Xuyên Qua Chi Thú Nhân Quốc Gia

Chương 38: Tiểu bao tử nhanh chóng trình làng!




Hạ thân tú tài dính đầy vết máu, Kiệt Sâm hoàn toàn chân tay luống cuống, chỉ có thể sốt ruột dậm chân gào khan:“Này đến tột cùng phải làm sao bây giờ? Này phải làm sao bây giờ?”

Tu Đạt thở hổn hển chạy tới, một phen đẩy ra Kiệt Sâm sắp tạc mao, sau đó dặn những người khác:“Chuẩn bị da thú giữ ấm, còn có nước ấm, mau ! Đừng di chuyển hắn, cẩn thận bị thương.”

Tuyết Lai cùng Tây Lợi Á lập tức chạy đi chuẩn bị này nọ, bọn hắn lần lượt chạy về nhà mình, tìm kiếm da thú mềm mại, thích hợp cho bảo bảo sử dụng. Chỉ có Kiệt Sâm vẫn một mình xoay quanh tại chỗ, chỉ cần tú tài kêu to một tiếng, đều có thể làm cho y run run nửa ngày.

Nhiều huyết như vậy, nhất định rất đau…… Kiệt Sâm đột nhiên tiến lên, đẩy ra thú nhân vây quanh bên người tú tài, sau đó ôm cổ tú tài:“A Phi, A Phi ngươi đau không? Ta, ta không sinh …… Không sinh ……”

Tu Đạt đã nhìn quen những trường hợp như này, liếc mắt ra hiệu cho Lôi Thiết Nhĩ.

Lôi Thiết Nhĩ gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó cùng Đạt Khắc Tư và một vài giống đực khác xông lên, túm Kiệt Sâm tha ra khỏi cái vòng tròn đang vội vàng chuẩn bị đỡ đẻ kia.

Kiệt Sâm rống giận:“Buông ! ! A Phi ! ! Lôi Thiết Nhĩ, ngươi muốn chết sao?”

Lôi Thiết Nhĩ thờ ơ, đến là A Tư Lan ra tiếng :“Là ngươi muốn A Phi chết sao? Làm sao có chuyện sinh hài tử sinh đến một nửa sẽ không sinh nữa? Tây Lợi Á nhà ta không phải sinh xong bảo bảo vẫn sống rất tốt thôi.” Đây là hội chứng trước khi làm ba ba, y tối hiểu được .

Kiệt Sâm không hề giãy dụa, chính là ngồi bệt xuống đất, hai tay bụm mặt:“Ta chịu không nổi, ta nghe thấy A Phi kêu đau liền cảm thấy bản thân sắp ngừng thở…… Sinh hài tử thật sự đau như vậy sao? Ta nhìn thấy hắn chảy rất nhiều máu, rất nhiều rất nhiều……” Thanh âm y run run, mỗi lần tiếng kêu thảm thiết của tú tài truyền đến, liền run rẩy càng thêm lợi hại, thậm chí ngay cả thân thể cao lớn cũng lung lay, giống như gặp phải điều gì khiến cho người ta sợ hãi.

Lôi Thiết Nhĩ đứng xa xa nhìn Bạch Hạo ngơ ngác đứng thẳng ở trong đám người, y không biết bản thân có bỏ được hay không để Bạch Hạo chịu thống khổ lớn như vậy sinh bảo bảo, nhưng mà…… Y thật phi thường muốn có một hài tử giống như bạn lữ thân yêu của mình……

Hơn nữa, vốn hôm nay y tính nhân tiện công bố quan hệ bạn lữ của mình và Bạch Hạo, sau đó cử hành nghi thức kết bạn lữ, ai ngờ…… Thế nhưng sẽ gặp loại chuyện này.

Bạch Hạo lúc này cũng choáng váng, hắn chính là nghe nói qua, nữ nhân sinh hài tử đương nhiên là tối đau. Bởi vì có loại đau đớn đối lập, nói muỗi cắn là đau cấp một, kia nữ nhân sinh hài tử thống khổ nhận được chính là cấp mười!

