Xuyên Qua Đã Bị Đuổi Ra Hào Môn

Chương 22: văn chuyển lý, chứng kiến phong thần 5




Lần đầu tiên nàng đến thư viện, nàng đã nhìn thấy cậu bạn nhỏ cùng nàng từ ga tàu hỏa đến cửa thành, duyên phận không hề cạn.

Trong những ngày sau đó, cả hai đều xuất hiện đúng giờ lúc 8 giờ khi thư viện mở cửa, họ cùng nhau đọc sách học tập, gần như không nói chuyện với nhau.

Cậu bé lắc đầu.

Sau một lúc lâu, hắn giải thích: “Ta không biết tốc ký, mà có một loại đề thi tốc ký.”

Nhà ai bình thường có trẻ con nhớ tốc ký?

Bạch Liễm lại tiếp thu rất tốt: “Vậy thì, uống trà sữa không?”

“Không……”

Bạch Liễm không cho hắn có cơ hội phản đối, nàng ghé vào bàn cười, như cơn mưa xuân nhẹ nhàng: “Đúng rồi, ta luôn coi ngươi là bạn tốt của ta ——”

Nàng tạp hạ xác, “Ngươi tên gì?”

Khương Hạc: “……”

“Khương Hạc, hạc hướng cô sơn đi chưa về hạc.”

“À, Khương Hạc, ta luôn coi ngươi là bạn tốt của ta.” Bạch Liễm vò giấy trong tay thành một cục rồi ném đi, gõ nhẹ lên đầu hắn, “Đi nào, ra ngoài thôi.”

Hai người rời khỏi chỗ ngồi.

Mảnh giấy ổn định bay vào một góc thùng rác màu đỏ.



Điện thoại trong túi vang lên, số điện thoại không có tên, Bạch Liễm tùy tiện nhận cuộc gọi, “Uy?”

Đối phương hiển nhiên không nghĩ tới giọng nói của nàng lại bình tĩnh như vậy, sau đó hơi ngừng lại, hờ hững mở miệng, “Là ta.”

“Ai?” Bạch Liễm không kiên nhẫn hỏi.

“Bạch Liễm, ta và Bạch Thiếu Khỉ cùng thảo luận đề tài nhiều hơn một chút, dù không có nàng, mối quan hệ giữa chúng ta cũng sẽ không thay đổi,” bên đầu điện thoại kia, Tống Mẫn căn bản không tin Bạch Liễm không có hắn trong danh bạ, chỉ nghĩ rằng Bạch Liễm cố tình như vậy. Hắn ấn giữa mày, lạnh lùng và phiền chán nói: “Ngươi thật sự đem việc bái sư chuyển đi Tương Thành, không cảm thấy rất ngốc sao?”

A?

Bạch Liễm bật cười.

Cũng coi như nàng đã biết đối diện người nọ là ai.

Nàng ấn đầu Khương Hạc, người họ Tống kia cho rằng nàng ghen ghét Bạch Thiếu Khỉ, cho nên cố ý mang nàng đi bái sư thí.

“Ngươi nên biết rõ một chút, bái sư thí là do mẹ ta để lại cho ta,” Bạch Liễm đi ra khỏi thư viện, nhìn về phía tiệm trà sữa đối diện, híp lại đôi mắt đen nhánh thâm thúy, lãnh diễm và sạch sẽ nhưng lại nông cạn bất thường, “Còn nữa, đồ của ta, đừng nói ta mang đi ——”

“Dù ta có thiêu thì ngươi cũng chẳng thể làm gì được.”

Đầu bên kia điện thoại, Tống Mẫn sửng sốt.

Bạch Liễm lạnh nhạt cúi đầu, “Bang” một tiếng cắt đứt cuộc gọi.