Nhung Châu nằm ở giao giới Thục Điền, là nút chặn giao thông yếu đạo, là quan khẩu quan trọng biên giới giữa Thục và Điền, và là nơi bắt đầu cuộc nổi loạn của Thục Vương. Lý Đông Đình ngay lập tức đã phái binh đến tăng cường phòng thủ. Về sau Thục Vương một mặt giao chiến với quân triều đình ở Sơn Nam Tây Đạo, một mặt cũng phái binh lính ý đồ công chiếm nơi này, nhưng mấy lần đều không có kết quả, Nhung Châu vẫn nằm trong kiểm soát của Lý Đông Đình.
Ba tháng trước, Lý Đông Đình được triều đình phong làm Bình Định đô đốc, mệnh lệnh chàng toàn lực tấn công Tứ Xuyên lật ngược thất bại ở Sơn Nam Tây Đạo, tiếp quản quân đội của triều đình sau khi trú đóng tại Vân Nam, tính cả phủ binh Lý thị lấy Nhung Châu làm cứ điểm hậu phương. Sau mấy trận chiến, họ đã dọc sông Vấn dần dần đã lấy lại được Gia Châu Nhã Châu đã bị rơi vào tay Thục Vương, ép quân Thục lui về thành đô.
Đường Thục hiểm trở, phản quân Thục vương cũng đang lợi dụng điểm này mượn thiên thời địa lợi để một lần nữa đánh cho quân đội triều đình ở Sơn Nam Tây đạo tan tác như hoa rơi nước chảy.
Bắt đầu từ hai năm trước, Lý Đông Đình cũng đã có sự chuẩn bị cho điều này, âm thầm vẽ lại bản đồ địa lý sông núi của Điền Thục, nắm rõ địa hình như lòng bàn tay. Chàng trị quân nghiêm minh, thưởng phạt phân minh, chỉ huy có độ, mỗi một lần tấn công thành thì đều đầu tầu gương mẫu, luôn là tấm gương cho binh sĩ, có sức quyến rũ cá nhân rất lớn. Chẳng những thân binh Lý thị tuân theo mệnh lệnh của chàng chết cũng không từ nan mà dù là tướng sĩ triều đình cũng tâm phục khẩu phục, trên dưới đồng lòng, một đường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Chỉ nửa tháng trước, sau nhiều ngày giao tranh ác liệt, quân của Lý Đông Đình đã chiếm được thành trì quan trọng Gia Châu bị rơi vào tay Thục Vương, phản quân lui về cố thủ ở Nhã Châu. Thành trì Nhã Châu phòng thủ kiên cố, dễ thủ khó công, Lý Đông Đình vẫn không tùy tiện tấn công mà là tạm thời lui về Gia Châu để nghỉ ngơi và chỉnh đốn nhân mã, đồng thời càn quét phản quân còn sót lại phụ cận. Khi đang điều binh khiển tướng và củng cố trận địa, Trương Phú đột nhiên từ Long Thành đuổi đến, mang theo tin tức nói triều đình vì khen ngợi chàng đã đặc biệt tứ hôn huyện chúa Giang Nguyên cho chàng. Lúc đó Trương Phú cũng thích trêu chọc chàng, khi truyền lời cố ý không nói rõ huyện chúa Giang Nguyên là ai.
Bao lâu nay Lý Đông Đình đã trao gửi trái tim cho Mai Cẩm, bây giờ còn đang tập trung tinh thần vào chiến sự phòng thủ thành trì, không hề biết huyện chúa Giang Nguyên từ trên trời giáng xuống này là ai và có địa vị gì, chàng cực kỳ kinh ngạc, sắc mặt lúc đó tái xanh, khi kịp phản ứng đã lập tức muốn viết tấu chương từ chối hôn sự. Bấy giờ Trương Phú mới thong thả nói cho chàng hay, huyện chúa Giang Nguyên chính là Mai Cẩm, hiện đang được Tứ hôn sứ thái giám Thượng Phúc hộ tống trên đường về Vân Nam để phụng chỉ thành hôn rồi.
