Cửa thành bị cây gỗ lớn phá vỡ, Lý Đông Lâm dẫn theo binh lính triển khai trận chiến liều chết với quân địch dũng mãnh tràn vào trong thành, từng người từng người ngã xuống, thi thể chất cao như núi. Khi hai bên đang giằng có, Lý Đông Đình mang theo quân đội chạy tới. Binh lính Thục vương lập tức bị hỗn loạn, có chết, có chạy trốn, Chu Trưng được mấy thân binh bảo vệ hoảng hốt bỏ chạy đã bị Lý Đông Lâm đã giết đến đỏ mắt đuổi theo, chém chết ở trên lưng ngựa.
Kết thúc trận chiến, thân quân tinh nhuệ từng lập được nhiều chiến công hiển hách được Chu Trưng suất lĩnh tới đây đã bị diệt toàn quân, Chu Trưng cũng chết dưới đao của Lý Đông Lâm. Lý Đông Đình sai người kiểm tra chiên trường, khi chàng vào khu trị thương, được biết Mai Cẩm cũng ở nơi này thì lập tức tìm cô, hai người gặp nhau mừng mừng tủi tủi, cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Lý Đông Đình ôm nàng đi vào một gian phòng, đẩy cửa ra đặt nàng nằm lên giường.
– Trong thành không còn việc gì nữa. Nàng ngủ một giấc đi, ta trông chừng bên cạnh nàng.
Lý Đông Đình đưa tay vén tóc mai rơi trên trán nàng ra sau tai, nhìn nàng nói.
Mai Cẩm hơi mỉm cười, để mặc chàng nắm lấy một tay của mình, nhắm mắt lại.
Cô đã quá mệt mỏi, chống đỡ đã lâu lắm rồi, khi nhìn thấy chàng, cả người cô thả lỏng, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
……
Cô ngủ một giấc say sưa, khi thức dậy thì đã là sáng ngày hôm sau.
Chủ nhân của toà nhà này có lẽ cũng đã chạy đi Long Thành tránh nạn, hiện giờ còn chưa trở về.
Ánh mặt trời chiếu vào từ một cánh cửa sổ hé mở vào bên trong phòng, chung quanh yên tĩnh, Lý Đông Đình không ở trong phòng, nhưng có thể nghe được tiếng nói chuyện khe khẽ của chàng ở chỗ hành lang.
Mai Cẩm thấy rất an bình, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình, khi cô đang lâm vào minh tưởng thì Lý Đông Đình đã trở lại. Mai Cẩm mở mắt ra, thấy chàng nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, cô mỉm cười với chàng.
– Ta đánh thức nàng à? – Chàng đi tới, nở nụ cười trên mặt, – Vừa rồi Đông Lâm có tới hỏi tình trạng của nàng. Ta bảo đệ ấy đi về rồi.
Mai Cẩm ngồi dậy, nói:
– Đệ ấy thế nào ạ?
– Người nó bị mấy vết thương, vết thương nặng nhất là ở lưng. Nhưng mà đã bôi thuốc rồi. Nó có thể cưỡi ngựa chạy được tới đây thì chắc không có vấn đề gì. – Lý Đông Đình nói.
Mai Cẩm gật đầu nói:
– Lát thiếp sẽ xem vết thương cho đệ ấy. Chàng đừng lo lắng. Lần này may nhờ có Đông Lâm, nếu không có đệ ấy, không biết Ma Thành có thủ vững cho đến khi chàng trở về không nữa…
Cô như sực nhớ ra gì đó, nhìn Lý Đông Đình.
– Sao chàng lại trở về nhanh thế ạ? Thiếp nghĩ phải bảy tám ngày nữa chàng mới có thể về đến cơ.
