Xuyên Qua Chi Nữ Tắc - Bồng Lai Khách

Chương 7




Mai Cẩm thay sang hỉ phục, cũng chải đầu trang điểm xong.

Mặt trời dần dần lặn về phía Tây, rất nhiều người tụ tập trên bờ, đều là người qua đường bị thuyền cưới hấp dẫn tới xem náo nhiệt, nhưng đội ngũ đón dâu của Bùi gia vẫn chưa hề đến.

Tính toán hành trình hẳn sắp đến rồi.

Mấy ngày trước sau câu chuyện bịa của Mai Cẩm, Mai bà tử bán tín bán nghi, giờ đây mỗi khi gặp Mai Cẩm thì luôn cung kính tôn trọng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ ước làm xong chuyện giao phó rồi quay lại kinh thành. Người của Bùi gia mãi chưa thấy đến, bà ta sợ có chuyện ngoài ý muốn, đang tính túm người đưa tin kia hỏi cho rõ đột nhiên nghe được tiếng pháo nổ từ xa đến gần, nhìn qua đó, thấy ở đối diện xa xa có một đoàn người đang đi tới, xe ngựa đi giữa treo mành vải đỏ, biết đội ngũ đón dâu của Bùi gia cuối cùng cũng tới, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

Đúng là đội ngũ đón dâu của Bùi gia đang tới, rất nhanh sắp tới gần, trong tiếng pháo nổ giòn giã, bên bờ lập tức trở nên náo nhiệt.

Khi Mai Cẩm đang ngồi trong khoang thuyền chờ đoàn người đưa cô lên bờ, cô liếc nhìn đội ngũ đón dâu qua cửa sổ hé mở.

Theo lý thuyết, tân lang Bùi Trường Thanh chắc hẳn sẽ đích thân đến đây đón dâu, nhưng mà lại không hề nhìn thấy chàng thanh niên trẻ tuổi mặc hỉ phục tân lang nào ở trong đội ngũ cả. Đang lúc nghi hoặc, thân thuyền hơi đong đưa, tiếp đó là những tiếng bước chân đi lên thuyền, vì thế cô ngồi trở lại, thuận tay kéo khăn voan ở trên đầu mình xuống.

———

Đúng là Bùi Trường Thành không đến, người đến đón dâu là đường đệ của Bùi Trường Thanh tên là Bùi Trường Hỉ. Hai bên gặp nhau, Bùi Trường Hỉ đã làm theo lời dặn dò của cữu cữu Vạn Bách Hộ của Bùi Trường Thanh giải thích với Mai quản sự:

– Thành thật xin lỗi, đường huynh nhà tôi không may hôm nay bị trật chân, đi lại bất tiện, hiện giờ đang phải khám lang trung. Đường huynh sợ làm chậm giờ lành buổi tối nên tôi thay mặt huynh ấy đến đây đón dâu. Mong được thứ lỗi ạ.

Mai quản sự đâu thèm quan tâm gì nhiều, người của Bùi gia tới là tốt rồi, liền gật đầu.

Sau lễ nghi gắn gọn, Mai Cẩm được hỉ nương của Bùi gia đỡ cánh tay đi lên bờ, trong tiếng diễn tấu của pháo bước lên một chiếc xe la.

————

Bùi gia nằm ở phía tây thành của huyện Mã Bình, là một tiểu viện nhị tiến độc môn độc hộ tường trắng ngói đen, ở nông thôn còn có một số đồng ruộng cho thuê, so với trên thì không đủ, nhưng cũng coi như là một hộ gia đình giàu có bậc trung.

Khi tới cổng phía tây của huyện thành, Mai Cẩm liền đổi sang đi kiệu. Cuối cùng khi được nâng đến gần Bùi gia thì trời đã hoàn toàn tối đen, nhưng trước cửa Bùi gia lại náo nhiệt hơn so với ban ngày, rất nhiều hàng xóm láng giềng đều đang tụ tập muốn được nhìn thấy tân nương từ kinh thành được gả đến. Nhìn thấy cỗ kiệu cuối cùng dã xuất hiện, đám đàn bà phụ nữ đang chờ đợi sắp mất kiên nhẫn bắt đầu hồ hởi, xì xào bàn tán.

