Xuyên Qua Đã Bị Đuổi Ra Hào Môn

Chương 12: Ông ngoại, chạy đến học văn 3




Mợ đi vào phòng bếp, một lúc sau, Kỷ Hành mới mở miệng hỏi: “Mụ mụ của ngươi mấy năm nay có liên hệ gì với ngươi không?”

Bạch Liễm nhìn vào hoa văn tinh xảo trên người hắn, rũ mắt, chân ngồi trên sofa, thoạt nhìn có vẻ ngoan ngoãn vô hại, chỉ là ngón tay vô thức quấn quanh dải lụa hồng, “Không có.”

Nguyên chủ đã mất liên lạc với mẫu thân được hai năm.

Kỷ Hành gật gật đầu, cúi đầu trầm mặc hút điếu thuốc, không nói gì thêm.

Bạch Liễm ngoan ngoãn ngồi một hồi, thấy không ai chú ý đến mình, bèn dựa lưng vào sofa, có chút lười nhác lấy di động ra xem tin tức.

Bữa trưa rất phong phú, đều là món ăn mà Bạch Liễm thích.

“Học tịch của ngươi chuyển xong chưa?” Trong lúc im lặng, Kỷ Hành mở miệng dò hỏi.

“Đang làm, quá hai ngày là có thể chuyển qua được.”

“Ân, chờ cữu cữu của ngươi trở về, để hắn giúp ngươi liên hệ giáo viên trường trung học Tương Thành.”

Mợ cảm thấy có điều không đúng.

“Học tịch? Học tịch gì?”

“Ta chuyển tới Tương Thành để đi học,” Bạch Liễm chỉ ăn một chút cơm trắng, nàng buông đũa, “Rời khỏi Bạch gia.”

Mợ ngẩn người, “Rời đi là có ý nghĩa gì?”

Bạch Liễm lau khóe miệng bằng một tờ giấy, phong khinh vân đạm: “Ý nghĩa chính là, ta bị đuổi ra, hộ khẩu cũng phải chuyển đi, không thể về nữa.”

“Cái gì?!” Giọng mợ có chút bén nhọn, “Vậy ba ngươi đâu?”



Bạch Liễm nhìn nàng với ánh mắt “Ngươi nói đi,” có vẻ ngoan ngoãn.

Nàng không thể nhận ra Bạch Liễm đang trêu đùa mình.

Mợ không thể nào ăn nổi, thất thần không biết đang nghĩ gì, trên bàn cơm không nhịn được mà lấy di động ra tìm kiếm.

Không biết đã nhìn thấy gì trên tin tức, sắc mặt nàng trở nên khó coi, thậm chí chén cũng không thèm rửa.

Bạch Liễm cữu cữu trở về rất sớm, còn chưa kịp chào hỏi Kỷ Hành, đã bị mợ kéo vào phòng.

Cách âm không tốt, trong phòng mơ hồ truyền đến giọng mợ, “Kỷ Thiệu Quân, có phải ngươi đã sớm biết nàng muốn ở đây, còn làm ta chuẩn bị phòng cho nàng?”

“Ngươi nói nhỏ thôi,” Kỷ cữu cữu hạ giọng, “Ba và A Liễm đang ở bên ngoài ——”

“Nhưng ngươi không nhìn xem nhà của chúng ta lớn như thế nào……”

Không lâu sau, hai người ra ngoài.

“Hảo,” Kỷ Hành cầm điếu tẩu bên cạnh, gõ gõ trên bàn, âm thanh rất lớn, trên mặt đầy nếp nhăn không thể hiện cảm xúc, hắn cúi đầu châm lửa, khói mờ ảo che đi biểu tình của hắn: “A Liễm đi với ta.”

Kỷ Thiệu Quân nhìn về phía phụ thân, hơi hé miệng, hắn biết một khi Kỷ Hành đã quyết định, không ai có thể thay đổi.

Mợ cũng ngây ra.

Một lúc sau, cười vỗ về tóc, “Ba, ở đây ăn cơm chiều đi?”

“Không được,” Kỷ Hành thở ra khói thuốc, nhìn về phía Bạch Liễm, “Đi cùng ta về.”