Lý Đông Đình đỡ cô ngồi dậy dựa vào đầu giường, chàng cũng nửa ngồi nửa nằm bên cạnh cô, cầm tay cô rồi mới nói:
– Vị trí địa lý của Nam Bàn quan trọng, là đường tắt từ bên ngoài tiến vào Côn Châu. Tuy quan hệ giữa lão thổ ty Nam Bàn và Lý thị ta vẫn luôn thân thiết, nhưng ta biết Mông lão nhị và ông ta vẫn luôn không hợp. Bên ta không có vấn đề gì, lần này muốn điều trọng binh đi Kiếm Nam đạo, hậu phương trống không, cho nên trước khi đi ta có đặt tai mắt bên cạnh Mông lão nhị, vốn dĩ để phòng ngừa thôi, không ngờ lại thật sự xảy ra chuyện. Vào cùng ngày lão thổ ty Mông thị bị giết, người của ta đã gửi tin tức đến Kiếm Nam Đạo cho ta, cho nên ta mới có thể trở về sớm hơn những gì các nàng nghĩ. Cũng trách ta đã quá xem nhẹ ám đấu của Thổ tư phủ Mông thị. May mắn là có nàng kịp thời báo tin…
Lý Đông Đình nhìn nàng:
– Thế tử Thục Vương đích thân lãnh tinh binh đánh bất ngờ Côn Châu, mà các nàng không kịp chuẩn bị đề phòng. Cẩm Nương, nàng không thể tưởng được tâm tình của ta trên đường trở về đâu. Nếu khi ta về tới mà Long Thành đã bị phá và các nàng cũng bị gặp rủi ro…
Chàng ngừng lại.
Mai Cẩm ngước lên nhìn chàng, thấy nét mặt chàng nặng nề và lo lắng, cô đặt nhẹ đầu lên vai chàng, nhẹ nhàng nói:
– Chàng đừng tự trách mình. Không ai dự đoán được sẽ xảy ra chuyện đó cả. Huống chi, chàng cũng về kịp thời mà phải không?
Lý Đông Đình cài ngón tay vào tay cô và siết chặt:
– Nhị đệ nói, là nàng trở về nói tin tức Thổ tư phủ Nam Bàn có biến và Thục Vương phái binh muốn tập kích bất ngờ Long Thành cho nó biết, cho nên nó mới có thời gian chuẩn bị trước. Cẩm Nương, lần này Long Thành gặp may mắn, công lao của nàng là lớn nhất.
Mai Cẩm nói:
– Nửa tháng trước, thiếp bị người ta bắt đi, chắc nhị đệ đã nói cho chàng biết rồi phải không?
Lý Đông Đình gật đầu, ánh mắt hơi hơi tối lại:
– Là Bùi Trường Thanh đúng không?
Mai Cẩm đáp vâng.
– Là huynh ấy. Nhưng mà toàn bộ hành trình bị bắt và chạy thoát, huynh ấy không hề làm tổn thương tới thiếp. Sở dĩ thiếp biết được tin tức này cũng là do huynh ấy nói với thiếp. Tuy ý định ban đầu của huynh ấy không phải là muốn Long Thành, nhưng nếu không có huynh ấy, chúng ta cũng không thể chuẩn bị ứng phó kịp thời.
Lý Đông Đình nhìn cô, nhíu mày, hỏi:
– Cẩm Nương, ta cảm thấy nàng còn có chuyện muốn nói với ta?
Mai Cẩm lặng thinh một lát rồi từ từ ngồi dậy, nói:
– Vâng ạ. Lẽ ra thiếp không nên nói với chàng, bởi vì nghe như thiếp đang nói hộ cho huynh ấy. Nhị đệ cũng chỉ biết thiếp trốn thoát được từ tay huynh ấy, nhưng lại không biết rõ tình hình cụ thể như thế nào.
Cô dừng một chút.
– Thiếp bị huynh ấy bắt cóc mang đi Tứ Xuyên, trên đường đi có qua đêm ở một ngôi miếu nát. Bởi vì xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn là nóc nhà đột nhiên bị sụp xuống, huynh ấy bị đè ở dưới đống đổ nát, cho nên thiếp mới thoát được. Thiếp đã cưỡi ngựa đi được một đoạn rồi, nhưng cuối cùng vẫn quay lại kéo huynh ấy ra khỏi đống đổ nát đó, cầm máu cho huynh ấy. Đông Đình, thiếp biết thiếp không nên làm như vậy. Huynh ấy đã gây nhiều phiền phức cho triều đình dẹp loạn ở Sơn Nam Tây đạo, nếu để mặc huynh ấy vì mất máu quá nhiều mà chết, chắc chắn sẽ làm suy yếu một chút thế cục của phản quân ở Sơn Nam Tây đạo…
- …Huynh ấy lựa chọn con đường đó, ngày sau nếu có bỏ mạng trước trận hai quân thì đó cũng là số mệnh của huynh ấy, không hề trách người khác. Nhưng trong tình huống thiếp có thể cứu huynh ấy, thiếp thật sự không thể bỏ mặc huynh ấy chết trước mặt mình được. Đông Đình, chàng có thông cảm cho hành vi này của thiếp không? Đây không phải là tình cũ khó dứt, mà là…
Cô dừng lại.