Lý Đông Đình bị một trận hoảng hồn lập tức mừng rỡ như điên. Chàng lập tức bảo Trương Phú trở về chuyển lời cho Lý Phủ Quân để bà chuẩn bị hôn sự, nói mình sẽ mau chóng trở về thành hôn đúng ngày. Trương Phú vừa đi, chàng sốt ruột muốn về nhà, chỉ ước gì gác lại hết mọi chuyện ở đây để trở về Vân Nam. Có điều chàng hiểu rõ, tuy Thục Vương bị bại trận mấy bận và mất đi Gia Châu, nhưng thực lực vẫn còn rất mạnh, rất có khả năng sẽ tổ chức nhân mã để tấn công lại, chàng thân là chủ tướng, phòng thủ thành trì chưa ổn thỏa, làm sao mà đi được đây? Mãi cho đến năm ngày trước, từng phản quân ở thành trì phụ cận bị càn quét, tin tức chàng được triều đình tứ hôn lan truyền rộng, tướng lĩnh dưới trướng của chàng đồng loạt khuyên chàng trở về Long Thành thành hôn, nói tất cả mọi người ở đây sẽ lấy tính mạng để thủ thành. Lý Đông Đình bàn giao mọi việc xong cưỡi lên con khoái mã ngày đêm không nghỉ chạy về Vân Nam, cuối cùng đêm qua cũng đã tới Long Thành. Sáng sớm hôm nay chàng cạo râu thay y phục rồi lập tức chạy tới đây để đón dâu.
Khi đón người vào Long Thành thì đã là hoàng hôn, hai bên cửa thành và đường phố đi thẳng tới Thổ tư phủ đã đứng đầy dân chúng biết tin tức đã tụ tập nghênh đón đội ngũ đón dâu vào thành. Nhìn thấy Lý Đông Đình cưỡi ngựa xuất hiện ở cửa thành, dân chúng hoan hô vang reo hò, cảnh tưởng vui mừng còn hơn cả đón năm mới.
Từ Gia Châu đến Long Thành bình thường muốn đi nhanh cũng phải mất mười ngày đường, Lý Đông Đình chỉ mất nửa thời gian đã trở về, để không chậm trễ buổi thành hôn hôm nay, trên đường đi chàng gần như không có được giấc ngủ đầy đủ, mỗi khi đến một trạm dịch thay ngựa, con ngựa đều bị chạy đến sùi bọt mép đổ mồ hôi đầm đìa. Đêm qua khi đến Long Thành thì cũng đã vào khuya, đáng lẽ chàng nên nghỉ ngơi để tĩnh dưỡng tinh thần nhưng chàng lại trằn trọc ngủ không yên, khi trời sắp sáng mới mơ mơ màng màng ngủ, ngủ không được bao lâu thì lại bị gọi dậy chuẩn bị đi đón dâu. Tới mức độ này rồi, dựa theo lẽ thường, con người đã phải mệt mỏi khó mà chịu đựng nổi, nhưng chàng ngồi trên lưng ngựa tinh thần sáng láng, mặt mày tươi cười, thỉnh thoảng còn ôm quyền đáp lễ với dân chúng đứng ở hai bên đường hoan hô chúc mừng mình. Hai bên đường cứ cách mấy trăm mét lại có hạ nhân Thổ tư phủ phát tiền mừng cho dân chúng, cả đường chúc mừng cuối cùng cũng đã tới trước cổng lớn Thổ tư phủ.
Lý Đông Đình xuống ngựa, quay đầu lại nhìn chiếc xe ngựa mà Mai Cẩm đang ngồi, thấy cửa xe mở ra, cô đang được hai hỉ nương chuẩn bị đỡ đi xuống, chàng liền bước qua đó kêu hỉ nương tránh ra, trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người bế bổng tân nương lên rồi đi thẳng vào bên trong.
Mai Cẩm còn đội khăn voan, không biết Lý Đông Đình đang đi tới chỗ mình, cho đến khi bị chàng bế ngang người lên hai chân cách hẳn mặt đất, cô giật mình, bấy giờ mới ý thức được chàng đã bế mình ở ngay trước mặt nhiều người.
Hai hỉ nương bị sốc đơ người. Lần đầu tiên trong cuộc đời họ chứng kiến tân lang lại bế tân nương đi vào bái đường như vậy, thấy chàng chỉ còn lại bóng lưng, họ mới giật mình bừng tỉnh vội vàng đuổi theo, một trái một phải kéo tay áo của Lý Đông Đình, hớt hải nói:
– Ôi đại nhân ơi, làm thế là không đúng quy củ đâu…
Lý Đông Đình nói:
– Bản quan đang rất vui, quy củ do ta định ra, các ngươi cứ làm theo là được.
Hỉ nương nhìn nhau rồi bật phì cười, không hẹn mà cùng buông tay ra nói:
– Hôm nay ngài là tân lang, ngài lớn nhất, tất cả do ngài quyết định ạ.
Lý Đông Đình cười hà hà, trong tiếng hoan hô và tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, chàng thật sự bế Mai Cẩm đi thẳng vào bên trong và đi tới trước hỉ đường, bấy giờ mới nhẹ nhàng buông cô xuống, cách ống tay áo cầm lấy tay Mai Cẩm rồi buông ra giao cô cho hỉ nương.
