Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm

Chương 104: Nằm mộng




Cách đó không xa hắc y nhân khẽ cười một tiếng.

"Một lũ người ngu si..."

Thái Hòa đế rời đi, kịch cũng đã đến hồi kết, tất cả mọi người lục tục giải tán.

Hà Lưu Ngọc cẩn thận đi tới bên cạnh Lê Hưng Vinh, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, an ủi.

"Chàng đừng quá đau lòng, còn có ta ở đây..."

Lê Hưng Vinh thẫn thở không phản ứng lại với nàng ta, đẩy người sang một bên, hắn như người mất hồn đi ra bên ngoài.

"Haha... Haha..."

Lê Hưng Vinh vừa đi vừa cười lớn, bước chân có chút lảo đảo...

"Vương gia..."

Hà Mộng thấy hắn như vậy, vội vàng chạy tới đỡ lấy người. Lê Hưng Vinh liếc nàng ta một cái, đẩy người ra, lạnh lùng mở miệng.

"Cút..."

Khánh Vương phủ.

Hà Bảo Ngân ở trong ngực Lê Hữu Quân cọ tới, cọ lui, một chút lại thở dài một tiếng.

Lê Hữu Quân bị nàng đốt lửa, giữ người lại, ánh mắt hơi trầm, khàn giọng cảnh cáo.

"Nàng còn không ngủ, ta cũng không ngại bồi nàng vận động một chút cho dễ ngủ đâu."

Hà Bảo Ngân nghe hắn nói vội nhắm mắt.

"Ngủ... Ngủ..."

Nhưng chưa qua một khắc, nàng đã không nhịn được mở mắt, nói.

"Nhưng ta vẫn không hiểu được, hoàng thượng vì sao lại dễ dàng tha cho tên Kiểm kia như vậy?"

Lê Hữu Quân búng trán nàng một cái, nói.

"Còn nhiều cái mà nàng không thể hiểu lắm...Ví dụ như vị tỷ tỷ kia của nàng, chẳng qua mấy ngày nữa sẽ từ thiếp thành thê chẳng hạn..."

Hà Bảo Ngân trừng mắt, không thể tin nổi, nói.

"Hà Lưu Ngọc?"

"Ừm..."

Lê Hữu Quân gật đầu. Hà Bảo Ngân miệng chữ o, muồm chữ a, đầu óc xoay chuyển mấy lần, hỏi.

"Vì sao?"

"Nàng không thấy tên Kiểm kia đã nói, hai người họ tình cảm sâu đậm, sẽ thành toàn cho bọn họ hay sao?"

"Không thể nào? Bản lĩnh của tên Kiểm đó thực sự thông thiên như vậy sao?"

Lê Hữu Quân chỉ chỉ môi mình, cười xấu xa.

"Muốn biết không?"

Hà Bảo Ngâm lườm hắm một cái, nhưng bản tính bà tám, chẳng thể cưỡng lại được, tự giác hôn hôn lên môi hắn mấy cái hôn.

Lê Hữu Quân hài lòng gật đầu, nói.

"Nàng có biết tên Kiểm kia là ai không?"

Hà Bảo Ngân trợn mắt.

"Nói thừa, ta mà biết còn muốn hỏi chàng..."

Lê Hữu Quân bị mắng, mất mặt ho khan một tiếng, nói.

"Hắn là Tam vương gia, nghĩa tử của tiên đế Bắc Yến, đã từng có giao tình với phụ hoàng. Hắn có một tinh nhuệ binh bí ẩn, nắm giữ trong tay nhiều cơ mật khiến nhiều người e sợ. Tính tình của hắn lại cổ quái, hành sự không theo lẽ thường, vậy nên Phụ hoàng cho dù có tức giận đến mấy, cũng phải chừa cho hắn một con đường."

"Lai lịch quả là không nhỏ nha..."

Hà Bảo Ngân không nhịn được cảm thán một câu. Suy nghĩ một chút, khẽ nhíu mày hỏi.

"Vậy chuyện của Ngô Vũ Đồng là sao?"

Lê Hữu Quân khẽ lắc đầu, nói.

"Cái này thì ta không tra ra được..."

"Ngay cả chàng cũng không thể tra được sao?"

Lê Hữu Quân bất đắc dĩ nhéo má nàng.

"Nàng đó... Ta mà thần thông, chuyện gì cũng biết thì ta chính là đang ăn nhang khói rồi..."

"Haha..."

Hà Bảo Ngân bị hắn chọc cười, ôm lấy hắn, gác chân lên, nhắm mắt lại.

"Ngủ thôi..."