Lý Đông Đình nhìn cô một lát, bỗng nhiên ôm cô vào lòng, nói:
– Ta hiểu. Tuy nàng đã rời khỏi hắn, nhưng trong lòng nàng vẫn coi hắn là người nhà, có đúng không?
– Cảm ơn chàng. – Mai Cẩm cười với chàng, – Nói ra rồi trong lòng thiếp thấy tốt lên rất nhiều.
– Cẩm Nương, – Lý Đông Đình ôm chặt cô, – Nàng không những không làm sai, mà nàng càng khiến cho ta thêm yêu tính cách trọng tình trọng nghĩa của nàng. Ta may mắn vì cưới được thê tử như nàng. Ta càng vui hơn khi nàng nói những điều này với ta, chứng tỏ nàng rất tin tưởng ta.
Mai Cẩm thở nhẹ, dựa vào ngực chàng. Một lát sau, Lý Đông Đình bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, hỏi:
– Nàng đói rồi phải không, nàng muốn ăn gì để ta đi xem xem.
– Đông Đình. – Mai Cẩm gọi tên chàng.
Lý Đông Đình nhìn nàng.
Mai Cẩm ngập ngừng rồi nói:
– Có chuyện này thiếp muốn nói với chàng. Nguyệt sự của thiếp bị chậm từ tháng trước đến giờ…
Lý Đông Đình nao nao rồi nhanh chóng phản ứng, hai mắt trợn to:
– Ý là nàng có … rồi?
– Còn chưa chắc chắn ạ, nhưng có lẽ là vậy… – Mai Cẩm mỉm cười nói.
Lý Đông Đình đột nhiên bế cô lên, mừng như đứa trẻ xoay vòng vòng hai vòng. Mai Cẩm bật cười, bị chàng xoay vòng làm cho hơi choáng, vội quàng tay vào cổ chàng, kêu lên:
– Chàng đừng vui quá sớm, nhỡ thiếp đoán sai thì sao.
– Đoán sai cũng không, còn giờ thì ta đang rất vui! – Lý Đông Đình cười tươi như hoa, bỗng nhiên ý thức được mình làm thế này rất không ổn, cuống cuồng đứng yên rồi cẩn thận đặt cô lại trên giường, tự trách nói, – Nàng xem nay, ta vui quá mà quên béng mất. Mau nói cho ta biết nàng muốn ăn gì đi.
– Ăn gì cũng được ạ. Thiếp không yếu ớt đâu. – Mai Cẩm cười, dừng một chút nói tiếp, – Thời gian qua sự việc xảy ra liên tiếp, thiếp không có thời gian để nghĩ, mấy ngày này mới xác định một chút, giờ nghĩ lại mới thấy sợ. Nếu như…
– Nếu thật sự có, con của chúng ta đã đi theo nàng trải qua rất nhiều chuyện, nó chắc chắn sẽ rất kiên cường, giống như nàng vậy.
Lý Đông Đình xoa nhẹ lên bụng cô, mỉm cười nói.
……
Cùng ngày, đã bắt đầu có dân chúng trở về Ma Thành. Lý Đông Đình và quân đội của chàng tạm thời đóng quân ở bên ngoài Ma Thành, chàng thì đưa Mai Cẩm trở lại Thổ tư phủ Long Thành. Cả nhà đoàn viên, trời vừa tối xuống chàng lại xử lý nốt một số công việc khẩn cấp, ngày hôm sau lại phải lên đường đi Kiếm Nam Đạo.
