Xuyên Qua Chi Tranh Làm Sủng Phi

Chương 12: Lần đầu gặp tại rừng đào




Ngày hôm đó

Vừa mới có một trận mưa nhỏ, mặt đất còn chút ẩm ướt, trong không khí truyền tới cảm giác mát mẻ, làm con người cảm thấy dễ chịu.

Tiêu Uyển Từ mang theo Thu Quả, chậm rãi đi trên con đường mòn trong rừng đào cách Ngọc Phù cung không xa.

Con đường được lát bằng vô số đá cuội lớn nhỏ khác nhau, uốn khúc và ẩn mình giữa màu xanh của lá, đi trên đó có cảm giác khá thú vị.

Tháng 6 lẽ ra là mùa đào chín, nhưng những cây đào ở đây lại đầy lá xanh, không có lấy một quả nào.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi nhập cung được một tháng, nàng bước ra cửa Ngọc Phù cung đi dạo, bởi vì hôm nay có một trận mưa nhỏ tí tách.

Tiêu Uyển Từ có một tật xấu chính là mỗi khi trời mưa, tâm trạng sẽ đặc biệt thoải mái, bất kể là kiếp trước, hay ở Đại Cảnh triều này.

Đó là một loại vui sướng từ tận đáy lòng, một tâm trạng thoải mái không thể diễn tả được bằng lời.

Trời vừa đổ một trận mưa nhỏ, rừng đào lại yên tĩnh không người, nên Tiêu Uyển Từ cũng bớt đi vài phần kiêng kỵ, bắt đầu ngâm nga ca khúc Mật Ngọt của Đặng Lệ Quân ở kiếp trước, đây là một trong những bài hát mà nàng thường xuyên hát.

Thật ngọt ngào, nụ cười của ngươi thật ngọt ngào

Thật giống như bông hoa đang nở trong gió xuân

Hoa nở trong gió xuân

Ta đã gặp ngươi ở đâu? Ở đâu?

Nụ cười của ngươi rất quen thuộc

Ta nhất thời không thể nhớ ra

Ah ~ ~ ở trong giấc mơ

Ta đã gặp ngươi trong giấc mơ, giấc mơ

Nụ cười ngọt ngào, thật ngọt ngào

Là ngươi ~ người ta gặp trong mộng chính là ngươi

Ta đã gặp ngươi ở đâu? Ở đâu?

Nụ cười của ngươi rất quen thuộc

Ta nhất thời không thể nhớ ra

Ah ~ ~ ở trong giấc mơ

Giọng nói của Tiêu Uyển Từ vốn đã uyển chuyển, khi hát lên lại càng thêm ngọt ngào, làm người nghe phải đắm chìm trong giọng ca duyên dáng ấy.

Cách Tiêu Uyển Từ không xa, trong một tòa lương đình* ẩn mình giữa rừng đào, Vĩnh Xương Đế đang ngồi trên ghế đá, tư thế nhàn nhã mà tỉ mỉ thưởng thức ly trà Bích Loa Xuân trong tay, Triệu Khánh đứng một bên hầu hạ.

*lương đình: đình nhỏ dùng để nghỉ ngơi tránh nắng, ngắm cảnh

Khi điện tuyển, Triệu Khánh đối với chủ nhân của giọng nói này có vài phần ấn tượng, trí nhớ của hắn luôn rất tốt, nếu đoán không sai, âm thanh này hẳn là của Tiêu thường tại ở Cẩm Hoa điện thuộc Ngọc Phù cung bên cạnh rừng đào.

Tiếng hát của Tiêu thường tại cũng không tệ, nhưng bài hát nghe thế nào cũng cảm thấy có chút quái dị, không được tự nhiên.

Hát xong một khúc, Tiêu Uyển Từ cao hứng nhảy cẩng lên, giống như một con thỏ nhỏ đang tung tăng, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

"Tiểu chủ, là phi tần của Hoàng Thượng, ngài nên chú ý quy củ lễ nghi, đi đứng phải chậm rãi, uyển chuyển." Thu Quả nhìn tiểu chủ nhà mình càng ngày càng không đứng đắn liền lên tiếng nhắc nhở.

Hình tượng vị chủ tử trước mặt các cung nhân uy nghiêm trang trọng trong lòng nàng đã hoàn toàn sụp đổ, nàng đi theo loại tiểu chủ gì đây, trước mặt thì đoan trang dịu dàng, sau lưng lại hoàn toàn không có dáng vẻ của chủ tử.

Ai tới cứu nàng đây?

Hôm nay Tiêu Uyển Từ búi lưu vân kế*, bởi vì chạy nhảy, búi tóc đã có chút xiêu vẹo, khuôn mặt đỏ bừng đáng yêu.

*lưu vân kế: 1 kiểu búi tóc của phụ nữ Trung Quốc cổ đại

Nhưng nàng hoàn toàn không quan tâm bộ dạng quỷ dị này, hôm nay tâm tình nàng rất tốt, giống như muốn đem vứt bỏ hết tất cả tâm trạng nặng nề trong cung mấy ngày nay.