Đúng như Lê Hữu Quân nói, ba tháng sau khi sự tình náo động đi qua, Hà Lưu Ngọc được Lê Hưng Vinh tổ chức một hôn lễ, cưới nàng ta làm chính thất.

Lê Hữu Quân cùng Hà Bảo Ngân nhận được thiệp mời.

Hà Bảo Ngân nhìn thiệp mời, không khỏi cảm thán một câu.

"Thật vi diệu..."

Võ Yến Nhi mang thai đã được năm tháng, Hà Bảo Ngân thường ngày không có chuyện gì làm, đều sẽ chạy đến Định An Hầu phủ cùng nàng trò chuyện.

Võ Yến Nhi lật qua lật lại tấm thiệp mời đỏ trên tay, nói.

"Hôm trước đại bá tới phủ chúng ta đưa thiếp mời, mặt mày cũng muốn vác lên trời luôn rồi. Ta thật không hiểu, chuyện thiếp thất phù chính này có gì hay ho mà hắn lại vui vẻ, khoe khoang tới vậy..."

Hà Bảo Ngân lột một quả quýt, ăn mấy múi, cười nói.

"Tẩu không biết sao, đây là gen di truyền tốt đó. Lão phu nhân nhà chúng ta, không phải cũng là thiếp thất phù chính hay sao..."

"Haha... Muội đó... Coi chừng có người nghe được lại lấy cớ khó dễ..."

Võ Yến Nhi cười nói. Hà Bảo Ngân bĩu bĩu môi, lắc đầu.

"Ta nói là sự thật, làm sao mà phải sợ chứ... Huống chi có kẻ nào muốn chọc tới ta, phải xem ta có đồng ý hay không nữa kìa..."

"Haha... Xem xem tiểu cô nhà chúng ta oai chưa..."

Võ Yến Nhi khẽ vuốt bụng bầu cười nói. Hà Bảo Ngân thấy vậy cũng đi tới, sờ sờ bụng nàng, bộ dáng nghiêm túc, nói.

"Hài tử ngoan, tiểu cô của con vô cùng, vô cùng lợi hại, chờ con ra ngoài, tiểu cô liền chống lưng cho con, không để bất cứ kẻ nào khi dễ con... Haha..."

Khai kỳ phiên vương tạo phản, sự tình trong quân vô cùng khẩn cấp. Thái Hòa đế hạ thánh chỉ để Lê Hữu Quân đích thân mang quân đi bình loạn.

Sáng sớm hôm xuất binh, Lê Hữu Quân lưu luyến ôm thê tử, ôn nhu, căn dặn nàng.

"Nàng ở nhà nhớ ngủ đúng giờ, ăn uống đủ bữa nghe chưa... Có việc cứ giao cho quản gia xử lý, nếu sự tình hệ trọng, liền cầm lệnh bài của ta đến Thành Quốc Công phủ, sẽ có người ra mặt giúp nàng..."

"Ồ..."

Hà Bảo Ngân không mấy vui vẻ, khẽ gật đầu một cái. Lê Hữu Quân hôn lên trán nàng, nói.

"Ngoan... Ta rất nhanh sẽ trở về..."

"Chàng ở bên ngoài cũng phải chú ý chăm sóc tốt cho mình đó..."

Hà Bảo Ngân ôm eo hắn, ở trong ngực hắn cọ cọ, nói. Lê Hữu Quân vuốt tóc nàng, gật đầu.

"Được..."

Lê Hữu Quân dẫn binh đi đúng khi Hồng Yến Cốc vào vụ thu hoạch, Hà Bảo Ngân ban đầu cố gắng bận rộn, để xua tan đi nỗi nhung nhớ đối với phu quân. Nhưng thời kỳ bận rộn của nàng qua đi rất nhanh, nàng lại không kìm được mà lo lắng, nhớ nhung hắn.

Đêm đã khuya, Dương Nhung hầu hạ bên người Hà Bảo Ngân thấy nàng đã muộn rồi vẫn ngồi tính sổ sách, không nhịn được lên tiếng, khuyên bảo.

"Vương phi, đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi thôi ạ..."

Hà Bảo Ngân hơi gật đầu, buông sổ sách xuống, đứng dậy đi đến bên giường, nằm xuống.

Nàng vừa nhắm mắt liền rơi vào một giấc mơ quái đản. Nàng đứng bên bờ của một con sông lớn sóng cuộn ầm ầm, cách đó không xa vang lên tiếng gươm đao va chạm kịch liệt cùng tiếng chém giết la hét thảm thiết, ngẩng đầu lên là một khoảng trời âm u mù mịt, có vài giọt nước lạnh lẽo rơi vào lỗ mũi, một trận mưa to bỗng nhiên ập tới.