Thống khổ cấp mười……Trước kia, ở trong bệnh viện lớn có đầy đủ thiết bị hiện đại hoàn mỹ đều sẽ phát sinh ngoài ý muốn, vậy tại bộ lạc nguyên thuỷ này thì sao?

Bạch Hạo quả thực không dám tưởng tượng, hơn nữa, hắn nhìn đến khuôn mặt tú tài bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, thậm chí cảm thấy có chút mao cốt tủng nhiên.

Namnhân sinh hài tử, đến tột cùng là từ đâu sinh hạ đến? Chẳng lẽ là……

Thân thể Bạch Hạo quay quay, hắn day day thái dương, hai chân hư nhuyễn đi đến một bên. Hắn muốn tìm nơi nào đó ngồi xuống, nếu không lấy trạng thái hiện tại của mình, rất có khả năng sẽ té xỉu……

Tú tài liền khóc hô đau đến nửa ngày, rốt cục ở trong tiếng kinh hô cao hứng của Tuyết Lai thì dịu đi xuống.

“A, ra rồi ra rồi …… Trời ạ, thật sự là hai tiểu bảo bảo……” Tuyết Lai dùng da thú mềm mại quấn lấy hai đứa nhỏ vẫn còn được bao bọc trong một lớp màng nhuyễn bán trong suốt, cười cười toe tóe.

Tiểu hài tử cũng không phải rất lớn, nhìn qua cũng cũng chỉ bằng nắm tay Kiệt Sâm không sai biệt lắm. Hai cái tiểu tử kia vừa mới đi vào thế giới này, ánh mắt vẫn còn chưa mở, chính là lung tung quẫy đạp ở bên trong lớp màng nhuyễn.

Kiệt Sâm nghe thấy thanh âm, điên cuồng chạy tới ôm lấy tú tài:“A Phi, ngươi không sao chứ? A Phi……”

Tú tài một thân mồ hôi, nhuyễn đát đát nâng lên mí mắt, than thở ra hai chữ: “Ta đói……” Lại nhìn thoáng qua Tuyết Lai bên kia, sau đó nhắm mắt lại, mê man đi qua.

“A Phi ! Ngươi làm sao vậy, Ngươi làm sao vậy?” Kiệt Sâm nhìn đến bạn lữ chỉ nói hai chữ liền nhắm mắt lại, dọa chết khiếp, khuôn mặt sạm đen nháy mắt trắng xanh, dị thường dọa người.

“Hắn chính là mệt quá nên ngủ thôi” Tu Đạt vỗ vỗ bả vai Kiệt Sâm:“Ngươi trước ôm hắn về phòng đi, bên kia đã chuẩn bị tốt nước ấm, phải nhanh nhanh lau sạch người cho A Phi…… Ân, bảo bảo một đứa là giống đực, một đứa là giống cái, đã nghĩ đặt tên gì chưa?”

Kiệt Sâm ôm lấy tú tài được bao kín trong da thú, đứng dậy:“Chờ hắn tỉnh nói sau.” Nói xong liền phi nước đại chạy đến phòng ở của mình.

Tuyết Lai ôm tiểu bao tử vẫn bị bọc trong lớp màng nhuyễn kêu to hướng về phía Kiệt Sâm chạy đi:“Uy, còn chưa bóc lớp màng ngoài cho bảo bảo nhà ngươi đâu! ! nga, ba ba này, thật sự là không thích hợp!”

Lôi Thiết Nhĩ đi tới:“Tuyết Lai, trước đem bảo bảo đặt ở chỗ ta đi, bên đó ấm áp một ít, đợi Kiệt Sâm bình tĩnh một chút rồi tính sau.”

Gỡ bỏ màng nhuyễn trên người bảo bảo là chuyện giống đực khi thành ba ba tối phải làm, bởi vì sau khi gỡ bỏ màng nhuyễn, bảo bảo sẽ mở mắt, nhìn thấy người kia, ngửi được hơi thở của người kia, nhận định là ba ba của mình. Nếu là người khác lỗ mãng sơ xuất vì bảo bảo mà gỡ bỏ màng nhuyễn, khiến cho bảo bảo nhận sai ba ba, bảo bảo sẽ phải mất rất nhiều thời gian để nhận thức đúng lại. Hơn nữa sẽ khóc nháo bởi vì người bản thân không quen thuộc ngủ ở bên cạnh mụ mụ của mình.