Trong đôi mắt trong suốt của Tiêu Uyển Từ hiện lên sự thông minh nhanh nhẹn.

"Thu Quả tốt, nơi này không có người, cần gì phải giả bộ vất vả như vậy, ngươi cứ để cho ta vui vẻ đi." Nhìn Thu Quả phải đuổi theo nàng như vậy, Tiêu Uyển Từ hảo tâm dừng lại chờ.

"Tiểu chủ, nếu để cho người khác nhìn thấy bộ dáng này, người sẽ bị chỉ trích." Thu Quả khuyên giải, vừa nói vừa kiểng mũi chân lên giúp tiểu chủ nhà mình sửa sang lại búi tóc.

Lúc này Tiêu Uyển Từ nhu thuận đứng yên để Thu Quả tùy ý sửa sang lại giúp nàng, trông như một đứa trẻ ngoan, làm cho Thu Quả không biết nên nói tiểu chủ nhà mình như thế nào.

Từ chỗ Triệu Khánh đứng, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Tiêu thường tại xuyên qua kẽ lá.

Bên cạnh là Vĩnh Xương Đế vừa mới đứng lên, hắn vô cùng tuấn tú, khuôn mặt như điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, góc cạnh, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ tôn quý và ngạo khí.

Triệu Khánh thầm nghĩ, ngươi cảm thấy Tiêu thường tại là may mắn hay xui xẻo? Nàng may mắn được tình cờ gặp Hoàng thượng, tuy Tiêu thường tại cũng không biết đến sự tồn tại của Hoàng Đế. Nhưng nàng lại xui xẻo bị Hoàng thượng nhìn thấy bộ dạng không đoan chính này.

Hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua có vị phi tử nào xuất hiện trước mặt Hoàng thượng như vậy, ở trước mặt Vĩnh Xương Đế, phi tần nào trong hậu cung lại không trang điểm tinh xảo, thần thái tao nhã hào phóng đúng mực, nhăn mày hay nụ cười đều khiến người ta yêu mến.

Diện mạo của Tiêu thường tại vốn không phải là loại Hoàng thượng thích, hiện tại còn chưa thị tẩm đã bị Hoàng Thượng bắt gặp như vậy, Triệu Khánh thầm thở dài thay vị tiểu chủ này.

(Mọi người xem trên wattpad @chinguyen13042002 để ủng hộ mình nha)

Tiêu Uyển Từ nở nụ cười, phản bác Thu Quả: "Sao có thể chứ, ta cố ý chọn khu rừng đào vừa mới mưa này, khắp nơi đều ẩm ướt, ngươi xem ở đây yên tĩnh như vậy, làm sao có người sẽ tới."

Vừa chuyển đề tài, nàng lại tiếp tục biện giải: "Hơn nữa, các vị chủ tử thật sự muốn thưởng thức phong cảnh thì đi ngự hoa viên là tốt nhất, hoa thơm cỏ lạ gì cũng có, đâu giống rừng đào này, không lẽ đến xem những cây đào không có quả? Nếu thật sự có người đến thì ánh mắt của người này cũng quá kỳ quái."

Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Tiêu Uyển Từ mấp mấy, không ngừng nói chuyện, hoàn toàn không biết bộ dáng của nàng sớm đã rơi vào trong mắt chủ tớ Vĩnh Xương Đế cách đó không xa.

"Này Thu Quả, ngươi nói xem vị chủ tử nào trồng rừng đào này a, tại sao lại trồng cây đào không kết quả, người này khẩu vị thật kỳ lạ, nếu trồng đào mật ong, mùa hè cả hoàng cung cũng không cần tốn tiền mua đào rồi, thật lãng phí một mảnh đất lớn như vậy."

Không được, không thể nghĩ đến điều đó nữa, vừa nghĩ đến quả đào to mọng, nước miếng của nàng liền sắp chảy ra, tiến vào hậu cung này, đã gần một tháng nàng chưa được ăn hoa quả thơm ngọt nào.

Triệu Khánh ở cách đó không xa nghe được hận không thể che lỗ tai mình lại, Tiêu thường tại thật là cái gì cũng dám nói, không nhìn thấy vị chủ tử bên cạnh sắc mặt đều sắp đen thành tro sao? Đúng là kẻ dốt nát không sợ hãi.

"Nô tỳ sau khi tiến cung đã bị cô cô điều đi hầu hạ Lý thái phi, vì Lý thái phi là phi tần của tiên đế, nô tỳ không có việc gì thì rất ít khi ra ngoài, cho nên rừng đào này là vị chủ tử nào trong cung trồng, nô tỳ cũng không rõ ràng lắm." Thu Quả giải thích.

Giọng nói của Tiêu Uyển Từ và Thu Quả dần nhỏ đi, biến mất trên con đường quanh co giữa những cây đào xanh.

"Vừa rồi là phi tử của cung nào, sao trước đây trẫm chưa từng thấy qua." Vệ Ly Mặc trầm giọng hỏi. Trên khuôn mặt tuấn mỹ uy nghiêm, đôi mắt sâu thẳm, nhìn không ra là đang vui hay tức giận.