Hiện tại tuy Tây Nam đang đánh giặc, nhưng hôm nay buổi hôn lễ của Thổ tư phủ Long Thành vẫn có rất đông khách quý. Ngoài Tứ hôn sứ thái giám Thượng Phúc, các thổ ty Điền, Kiềm đất Thục vẫn chưa đầu nhập vào Thục Vương còn có đại quan địa phương đều tham dự đông đủ, thậm chí đại bảo Pháp Vương Thổ Phiên cũng phái sứ giả tới. Trước mặt bao người, thế mà Lý Đông Đình lại hiên ngang bế cô đi thẳng vào trong.
Trước giờ Mai Cẩm vẫn luôn cho rằng Lý Đông Đình rất chững chạc trầm tĩnh, bây giờ thì cô bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc cô đã hiểu bao nhiêu về người đàn ông sắp trở thành trượng phu của mình?
……
Trước mặt mọi người, Tứ hôn sứ thái giám Thượng Phúc mặt mày hồng hào tuyên đọc thánh chỉ tứ hôn, Lý Đông Đình và Mai Cẩm lễ bái tạ ơn, tiếp theo bái đường, tân nương được đưa vào động phòng, các nghi thức làm xong, bắt đầu đến hỉ yến.
Tân lang tất nhiên phải kính rượu đáp tạ khách khứa đã đến dự.
Chẳng mấy chốc Lý Đông Đình đã hối hận đối với hành động hứng khởi bế tân nương đi vào của mình. Có lẽ là chàng bộc lộ quá lộ liễu, khách khứa ở đây ai cũng như đã câu kết với nhau muốn chuốc say chàng, mới qua mấy bàn kính rượu thôi mà Lý Đông Đình đã không thể kham nổi, trong lòng biết nếu như bàn nào chàng cũng uống hết mình kiểu này thì đêm nay chàng đừng mơ động phòng gì cả. Chàng đang giả vờ không uống nổi nữa đứng bên Thái giám Thượng Phúc, nhân không có ai đánh mắt ám chỉ Lý Đông Lâm nhờ đệ đệ chống đỡ hộ mình. Không ngờ mọi người nhất quyết không tha cho chàng. Cuối cùng chàng phải dựa vào Thái giám Thượng Phúc giải vây cho, ông ta nói tân hôn một khắc đáng ngàn vàng, Lý đại nhân mấy đêm cưỡi ngựa trở về không ngủ không nghỉ từ Gia Châu gấp gáp trở về, tất cả chỉ dành cho đêm đẹp đẽ tối nay, bây giờ cô dâu đang ở trong phòng chờ chàng, mong mọi người đừng phá hỏng chuyện tốt của Lý đại nhân. Bằng không kiếp sau đầu thai đều biến thành chàng, đừng mơ được động phòng hoa chúc.
Khách khứa cả tiệc cười vang, Lý Đông Đình da mặt dày chắp tay thi lễ xin lỗi mọi người, lại uống cạn một chén, bấy giờ mới được mọi người thả cho đi, chàng lập tức đi thẳng đến tân phòng.
Tân phòng được bố trí trong viện Gia Quế cách thư phòng Minh Tâm Đường của Lý Đông Đình không xa, trước kia chưa từng có người vào ở, nhà đẹp lệ xá, đình viện trồng nhiều cây kim quế, trên cành cây treo nhiều đèn lồng đỏ, từ xa nhìn lại trông như những đám mây đỏ kiều diễm.
Lý Đông Đình nhìn mảnh cửa sổ ở đó, thấy bên trong có ánh đèn, biết cô hiện đang ở bên trong, chàng không kiểm soát được trái tim đang đập rất nhanh của mình, sải bước đi lên bậc thang đi về phía tân phòng.
……
Mai Cẩm mới được hỉ nương và thị nữ hầu hạ tẩy trang rửa mạt, bởi vì búi tóc quá chặt, trên đầu lại đội mũ phượng, da đầu bị ép đến đau nhức, cô đang muốn gọi người tháo mũ phượng đi cho mình, đột nhiên nghe được tiếng bà tử chào Lý Đông Đình ở bên ngoài, biết là chàng tới rồi.
Ban đầu cô cứ nghĩ chàng sẽ về phòng muộn, ai ngờ đâu vừa mới ngồi chưa ấm chỗ chàng đã về tân phòng rồi. Cô nao nao ngoái đầu lại nhìn, trông thấy bà tử đẩy cửa ra, Lý Đông Đình từ bên ngoài tiến vào, ánh mắt lập tức khoá trên người cô, hai người bốn mắt chạm nhau, chàng dừng bước lại.