– Ôi kìa kìa, tân nương tử ở kinh thành tới rồi! – Một người phụ nữ kêu lên.

– Của hồi môn đến trước mọi người thấy chưa nhỉ? 24 hòm đấy. – Một người phụ nữ khác nói.

– Chậc…- Giọng của người phụ nữ thứ ba truyền vào trong kiệu, lần này là chế giễu người phụ nữ vừa mới lên tiếng, – Ngũ Nương à, khẩu khí lớn ghê đó, trước kia ngươi gả đến đây được mấy hòm vậy?

Người được gọi là Ngũ Nương có vẻ xấu hổ, biện bạch:

– Thì nói tân nương tử là tiểu thư nhà quan lớn ở kinh thành mà? Ta làm sao mà so được chứ. Không nói người khác, chỉ nói Trương Tài gia chủ huyện chúng ta, năm ngoái Trương gia gả con gái, của hồi môn tận 120 hòm liền nha! Cái này không một trăm thì nhất cũng phải một nửa đúng không?

– Ngươi còn không biết à? – Một giọng nói thứ tư nói, – Nghe nói gả tới đây không phải người ban đầu đã hứa hôn, mà là cô nương con vợ lẽ…

– Thảo nào thảo nào! Ta đã nói mà, chứ sao quan trong kinh thành lại chịu gả con gái đi xa vậy chứ! – Giọng nói của người tên Ngũ Nương rõ ràng là đắc ý hơn nhiều.

– Suỵt, đừng nói nữa. Đi xem bái đường đi ——

– Xem bái đường đi! Xem bái đường đi! Tân nương tử tới rồi! – Một đám nhóc con chạy theo hỉ kiệu, la hét ầm ĩ.

Mai Cẩm lắng nghe những động tĩnh khác nhau phát ra từ bên ngoài cỗ kiệu, nhắm mắt lại, hít một hơi dài. Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng, không hiểu sao, cảnh tượng Trương Văn Hoa ở kiếp trước cầu hôn cô rất nhanh hiện lên trước mắt.

Hình ảnh này đến nay cô vẫn còn nhớ rõ ràng.

Hôm đó trời mưa, cô đang chuẩn bị tan làm sau ca đêm, khi cô đang mệt mỏi buồn ngủ thì anh ta bất ngờ xuất hiện trong văn phòng với mái tóc ướt và hoa trên tay, quỳ xuống trước mặt mọi người nói với cô, nếu mỗi sáng thức dậy ánh mắt đầu tiên là nhìn thấy cô, vậy thì anh ta sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Cô nhớ rõ mình khi ấy đã cảm động rưng rưng nước mắt.

– Tới rồi tới rồi, dừng kiệu, dừng kiệu.

Bên ngoài mành kiệu đột nhiên có tiếng nói to.

Mai Cẩm mở mắt ra.

————

Bên ngoài, hỉ kiệu sắp tới rồi, tiếng pháo nổ đùng đoàn đinh tai nhức óc, mà Vạn Bách Hộ lúc này lại không có chút mừng rỡ vui vẻ nào mà ngược lại vô cùng sốt ruột.

Người được cử đi tìm tân lang Bùi Trường Thanh đã trở lại mấy nhóm nhưng đều nói không tìm thấy.

Tân nương sắp vào cửa rồi, tân lang lại chẳng thấy bóng dáng đâu, bái đường kiểu gì đây?

– Thế nào rồi, Trường Thanh đâu? Tìm được chưa?

Mẫu thân Vạn thị của Bùi Trường Thanh mặc một bộ quần áo mới được thiết kế riêng cho mình, đi ra khỏi căn phòng có dán chữ Hỉ đỏ thẫm vừa được sơn mới lại, nhân lúc người trong viện đang chen chúc ở cửa xem tân nương đã kéo đệ đệ đến một góc vắng người hạ thấp giọng hỏi.