Triệu Khánh ở trong lòng thầm mặc niệm hai câu A Di Đà Phật thay Tiêu thường tại của Cẩm Hoa điện.

Tiêu thường tại, người tự cầu phúc cho mình đi, nô tài cũng không giúp gì được.

"Hồi chủ tử, tiểu chủ vừa rồi là Tiêu thường tại ở Cẩm Hoa điện Ngọc Phù cung, là tú nữ mới được chọn vào cung lần này." Triệu Khánh cúi đầu cung kính đáp.

Nghe Triệu Khánh vừa nói, Vệ Ly Mặc đối với Tiêu thường tại này có chút ấn tượng.

Hắn nhớ Tiêu thường tại làn da trắng nõn, thanh âm mềm mại dễ nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà, hình như còn có một ánh mắt xinh đẹp long lanh, khi cười lên đôi mày cong cong.

Bây giờ lại nhiều thêm vài phần ấn tượng khác, xinh đẹp hoạt bát, ngọt ngào đáng yêu, tính tình giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Cũng chỉ có người mới vào cung mới có thể tùy ý hoạt bát, tươi cười xán lạn như vậy, trong nụ cười kia còn chưa xen lẫn dã tâm, ham muốn quyền lực và những dục vọng khác.

Chạng vạng, sau khi Vệ Ly Mặc dùng bữa tối không lâu, thái giám Kính sự phòng* nâng những tấm thẻ bài xanh trong khay đi tới Càn Nguyên cung.

*Kính sự phòng: thuộc Nội vụ phủ, chuyên ghi chép những chuyện giường chiếu của Hoàng đế.

"Hoàng thượng, người của Kính sự phòng đã đến rồi." Triệu Khánh ở bên cạnh khẽ nhắc nhở Vĩnh Xương Đế đang tập trung tinh thần múa bút thành văn.

Vệ Ly Mặc viết xong mấy chữ cuối cùng trên tấu chương phê duyệt, buông bút lông trong tay xuống, hỏi: "Trẫm đã mấy ngày chưa vào hậu cung rồi?"

"Hồi bẩm Hoàng thượng, người đã sáu ngày không cho gọi phi tần hậu cung thị tẩm."

Vệ Ly Mặc lẩm bẩm tự nói, "Trẫm đã lâu như vậy không gọi người thị tẩm." Thời gian trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác đã tiến vào đầu tháng sáu.

Mấy ngày gần đây thời tiết có hơi nóng bức, khiến hắn không muốn cho người thị tẩm, nhưng hôm nay vừa mới có một trận mưa nhỏ, nhiệt độ mát mẻ làm hắn có chút hứng thú.

Triệu Khánh là người hiểu tâm tư Vệ Ly Mặc nhất, một cái nhăn mày hay ánh mắt của Hoàng thượng hắn liền biết là có ý gì, liền cho thái giám Kính sự phòng một cái liếc mắt.

Thái giám Kính sự phòng hiểu ý, đi lên trước, quỳ một gối xuống đất nâng khay lên đỉnh đầu, cung kính nói: "Mời Hoàng thượng lật bài."

Vệ Ly Mặc chầm chậm nâng tay phải lên, ngón tay mảnh khảnh thon dài theo ánh mắt, đảo qua thẻ bài xanh tinh xảo trong khay.

Lâm dung hoa, Tần phương nghi, Ý tần, Tô tần, Liễu tần..., ngón áp út và ngón giữa của Vệ Ly Mặc lần lượt đảo qua, không có ý định dừng lại.

Khi ngón tay Vệ Ly Mặc đụng phải thẻ bài của Tiêu thường tại thì ngừng lại, ánh mắt hơi dừng, nhưng chi tiết nhỏ này vẫn bị Triệu Khánh bên cạnh nhìn thấy.

Triệu Khánh cúi đầu, yên lặng thắp nến cho Tiêu thường tại.

Trong chốc lát, Vệ Ly Mặc đã đưa tay lật thẻ bài có khắc Tiêu thường tại, đặt vào khay.

Thái giám Kính sự phòng khom người lui lại mấy bước, sau khi đứng dậy, lấy thẻ bài do Vĩnh Xương Đế chọn từ trong khay, mở miệng xướng: "Ngọc Phù cung Cẩm Hoa điện Tiêu thường tại đêm nay thị tẩm."

Triệu Khánh đứng bên cạnh cả kinh, trong đầu như có một vạn con ngựa chạy qua.

Hoàng thượng là muốn trả thù Tiêu thường tại hay là chỉ đơn thuần để Tiêu thường tại thị tẩm? Phong cách làm việc hôm nay của Hoàng thượng có chút không đúng.

Không nên nha, trước kia hắn vốn cảm thấy có thể đoán được một ít ý nghĩ của Vĩnh Xương Đế, hiện tại cũng không dám suy đoán lần này Hoàng thượng đối với Tiêu thường tại rốt cuộc có suy nghĩ gì. Tâm tư hoàng đế, đừng nên phỏng đoán.