Từ lúc thành hôn đến nay, số ngày hai người được ở bên nhau có thể đếm được bằng ngón tay, ít ỏi đến đáng thương. Nhưng ở trong lòng Mai Cẩm, cô lại cảm thấy cả hai đều vô cùng thân thuộc với nhau giống như đã ở bên nhau rất nhiều năm, rất khó chia lìa. Cô nghĩ chắc Lý Đông Đình cũng như thế, huống chi biết cô đang có thai. Hai người chia tay, Lý Đông Đình cứ ôm cô mãi không muốn buông.
……
Một năm sau.
Trong một năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Trong kinh thành, hoàng đế cuối cũng đã không thể chống đỡ nổi cho đến này dẹp loạn, đã băng hà vào ba tháng trước. Sau quốc tang, hoàng thái tôn Chu Toàn đã đại hôn 16 tuổi kế vị, chính thức tiếp quản đại thống.
Tân hoàng đế tuy rằng tuổi trẻ, nhưng trải qua hơn một năm mài giũa đã dần dần xử lý việc triều chính thuận buồm xuôi gió. Ngài thông minh cần chính, thiện nạp nhân ngôn, cả triều thần đều khen ngợi, đồng thời ngài cũng dần dần bộc lộ được mặt xuất sắc của mình.
Cuộc chiến bình định đã giằng co kéo dài một năm rưỡi, phạm vi thế lực của Thục vương tuy rằng không ngừng bị áp chế co đầu rút cổ, hiện giờ đã co cụm trong phạm vi phía tây Thành Đô, nhưng ông ta vẫn còn có mười vạn binh mã, dựa vào địa lợi mà vẫn ngoan cường giằng co với triều đình, khó có thể tiêu diệt hoàn toàn phản quân trong thời gian ngắn.
Chu Toàn biết rõ trong cuộc chiến bình định, Lý Đông Đình có công từ đầu tới cuối, mấy chiến sự mấu chốt đều là chàng lãnh binh thủ thắng. Chỉ là thân phận chàng đặc biệt, cho tới hiện tại, trong triều đình có không ít đại thần tự nhận chính thống vẫn nghi kỵ chàng, sợ chàng mượn sự việc này âm thầm bồi dưỡng thế lực của mình và dần dần trở thành Thục vương thứ hai. Nếu lo lắng này trở thành sự thật, với thế lực và dân vọng của chàng hôm nay, đến lúc đó chỉ sợ không có người nào kiềm chế được. Tướng lĩnh triều đình đồng cấp cũng có người âm thầm ghen ghét đố kỵ xa lánh. Bởi vậy lúc chàng điều binh khiển tướng cũng đã bị cản tay không ít, khó có thể toàn lực ứng phó.
Chu Toàn kế vị ba tháng, không quan tâm tới sự phản đối của Thái hậu mà gia phong Lý Đông Đình lên làm Binh mã đại nguyên soái bình định thiên hạ, toàn quyền điều động thuyên chuyển binh mã trong chiến sự Tây Nam, nếu có tình huống khẩn cấp thì được phép tự mình phán quyết.
Hai tháng sau, Lý Đông Đình triệu tập nhân mã, khởi xướng một cuộc tấn công quy mô lớn đối với phản quân ở Hưng Châu và Nghi Châu phía nam bắc Thành đô. Phản quân không địch lại đã lần lượt bại lui. Nửa tháng sau, Thành đô cũng bị thất thủ trước thế tấn công như chẻ tre của Lý Đông Đình. Thục Vương không thể không hoảng loạn bỏ lại thành trì mà mình đã gây dựng mấy chục năm, dưới sự bảo vệ của thuộc cấp lui về Canh Tây Hán Châu, một lần nữa chỉnh đốn nhân mã, mượn địa thế hiểm trở ý đồ muốn đấu một trận chiến cuối cùng.
……
Trước mấy ngày Thành đô bị công phá, rất nhiều dân chúng bình thường còn cho rằng Thành đô được phòng thủ kiên cố vững chắc, không thể nào bị phá được, hơn nữa danh tiếng của Lý Đông Đình ai ai cũng biết, trong lòng biết cho dù Thành đô có bị chàng chiếm lĩnh thì chàng cũng sẽ không giết hại dân chúng bình thường, bởi vậy cũng không có nhiều người dân chạy trốn mà chỉ cất giữ hết tiền của, sợ thủ hạ của Thục vương sẽ càn quấy và cướp đoạt đi mà thôi.