Vạn Bách Hộ nhìn được vẻ sốt ruột của bà, an ủi:

– Sắp…sắp rồi ạ.

Vạn thị tức giận nghiến răng:

– Tức chết ta mà! Lúc trước đệ nói đi kinh thành gặp Mai gia nghị thân cho nó, nó đã chẳng vui rồi. Ta còn tưởng nó chỉ nổi cơn nhất thời mà thôi, ai mà ngờ vào lúc này lại bỏ chạy cơ chứ. Thằng con trời đánh này, chờ nó về xem xem ta đánh gãy chân nó như nào!

Vạn Bách Hộ cũng rất bực bộ đồng thời cũng bất lực.

Hôm nay là thằng cháu đón dâu, nhắc đến thì tất cả đều là do một tay ông thúc đẩy.

Tuy là Bùi gia với Mai gia có hôn ước, nhưng thời gian trôi qua quá lâu rồi, trải qua nhiều năm tình hình của hai nhà đều đã trở nên khác xưa. Năm xưa Bùi Đạo Chính mất, Vạn thị nhờ người gửi thư cho Mai gia, từ đó về sau không nhận được hồi âm gì, bà cũng không để tâm đến mối hôn sự này nữa.

Bùi Trường Thành từ nhỏ đã gan dạ, khi cha còn sống, cuộc sống của hắn rất thoải mái, đầu óc chỉ toàn muốn tập võ đánh giặc. Năm bảy tuổi một mình chạy ra ngoài mãi không thấy về nhà, người nhà đi tìm hơn một năm không có kết quả, cho rằng hắn đã bị bọn buôn người bắt cóc đi rồi, đang lúc tuyệt vọng thì nhận được tin, biết hắn đã chạy tới một võ quán ở Thương Châu, nói dối là không cha không mẹ tới nhờ cậy. Quán chủ võ quán thấy hắn tư chất tốt, liền nhận hắn và dạy võ cho hắn. Từ Vân Nam đến Thương Châu vạn dặm xa xôi, cũng không biết hắn đã tìm được đường đi đến đó như thế nào. Muốn đón hắn về, hắn nhất quyết không chịu, Bùi phụ thấy hắn một lòng muốn học võ liền cho hắn ở lại, chính thức bái quán chủ làm sư phụ. Qua hai năm sau, cho đến khi Bùi phụ chết, gia đạo suy tàn, hắn mới được Vạn thị đón về nhà, từ đó cũng xem như là hiểu chuyện, chưa từng bỏ nhà đi mà ngoan ngoãn ở lại bên Vạn thị.

Chỉ chớp mắt, Bùi Trường Thanh đã mười tám tuổi, nhờ sức mạnh cường tráng và nắm đấm cứng rắn nên có thể đánh bại tất cả các đối thủ bất khả chiến bại trong toàn huyện, về sau dần dần thu phục một đám côn đồ phố phường đi theo mình. Sau đó hắn lại kết bái với Trương Thanh Trí con trai Trương gia làm nghề khai thác hầm mỏ và Tiểu Như Lai của bổn huyện, từ đây coi nhau như huynh đệ, kết bè kết đảng với nhau chọi gà cưỡi ngựa, tiếp tục sống những ngày tháng mơ hồ hỗn loạn.

Con trai nhà người khác đến độ tuổi này rồi phần lớn đã thành hôn và đã làm cha, Bùi Trường Thanh vẫn vô tâm vô phế lăn lộn với những người đó ở bên ngoài, Vạn thị đánh hắn mắng hắn, hắn ngoan ngoãn nghe lời để mặc Vạn thị trút giận, chờ Vạn thị hết giận rồi, hắn lại chứng nào tật nấy, không hề có ý ăn năn hối cải. Vạn thị rất sốt ruột, bàn bạc thương lượng với người em trai Vạn Bách Hộ của mình. Vạn Bách Hộ chỉ có một đứa cháu ngoại, thấy hắn không chịu khó, tất nhiên là cũng sốt ruột theo. Hai tỷ đệ liền thống nhất tìm người phù hợp với Bùi Trường Thanh, nói biết đâu cưới vợ rồi, hắn hiểu chuyện mà chịu ổn định cuộc sống.