Nàng đội cơn mưa nặng nề bước chân đi về phía trước, đi chưa được mấy bước đã thấy xuất hiện vài con tuấn mã đang đi đến, phía sau có rất nhiều truy binh đang vung gươm đao đuổi theo. Nàng lau quệt nước mưa trên mặt, kiễng mũi chân nhìn vào khuôn mặt của người đang chạy dẫn đầu, bỗng nhiên có một mũi tên vụt đến cắm sau lưng người nọ, hắn lập tức ngã xuống, rơi vào con sông dữ tợn đục ngầu phía dưới.

Vài tướng sĩ đi theo bên cạnh hắn thê lương hét lên.

"Chủ soái..."

Sau đó cũng lập tức nhảy xuống, ra sức bơi về phía thân ảnh đang chìm nổi trên dòng sông. Trên bờ, đám kỵ binh đã thu hồi gươm đao, kéo căng dây cung, những mũi tên nặng nề dày đặc bay vút qua giữa cơn mưa xối xả, khiến người ta không có cách nào trốn tránh.

Hà Bảo Ngân cố nén sự hoảng hốt trong lòng, bổ nhào vào dòng sông muốn nhìn rõ thân ảnh quen thuộc kia, mắt thấy hắn chậm rãi chìm dần xuống, lúc này mới giật mình tỉnh giấc giữa cơn sợ hãi và bất lực vô hạn.

Đưa tay lên sờ thử, vầng trán đã sớm tuôn đầy mồ hôi lạnh, trái tim đau nhói như bị xé rách từng nhát một, Hà Bảo Ngân thở hổn hển, hét từng tiếng từng tiếng.

"A... aaa... Không..."

Dương Nhung từ bên ngoài chạy đến,nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái mét không còn sức sống của nàng, hoảng hốt hỏi.

“Vương phi, người làm sao vậy?”

“Thu thập đồ đạc ngay, ta muốn đi Khai Kỳ.”

Hà Bảo Ngân lưu loát xoay người xuống giường.

Nàng trong lòng gấp gáp, có lẽ thời gian xuyên tới ở đây quá lâu, nàng đã quên mất đây chính là thế giới một quyển tiểu thuyết.

Giấc mơ này đã nhắc nàng một truyện, trong truyện có nhắc đến một trận phản loạn rất lớn. Bất quá cũng không viết quá rõ ràng, chỉ biết rằng trong quân có nội gián, nam chính vì vậy bị trúng mai phục của địch, sau đó bị thương rất nặng, xém một chút nữa là mất mạng.

Nhưng hắn số tốt, không chết, mà còn dùng toàn lực phản công, đánh tan quân phản loạn, thành công có được sự tán dương của hoàng đế, dần dần bước vào trung tâm quyền lực.

Có lẽ vì sự xuất hiện của nàng đã thay đổi cốt truyện, nên lần này người dẫn quân từ nam chính cũng đổi thành Lê Hữu Quân.

Nam chính có hào quang, bàn tay vàng thì không sao, nhưng phu quân nàng thì khác, hắn không có.

"Cái đầu ngu ngốc này..."

Hà Bảo Ngân buồn bực đánh vào đầu mình một cái. Nàng thật muốn mắng chết bản thân mình, vì sao không nhớ đến cốt truyện, có thể ít nhiều mà nhắc Lê Hữu Quân cẩn thận.

Lúc này đã là đêm khuya, gió bên ngoài phảng phất thổi qua cửa sổ, mang theo vài tia lạnh, từng đợt tiếng ếch vang lên liên tiếp càng lòng người hoảng loạn.

“Vương phi, bây giờ đã qua giờ sửu, cửa thành đã sắp đóng rồi, ngài có thể đến chỗ nào được chứ? Có việc gì ngày mai chúng ta nói sau không được sao?”

Dương Nhung thấy sắc mặt nàng trắng bệch, lo lắng khuyên can.

“Tiểu thư, đang êm đẹp, tại sao người lại phải đi? Không phải người mơ thấy ác mộng chứ?”

Đường Yên từ bên ngoài bước vào hỏi han.

Hà Bảo Ngân bắt tay tự rót cho mình một chén trà, uống một hơi hết chén trà, sau đó mới khôi phục được chút bình tĩnh, cất giọng khàn khàn.

“Ta mơ thấy Vương gia trúng tên lạc, sau đó rơi vào một con sông sóng cuộn ào ào chìm không thấy bóng dáng, trên bờ sông còn có rất nhiều truy binh đang bắn mưa tên muốn chặn đường sống của huynh ấy.”

(còn tiếp)