Thế nhưng vào trước đêm thành bị phá, Vạn thị và Bạch Tiên Đồng đã sinh sống tại đây hơn một năm lại không thể không thu dọn hết tiền tài của cải ngồi trên một chiếc xe ngựa đi theo gia quyến người nhà của Thục vương, dưới sự hộ tống của quản sự hốt hoảng rời khỏi Thành đô trốn đến Hán Châu.
Lúc này tình hình chiến đấu khẩn cấp, Bùi Trường Thanh ngày đêm cống hiến cho Thục vương, bản thân không thể nào phân thân để đồng hành cùng họ. Trên đường đi khổ thế nào không cần phải nói. Vạn thị và Bạch Tiên Đồng đã quen cảnh sống cẩm y ngọc thực cả đường đi kêu khổ không ngừng.
Từ năm ngoái Vạn thị bị ngã, tới bây giờ chân cẳng tuy vẫn đi lại được nhưng sức khoẻ đã giảm sút. Lần này hoảng loạn trốn đi Hán Châu, trên đường đi bị khổ bị lạnh, thiếu y thiếu dược, bà vẫn luôn cố gắng chịu đựng, nghĩ đến được Hán Châu sớm thì sẽ tốt hơn. Ấy thế mà hoạ vô đơn chí, khi đang đi được nửa đường, cũng không biết lời đồn phát ra từ đâu, nói Lý Đông Đình có một đội quân đang đánh tới bên này, sắp đuổi kịp rồi.
Bọn họ khác với dân chúng bình thường, tất cả đều là thân thích người nhà của Thục nghịch, nếu như bị bắt làm tù binh của quân triều đình, kết cục thế nào có thể nghĩ, nam thì bị chém đầu, nữ thì bị bắt vào giáo phường, cực kỳ bi thảm.
Cả một chặng đường đi này, lòng người vốn đã hoang mang hoảng sợ, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay là ai cũng nơm nớp không yên, người nào cũng chỉ lo chạy trốn.
Vạn thị và Bạch Tiên Đồng mang theo cậu bé nhũ danh Tiểu Hổ hiện đã hai tuổi rời khỏi Thành đô, có hai chiếc xe ngựa, còn mang theo bốn năm vú già nha hoàn hầu hạ. Trên đường chạy trốn người hầu rơi rớt dần, phân tán mọi nơi, cuối cùng ngay cả quản sự cũng bỏ chạy nốt, chỉ còn lại có một mình A Cửu, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Đoàn người toàn người già yếu, phụ nữ và trẻ em, nơi này lại cách Hán Châu rất xa, họ không thể làm gì khác đành phải cởi bỏ hết những trang phục xa hoa trên người đi, bỏ hết trang sức vàng bạc châu báu, thuê một gian phòng trống ở địa phương tên là Chi Thành, bởi vì bà bà bị đổ bệnh nên phải tạm thời dừng chân nghỉ ở nơi này.
Mấy người vừa nghỉ ngơi, Bạch Tiên Đồng ngày nào cũng phái A Cửu đi ra ngoài hỏi thăm tin tức, ngóng trông Thục Vương có thể tấn công trở lại Thành đô và Bùi Trường Thanh tới đón mình. Thế nhưng ngày ngày qua đó vẫn không có tin tức của Bùi Trường Thanh, còn tin xấu thì lần lượt kéo tới, nói Thành đô đã bị Lý Đông Đình công phá, Thục Vương mang theo tàn binh bại tướng bỏ chạy đi Hán Châu, Lý Đông Đình đang triệu tập nhân mã truy kích.
Chớp mắt một tháng trôi qua.
Bạch Tiên Đồng không chờ được tin tốt mà còn nghe nói mấy ngày trước, Thục Vương cũng đã bỏ lại Hán Châu, dựa vào mấy mãnh tướng đi theo mở một đường máu chạy trốn về Kim Xuyên.
Đây là cứ điểm cuối cùng của Thục vương, qua Kim Xuyên chính là nội cảnh của Ba Di quốc.