Nói đến cưới vợ, đương nhiên không thể tránh khỏi nhắc tới Mai gia ở kinh thành. Theo ý tứ của Vạn thị, dù là không thành thì vẫn có thể nhờ bà mai mối gần đây tìm một mối con gái nhà lành hộ gia đình nào đó là được. Vạn Bách Hộ cũng tán đồng, chẳng qua là sau đó bà mối đã đi mòn mất mấy đôi dép mà việc hôn nhân vẫn còn xa vời vợi.

Người Vạn thị vừa ý, nhưng người ta vừa nghe nói Bùi Trường Thanh không học hành thanh danh không tốt là đã không muốn gả con gái mình rồi. Những nhà mà đồng ý gả con gái thì Vạn thị lại không ưa thích. Cứ thế kéo dài mãi, cho đến mấy tháng trước, vừa lúc Vạn Bách Hộ đi theo thượng quan đi kinh thành một chuyến, liền bảo Vạn thị đưa mình tín vật năm xưa của Mai gia, nói mình muốn đi cầu hôn thử xem sao. Nếu đối phương còn thừa nhận mối hôn sự này, vậy thì thuận tiện cưới cô nương Mai gia về luôn. Còn nếu đối phương không thừa nhận, vậy thì thôi vậy, trở về rồi tính sau.

Vạn thị nghĩ đi nghĩ về cũng thấy hợp lý, đồng ý nghe theo đề nghị của đệ đệ, tạm thời thử vận may xem sao, ai ngờ chính là Mai gia lại chấp nhận mối hôn sự này, gả con gái đến đây.

Vạn thị cũng biết Mai Cẩm Nương không phải trưởng nữ của hôn ước năm xưa, nhưng nào còn quan tâm tới cái này, Mai gia hiện giờ đang thịnh vượng, chịu nhận mối hôn ước này là bà đã cảm kích lắm rồi. Vốn dĩ sự việc cứ thế là êm đẹp, ai mà ngờ được khi mà Vạn thị hồ hởi phấn khởi nói tin này cho Bùi Trường Thanh, cho rằng hắn sẽ rất vui, thế mà hắn lại từ chối ngay tức khắc, nói là Mai gia quá cao không bám tới, không muốn cuộc hôn sự này.

Vạn thị khuyên hết nước hết cái hắn cũng không nghe, bà nổi lên cơn tức lấy chổi đánh con trai một trận, vừa đánh vừa nước mắt nước mũi ròng ròng kể lể số mình quá khổ, cho đến khi con trai cuối cùng gật đầu đồng ý thì mới thôi. Thế là tin vui được công bố ra ngoài, phòng tân hôn cũng được bố trí, giờ thì Vạn thị vui mừng chỉ đếm ngày con gái Mai gia đến nữa mà thôi.

Nhưng dù có thế nào bà cũng không nghĩ tới, ngày hôm nay cuối cùng cũng chờ được con gái Mai gia tới rồi, hôn sự đã chuẩn bị xong hết rồi, đội ngũ đón dâu xuất phát chưa được bao lâu thì người đồng hành lại chạy trở về nói Bùi Trường Thanh bị người khác gọi đi, không thấy đâu nữa rồi. Không còn cách nào khác, bà chỉ đành để đường đệ Bùi Trường Hỉ của Bùi Trường Thanh đi đón dâu, phía mình thì cho người đi tìm khắp nơi. Hiện tại cỗ kiệu đã sắp vào cửa rồi mà tân lang vẫn không thấy bóng dáng, giờ phải làm thế nào đây?

– Tỷ tỷ, tỷ đừng quá lo lắng, cứ vào nhà đợi đi ạ.

Vạn Bách Hộ thấy Vạn thị gấp sắp ngất đến nơi rồi, vội đẩy bà vào trong:

– Đệ đã cho người đi tìm khắp nơi rồi, chắc là sẽ tìm thấy nhanh thôi.