Xuyên Qua Gả Cho Anh Nông Dân

Chương 33




Hai đứa nhỏ được ăn liền chép chép miệng chìm vào giấc ngủ. Lý Mai kéo áo xuống, trên mặt đầy mỏi mệt, quay đầu nhìn Trần Nghị. Cô ôn nhu cười cười, “Ta ngủ đây.”

“ừ, ngủ đi.” Trần Nghị đỡ Lý Mai nằm xuống, kéo chăn lên cho nàng, sau đó lại đi đến nhìn hai tên nhóc kia. Lúc này mới đi ra ngoài, đem cửa đóng lại mang cuốc ra khu đất trồng trọt.

Buổi tối trở về, mẹ con ba người còn đang ngủ ngon lành, Trần Nghị đem sân vườn thu thập sạch sẽ rồi đi nấu cơm. Lúc này mới đánh thức Lý Mai, “Dậy ăn cơm tối.”

Lý Mai mơ mơ màng màng tỉnh lại, “Trời đã tối rồi?”

“Ừ, đã buổi tối, có đói bụng không? Ta nấu thịt.” Trần Nghị nói.

“Có chút đói bụng.” Lý Mai thành thật gật gật đầu.

Trần Nghị bưng chén, tính toán đút cho Lý Mai nhưng lại bị Lý Mai ngăn cản, “Ta tự ăn.”

Trần Nghị có chút lo lắng nhìn nàng, “Nàng tự ăn được không?”

“Có thể, chàng không cần lo lắng đưa cho ta đi.” Lý Mai nói.

Trần Nghị đưa chén qua, không quên dặn dò “Đang còn nóng, nàng ăn từ từ.”

Bởi vì phải có sữa cho hai nhóc con bú cho nên lượng cơm Lý Mai ăn tương đối nhiều.  Một chén cơm cô ăn rất nhanh, Trần Nghị đón chén xới chén thứ hai cho cô.

Chờ Lý Mai ăn xong chén thứ hai, Trần Nghị liền đưa tay lấy, “No chưa? Muốn ăn thêm chén nữa không?.”

Lý Mai: “No rồi, chàng mau ăn đi.”

Hai nhóc con tự nhiên khóc lớn, Trần Nghị vội đặt chén xuống chạy qua xem, Lý Mai cũng lo lắng dịch thân mình nhìn, “Có phải lại đói bụng? Buổi trưa chưa có ăn.”

Trần Nghị ôm một nhóc con lên, cảm thấy dưới tay ướt át, hắn lập tức hiểu ra vấn đề.

Hắn đặt con xuống, từ rổ bên cạnh lấy tả ra không quên hướng Lý Mai giải thích, “Con tiểu rồi.”

“À.” Cô nằm trên giường cả ngày cũng chưa nhìn qua hai nhóc, lần đầu làm mẹ, cô vẫn chưa làm tốt.

Lý Mai nhìn Trần Nghị chân tay vụng về thay tả cho con, cô hạnh phúc nở nụ cười.

Trần Nghị quay đầu nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Lý Mai, trên mặt mất tự nhiên, “Nàng cười cái gì?”

“Chàng đáng yêu.” Lý Mai chớp chớp mắt, nhìn Trần Nghị nói.

Mặt Trần Nghị có chút nóng, “Nào có ai dùng hai từ đáng yêu cho đàn ông? Nàng phải nói ta rất dũng mãnh.”

Không biết sao khi nghe Trần Nghị nói đến hai từ này, cô liền nhớ tới bộ dạng Trần Nghị lúc hai người thân mật. Tai nóng lên tránh đi ánh mắt của Trần Nghị.

Lúc biết tin có con, hắn sợ làm con bị thương nên hơn mười tháng không có chạm vào cô. Cô muốn hắn nhưng thời gian ở cữ còn phải hơn một tháng.

Không đúng, sao cô lại có ý nghĩ này nhỉ, Lý Mai trong lòng có chút chột dạ, “Con chắc hẳn cũng đói bụng rồi, chàng ôm lại đây để ta cho con ăn.”

Trần Nghị ôm hai đứa nhỏ đặt ở trên giường, sau đó  cầm tả dơ đi ra bên ngoài. Hai đứa nhỏ rất an tĩnh ngoan ngoãn, ăn no rồi ngủ cũng chưa tắm rửa nhưng lại rất thơm ngọt.

Lòng Lý Mai mềm nhũn, con cô đáng yêu quá nhưng chưa nhìn ra là giống ai?

Còn tên hai tên nhóc này, lúc trước hai người nghĩ chỉ có một đứa nhưng không ngờ lại có đến hai. Cho nên chỉ nghĩ được một cái tên, giờ phải đặt thêm một tên nữa.

Nơi này không có từ điển, bằng không cô sẽ tra một chút để đặt hai tên tương tự nhau.

Bất quá việc đặt tên này cũng phải thương lượng một chút với Trần Nghị.