Khi Bạch Tiên Đồng từ bên ngoài đi vào mặt mày tối sầm.
A Cửu đang dỗ Tiểu Hổ.
Cậu nhóc này rất bướng, dùng cái ná bắn hòn đá nhỏ vào A Cửu, A Cửu tránh nhưng vẫn bị hòn đá bắn trúng, cô gái nhỏ kêu toáng lên, bưng lấy mặt.
– Trúng rồi trúng rồi. – Tiểu Hổ vỗ tay hoan hô, – Ngươi là người xấu! Ta muốn giống cha đánh người xấu.
– Tiểu thiếu gia ơi! – A Cửu vừa giận vừa tủi, nghe thấy Vạn thị ở trong phòng đang gọi mình, trong đó còn có tiếng rên rỉ, cô gái nhỏ đang muốn đi vào thì nhìn thấy Bạch Tiên Đồng đi vào, liền thở phào nhẹ nhõm vội ra đón, – Bạch phu nhân, thế nào rồi ạ, có tin tức của Bùi đại nhân không ạ?
Bạch Tiên Đồng ngồi xuống bàn, mặt tối sầm:
– Tin tức cái gì? Tin tức sắp không xong rồi.
Lúc vừa rồi cô ta ở cửa thành có thấy được thông báo treo thưởng một số tiền lớn nếu ai đó lấy được đầu của Thục vương và mấy tướng lĩnh của ông ta, trong đó có Bùi Trường Thanh.
A Cửu không rõ nguyên do, thấy vẻ mặt cô ta cau có cũng không dám hỏi tiếp, lại nghe Vạn thị run rẩy gọi người, liền nói:
– Để em đi vào xem lão phu nhân thế nào.
Bạch Tiên Đồng gắt:
– Quan tâm bà già đó làm gì? Cả ngày nằm ườn ở đó rên rỉ, ta nghe mà phiền. Ta đói rồi, ngươi đi nấu cơm đi.
A Cửu không dám cãi lời vội vâng dạ rồi đi vào bếp nấu cơm. Tiểu Hổ từ nhỏ được Vạn thị cưng chiều, có tình cảm sâu nặng với tổ mẫu, nghe thấy Bạch Tiên Đồng nói thế liền dậm hai bàn chân nhỏ xíu:
– Ngươi chỉ là một di nương mà dám nói tổ mẫu ta như thế. Xem ta có đánh ngươi không!
Nói xong kéo ná bắn vào Bạch Tiên Đồng, hòn đá bắn trúng ngực cô ta, Bạch Tiên Đồng đang nổi nóng, kêu toáng lên, mắt trợn trừng bước tới giật cái ná rồi tát Tiểu Hổ một cái thật mạnh, quát mắng:
– Thằng ranh này, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ta là mẹ của ngươi. Ngươi là do ta sinh ra, tại sao ngươi lại nghe lời bà già kia hả!
– Ngươi không phải mẹ ta! Ngươi chỉ là di nương hạ tiện thôi. Chờ cha ta đến đây, ta sẽ mách với cha là ngươi đánh ta.
Cậu bé bị đau khóc oà lên.
– Thế thì ngươi còn phải xem cha ngươi còn mạng trở về không đã.
Bạch Tiên Đồng hầm hừ. Tiểu Hổ ngồi bệt xuống đất gào khóc ăn vạ.
– Lại làm sao thế… – Vạn thị nghe tiếng ồn cố gắng lần mò ra ngoài, run rẩy hỏi, thấy đứa cháu trai quý hoá lăn lộn dưới đất gào khóc thì rất đau xót, bà chất vấn Bạch Tiên Đồng, – Ngươi dám đánh nó?
Bạch Tiên Đồng ngồi vắt chân, lạnh lùng nói:
– Ta đánh con ta, có gì không được?
Từ sau khi chạy trốn khỏi Thành đô, thái độ của Bạch Tiên Đồng với Vạn thị càng ngày càng lạnh nhạt, một đơn thuốc thì cho sắc đi sắc lại nhiều lần, bốn năm ngày sau nhạt như nước mới vứt đi. Tới chỗ này mấy ngày, cô ta lấy lý do lang trung không tới nên không có thuốc để sắc. Vạn thị có hỏi thì cô ta trả lời quanh co, con người hoàn toàn biến thành một người khác không còn cung kính như trước nữa.
