Mặt trời lên cao xuyên qua cửa sổ chiếu vào giường lớn.
Ánh mặt trời rơi trên khuôn mặt đang ngủ ngon lành của cô gái. Đột nhiên cô gái trên giường ngồi bật dậy, Lý Mai nhìn hoàn cảnh vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, trong lòng không yên.
Cô cầm lấy di động lên nhìn 09:00 sáng.
Chẳng lẽ cô nằm mơ?
Nhưng sao lại chân thật vậy?
Lý Mai nhất thời không phân biệt được nhưng tất cả đều không còn quan trọng.
May mắn hôm nay thứ bảy không phải đi làm, bằng không chắc là đi muộn rồi.
Ngày hôm qua cô mua một vé xem phim tính đi rạp phim coi một bộ điện ảnh để thả lỏng một chút.
Lý Mai xuống giường, rửa sạch mặt mũi. Tự mình chuẩn bị bữa sáng sau đó liền bắt đầu thu thập, quét tước vệ sinh trong nhà.
Chờ thu dọn xong, ũng vừa qua buổi chiều. Liên tục dọn dẹp, Lý Mai cảm thấy có chút mệt mỏi. Cô lười nấu cơm nên tính làm bát mì để ăn.
Sau đó đi tắm rửa, thay quần áo trang điểm nhẹ rồi cầm túi bước ra cửa.
Bộ phim điện ảnh cô mua vé có giờ chiếu là buổi tối, cho nên Lý Mai đi dạo trung tâm thương mại một vòng. Cũng mua mấy hai cây son.
Đi vòng vòng chân cũng mỏi, Lý Mai nhìn thấy có cửa hàng trà sữa liền ghé vào ngồi một chút. Nhìn lại thời gian rồi chuẩn bị đi tới rạp chiếu phim.
Hình như cô vẫn đến sớm, rạp chiếu phim bên trong thưa thớt vài người.
Lý Mai tìm số ghế của mình rồi ngồi xuống, còn hơn mười phút nữa phim mới bắt đầu, Lý Mai liền cúi đầu chơi di động, cũng không chú ý tới bên cạnh có một người đàn ông cao lớn đang ngồi xuống.
Chờ nghe thấy âm thanh phim đã được chiếu, cô ngẩng đầu, ánh mắt không cẩn thận nhìn đến người đàn ông bên cạnh.
Cô kinh ngạc, trợn tròn mắt, nhịn không được kêu lớn, “Trần Nghị.” Người đàn ông bên cạnh nghe thấy âm thanh lớn của cô, quay đầu nhìn sang. Trần Nghị có chút không thể tin được, hắn thật sự ở nơi này tìm được nàng.
Trần Nghị: “Là ta.”
Lý Mai vui mừng muốn khóc, cô cho rằng, tất cả chỉ là một giấc mơ.
Trần Nghị nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Lý Mai, “Đừng khóc.” Sau khi Lý Mai chết, Trần Nghị lên miếu thắp hương. Sau khi rút quẻ thăm, vị đại sư kia giải mã ý nghĩa cho hắn,nói với hắn nàng còn sống, chỉ là ở một thế giới khác.
Hôm sau hắn đến với thế giới xa lạ này, tất cả đều khác lạ với hắn.
Sau khi ở lại đây một thời gian, hắn mới biết được nơi này là ngàn năm sau thời kỳ của hắn, chính là hiện đại.Nơi này văn minh sạch sẽ hơn nơi trước đây của hắn.
Năm đầu tiên đến đây, hắn vẫn không tìm thấy cô, năm thứ hai cũng vậy.
Hiện tại rốt cuộc tìm được cô.
Hai người lôi kéo tay nhau ra khỏi rạp chiếu phim, phim cũng không muốn xem. Cô nghe hắn kể những chuyện sau khi mình rời đi.
Cuối cùng Lý Mai bị Trần Nghị kéo lên xe của hắn, nói buổi tối nay đến nhà hắn ở. Bọn họ vốn dĩ là vợ chồng, ở với nhau là điều hiển nhiên.
Lý Mai không biết phải nói gì. Cô nhận thấy người đàn ông của mình ở thời hiện đại miệng lưỡi trơn tru hơn hẳn. Nhưng thay đổi này cô thích.
Lý Mai ngồi ở trên ghế phụ nhìn Trần Nghị nghiêm túc lái xe. Nhìn mái tóc ngắn cũn gọn gàng của Trần Nghị càng nhìn càng thấy hắn thật đẹp trai.
Thứ hai Trần Nghị muốn Lý Mai xin nghỉ, trực tiếp nắm tay cô đi đến cục dân chính để làm giấy đăng ký kết hôn. Tốc độ còn nhanh hơn tên lửa.