Hỉ nương thấy chàng tới thì vội đứng lên lần lượt vấn an chàng.
Ánh mắt Lý Đông Đình rời khỏi gương mặt Mai Cẩm, gật đầu mỉm cười:
– Các ngươi đều đi ra ngoài lĩnh thưởng đi, tối nay vất vả rồi.
Hỉ nương và thị nữ cươi tươi nói cảm tạ, khom người lần lượt lui ra ngoài, cửa cũng được đóng lại. Trong phòng vừa rồi còn đang đứng nhiều người bỗng nhiên chỉ còn lại hai người, trở nên trống trải rất nhiều.
Trên mặt Lý Đông Đình nổi lên màu đỏ do rượu, ánh mắt sáng ngời như đuốc, lại lần nữa rơi xuống Mai Cẩm, nhìn nàng không chớp mắt, chàng đứng đó, không bước tới.
Mai Cẩm và chàng nhìn nhau một lát, dần dần cô thấy không được tự nhiên, cuối cùng gật nhẹ đầu với chàng, nói:
– Để thiếp gỡ góc trước đã.
Rồi không đợi chàng trả lời đã đưa lưng về phía chàng, ngồi trước bàn trang điểm tiếp tục gỡ tóc.
Mũ phượng được gỡ xuống, khi một cây trâm thoa cố định búi tóc được tháo xuống, một lọn tóc lại bị cánh thoa móc vào.
Mai Cẩm soi gương gỡ rối, nhưng càng muốn gỡ thì lọn tóc càng quấn chặt, khi thấy chắc không thể gỡ được, cô muốn tìm cây kéo lên tính cắt lọn tóc kia đi, phía sau bỗng nhiên có một bàn tay đưa tới nhẹ nhàng đặt lên bàn tay của cô.
Lý Đông Đình đã đứng ở phía sau cô hơi cúi người xuống, gò má cọ nhẹ má cô, dịu dàng nói bên tai cô:
– Tóc đẹp thế này, cắt đi thì tiếc quá. Để ta giúp nàng.
Nói xong cầm giá cắm nến đặt bên cạnh nàng, mượn ánh nến để gỡ lọn tóc bị mắc kia cho cô.
Vừa rồi lúc chàng cúi người xuống, khi gò má cọ qua má cô, Mai Cẩm cảm nhận rõ độ nóng bỏng trên làn da của chàng, cũng ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người chàng. Cô hơi cứng người lại, ngồi yên không dám cử động, mặc cho chàng gỡ tóc cho mình.
Động tác của chàng rất nhẹ nhàng, thậm chí Mai Cẩm còn không thấy đau khi tóc bị kéo một chút. Một lát sau, nghe thấy chàng bảo:
– Được rồi.
Cô ngước lên nhìn, thấy chàng đã rút được cây thoa kia.
Mái tóc cô theo đó buông xoã xuống rũ tới đầu vai. Chàng liền đứng thẳng người lên, thuận thế dựa vào bàn trang điểm, ánh mắt vẫn sáng ngời nhìn cô, tay vẫn không buông cây trâm thoa cài tóc của cô, vô thức nghịch nghịch chiếc kẹp tóc giữa các ngón tay.
Mai Cẩm xoa xoa chỗ da đầu vừa nãy bị tóc quấn kéo căng, ngước mắt lên cười với chàng, khẽ nói:
– Chàng đi đường xa về như thế, nếu mệt quá thì lên giường nghỉ ngơi trước đã…
“Cạch” một tiếng nhỏ, vô cùng bất ngờ, Lý Đông Đình ném cái trâm thoa trong tay lên bàn, cúi người xuống bế bổng cô lên sải bước đi đến bên giường và thả cô xuống, kế đó, cơ thể chàng phủ lên trên, lại giật tay gỡ màn gấm xuống, bởi vì lực tác động quá mạnh khiến chiếc móc màn trang trí bằng dải lụa bị rách và rơi xuống đất.
Chiếc móc màn mạ vàng va chạm với mặt đất và nảy lên, phát ra âm thanh vang giòn như kim ngọc, cuối cùng nó nảy đến trước giường, theo dư âm cuối cùng quanh quẩn, nó nằm yên dưới đất. Trong trướng theo đó truyền ra vài tiếng thở hổn hển mơ hồ không rõ, màn trướng lay động như gợn sóng.
Ngọn nến đỏ trên bàn đung đưa nhẹ nhàng, chiếu sáng chiếc móc màn mạ vàng trên mặt đất, tua rua dưới móc màn nằm lộn xộn trên mặt đất, trông thật đáng thương.