Vạn thị vốn dĩ rất bất mãn, lửa giận uất nghẹn, nhưng bởi bản thân đang gặp nạn mà con trai lại không có tin tức, bệnh tình thì càng ngày càng nặng, mọi việc còn phải dựa vào cô ta, bà đành phải nhịn xuống. Giờ thấy cô ta dám trở mặt với mình, bà tức giận đến run người, đầu óc choáng váng mắt hoa lên, bám vào tường chỉ tay vào cô ta, run rẩy mắng:
– Bạch thị, ngươi là đồ không có lương tâm, ngươi thấy ta gặp nạn nên trở mặt đúng không? Chờ con trai ta về ta sẽ nói với nó, xem ngươi…
– Bà già sống dai này, bà tưởng ta sợ bà lắm à? – Bạch Tiên Đồng chửi ngược lại, – Bà cố mà chống đỡ cho đến khi con trai bà trở về nhé. Còn nữa, con trai bà vô năng, uổng công Thục Vương coi trọng hắn, hiện giờ chẳng những để mất Thành đô mà còn để mất Hán Châu, giờ còn đang bị thông báo treo giải thưởng đầu người kia kìa. Triều đình ra một số tiền lớn muốn mua đầu con trai bà đấy.
Vạn thị tái mét mặt ngơ ngác đứng ở đó, đột nhiên ngực bị thắt chặt, bà nôn ra một ngụm máu, rồi lại bắt đầu ho, cuối cùng dọc theo bức tường ngồi bệt xuống đất, mặt tái như người chết.
Bạch Tiên Đồng lạnh lùng hờ hững nhìn bà. A Cửu nghe được động tĩnh chạy ra, thấy thế thì luống cuống muốn đỡ bà nằm lên giường, nhưng lại bị Bạch Tiên Đồng quát ngăn lại:
– Không đi nấu cơm đi chạy ra làm gì? Muốn để ta và tiểu Hổ bị chết đói à? Chỗ này có ta rồi, để ta chăm sóc bà ta. Ngươi mang Tiểu Hổ vào bếp đi.
A Cửu không thể làm gì khác đành phải buông Vạn thị, bế tiểu Hổ đi vào bếp.
Bạch Tiên Đồng đứng dậy đi tới gần Vạn thị, kéo bà từ dưới đất lên, nửa túm nửa kéo bà đến nằm trên giường, bưng ly trà tới, cười khẩy:
– Bùi lão phu nhân, bà mắng chửi lâu như thế chắc là khát lắm rồi, để ta hầu bà uống nước nhé.
Vạn thị ho khan, nói:
– Ngươi cút đi cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.
Bạch Tiên Đồng cười cười, đột ngột hất chén trà vào mặt Vạn thị. Vạn thị bị bất ngờ, nước trà văng đầy mặt và cổ, bà trợn trừng mắt, hiểu ra Bạch Tiên Đồng vừa làm gì với mình, lửa giận xông lên ba trượng.
Bà vốn dĩ đã ốm nặng không còn sức, nhưng lúc này không biết lấy được sức ở đâu mà ngồi bật dậy, giơ tay lên muốn đánh Tiên Đồng, bị Bạch Tiên Đồng bắt được cánh tay đẩy một cái, Vạn thị nằm vật ra giường.
Vạn thị chửi ầm lên, mắng cô ta không có lương tâm, mình có mắt như mù lại đối xử tốt với cô ta vân vân mây mây. Bạch Tiên Đồng kéo cái ghế tới ngồi xuống vắt chân, cười cười nghe bà mắng chửi, chờ bà hổn hển mắng xong mới gẩy móng tay, hờ hững nói:
– Bà già sống dai, bà sống một mớ tuổi rồi mà sao bản lĩnh mắng chửi chẳng tiến bộ chút nào thế? Những câu mắng chửi nguyền rủa của bà ta nghe thấy quen lắm. Nếu ta nhớ không nhầm thì lúc trước bà cũng mắng chửi Mai thị giống như vậy.
Vạn thị sửng sốt, há mồm cứng lưỡi, thở hổn hển.