Tuyết Lai gật gật đầu, ôm tiểu bảo bảo đi hướng đến nhà Bạch Hạo. Hắn vô cùng cao hứng bởi vì trong bộ lạc có thêm song bào thai bảo bảo, đây là lần đầu tiên trong bộ lạc có song bào thai bảo bảo được sinh ra, là chuyện đáng giá chúc mừng.

Thậm chí có giống cái muốn bạn lữ của mình sáng sớm ngày mai liền đi ra ngoài kiếm lấy trái cây bảo bảo có thể ăn, còn phải săn một ít con mồi nhỏ để tú tài ăn, cho hắn dưỡng thân thể. Bởi vì tú tài sinh bảo bảo, hiện tại được xem như đại công thần trong bộ lạc!

Tẩy trừ sạch sẽ thân thể tú tài, Kiệt Sâm ôm hắn đến phòng Bạch Hạo để hắn ngủ. Tuyết Lai ngồi cạnh bếp nhóm lửa, nấu một nồi cháo thịt nhỏ, chờ tú tài tỉnh dậy cho hắn ăn.

Mọi người trên quảng trường cơ hồ đều tán đi, tất cả đều trong trạng thái hưng phấn, không ai chú ý tới Bạch Hạo ngồi ở một góc.

Bạch Hạo có chút mờ mịt, hắn đột nhiên sinh ra một loại sợ hãi. Nơi này, không phải là nơi hắn ở, cũng không phải thời đại của hắn. Hắn là nam nhân, hiện tại bị một nam nhân khác xem như giống cái liền thôi, chẳng lẽ về sau bản thân thật đúng là nên vì nam nhân này……sinh hài tử??

Chuyện tú tài có thể sinh bảo bảo đã cho Bạch Hạo đả kích rất lớn, làm cho hắn phát hiện chẳng sợ không phải người nơi này, chỉ cần cùng giống cái nơi này không có khác biệt, trên cơ bản chính là có thể mang thai. Hắn không thể tưởng tượng được bộ dáng khi mình mang thai, với hắn mà nói, tựa hồ so với khuất phục ở dưới thân nam nhân càng khiến bản thân không thể chịu đựng được.

Thẳng đến thân thể bị một loại hơi thở cường thế mà lại ấm áp vây quanh, Bạch Hạo mới hồi phục tinh thần. Hắn nhìn Lôi Thiết Nhĩ đứng bên cạnh, vẻ mặt lo lắng nhìn mình, lông mi thô hắc ninh thành một đoàn.

“Ta không sao……” Bạch Hạo bài trừ một tia mỉm cười, đứng dậy:“Đi thôi, chúng ta đi coi bảo bảo nhà tú tài, nghe nói là một giống đực, một giống cái đâu.”

Lôi Thiết Nhĩ im lặng không lên tiếng, chính là đem bàn tay Bạch Hạo nắm chặt trong tay mình. Bạch Hạo thở dài khẩu khí, ngược lại cầm tay Lôi Thiết Nhĩ, lôi kéo y đi về phía nhà mình.

Đương nhiên, nếu không nhìn đến trong phòng chật ních người, Bạch Hạo khả năng sẽ cảm thấy trong nhà thực ấm áp……

Màng nhuyễn trên người tiểu bảo bảo đã được bóc ra, hiện tại giống như hai quả trứng gà đã luộc chín bóc vỏ, được bao bọc trong da thú mềm mại, đôi mắt vừa to vừa sáng tò mò nhìn thế giới xa lạ này.

“Trời ạ, hảo khả ái a……”

“Nha, hắn đang nhìn ta cười đâu, trái tim ta đều nhuyễn rồi!”

“Hì hì, hắn đang cắn ngón tay mình đâu, yêu, còn có thể phun bong bóng, rất tốt chơi !”

“Đúng vậy đúng vậy, A Phi thực hạnh phúc, Kiệt Sâm cũng hảo hạnh phúc nga, cư nhiên lập tức có hai bảo bảo ……”

Một đám thú nhân giống cái vây quanh giường lớn, nhìn hai bảo bảo mềm mại giống nhau hưng phấn không ngừng. Tuy rằng bọn họ đã cực lực áp xuống tiếng nói chuyện của mình, sợ đánh thức tú tài đang ngủ say, nhưng mà bảo bảo khả ái làm cho bọn họ vẫn nhịn không được kinh hô lên tiếng.

Bọn họ cũng muốn có bảo bảo khả ái như vậy, chẳng sợ vì thế mà trả giá cả sinh mệnh đều được!

Tuyết Lai thấy Bạch Hạo tiến vào, vội vàng cười hì hì chạy tới giữ chặt hắn, đem hắn túm đến trước giường:“Bạch Hạo, ngươi xem, rất khả ái phải không? Xem, đây là tiểu giống đực, còn kia là giống cái nha.”

Bạch Hạo mạc danh kỳ diệu nhìn hai nhục đoàn tử giống nhau như đúc, tò mò hỏi:“Ngươi làm sao biết đâu là giống đực đâu là giống cái a?”

Tuyết Lai xích xích cười:“Bạch Hạo ngươi thực bổn, đôi mắt của bảo bảo giống đực khác với đôi mắt của bảo bảo giống cái, ngươi sao ngay cả cái này cũng không biết?” Hắn chỉ vào đôi mắt mở to của bảo bảo:“Mắt của bảo bảo giống đực khi thấy ánh sáng sẽ biến thành một cái tuyến, bảo bảo giống cái sẽ không như thế a.”

Bạch Hạo bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai nhận thức bảo bảo là giống đực hay giống cái là từ đôi mắt nhận ra, mắt của bảo bảo giống đực thuộc loại mắt thú, đồng tử sẽ căn cứ theo ánh sáng mạnh yếu mà biến đổi, còn bảo bảo giống cái liền giống như người bình thường.

Hắn tò mò thấu đi qua, quả nhiên phát hiện một bảo bảo bởi vì trong phòng thắp nhiều ngọn đèn mà đồng tử dựng thẳng thành một cái tuyến, mà một bảo bảo khác đôi mắt vẫn tròn tròn hắc hắc, không có biến hóa gì.

Kiệt Sâm bán nằm ở bên cạnh bạn lữ của mình, tùy ý đám người kia đối với song bào thai nhi tử của mình bình phẩm từ đầu đến chân.

Đây là vinh quang của y, là chuyện đắc ý để y khoe ra ngoài.

Xem, song bào thai, một tiểu giống đực, một tiểu giống cái. Các ngươi hâm mộ, ghen tị sao? Đáng tiếc các ngươi không có…… Đây là A Phi nhà ta sinh cho ta, A Phi là bạn lữ của ta, hắc hắc……

Bảo bảo giống cái tựa hồ đối với chuyện người khác nhìn ngó bản thân trần truồng thập phần khó chịu, hắn ách xì một cái thật to, hai mắt bịt kín một tầng hơi nước, nhìn qua có tư thế muốn khóc.

Giống cái thú nhân vây xem nhanh tay nhanh mắt, lập tức nghiền nát một tuyết tinh quả, đặt ở bên miệng tiểu bảo bảo.

Có ăn gì đó, tiểu bảo bảo lập tức đình chỉ thuỷ khí trong mắt, cao hứng dùng hai hàng lợi chưa mọc răng của mình cắn cắn hoa quả, cố gắng hút đứng lên.

“Bảo bảo chỉ có thể ăn cái này sao?” Bạch Hạo tò mò hỏi Tuyết Lai.

Tuyết Lai gật gật đầu:“Bảo bảo chưa được một tuổi chỉ có thể uống nước trái cây, bởi vì những thứ khác nó cũng không ăn được, đợi đến hơn một tuổi bắt đầu mọc răng, khi đó có thể ăn một ít thịt nghiền nát.”

Bạch Hạo gật gật đầu, trong lòng nhất thời có ý tưởng.