Khi thứ đen xì lông xù xì kia nhảy vào bụi cỏ và biến mất không thấy tăm hơi.
– Đừng sợ, chỉ là con chồn hoang thôi.
Lý Đông Đình cúi xuống trấn an cô.
Khi Mai Cẩm chạm vào ánh mắt của chàng, cô nhận ra mình thực sự đã nhảy vào vòng tay chàng, hai tay bám chặt vào vai chàng, kỳ lạ nhất là hai chân còn cách mặt đất, cả người cũng được chàng bế lên, vành tai cô đỏ lựng, vội buông tay chàng ra, hơi cử động cơ thể, lí nhí nói:
– Thả tôi xuống dưới đi…
Lần trước cô bị trúng Hồng hoàn, Lý Đông Đình cũng đã ôm cô lên và xuống xe ngựa. Có điều khi đó lòng chàng nóng như lửa đốt, căn bản sẽ không có suy nghĩ gì khác, lần này thì khác. Đột nhiên ôm cô vào lòng, xúc cảm bàn tay mềm mại ấm áp, chóp mũi dường như còn ngửi được mùi hương nhè nhẹ đến từ mái tóc của cô, thật sự rất khó để chàng không phản ứng chút nào, đầu óc hơi nhộn nhạo, chợt nghe cô kêu mình buông cô xuống, bấy giờ mới giật mình buông tay ra, nhẹ nhàng thả cô xuống đất.
– Mai thị, ta…
Chàng nhìn cô, bắt đầu nói, rồi dừng lại.
Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút ngượng ngùng.
– Ai đang nói chuyện bên kia thế?
Một giọng nói đột nhiên vang lên từ ngã tư cách đó không xa.
Mai Cẩm nhìn về phía có tiếng nói, thấy là một người gác cổng của Vọng trại cầm cây đuốc đi tới.
Người gác cổng tới gần rồi nhận ra là Lý Đông Đình liền khom người nói:
– Thì ra là Lý đại nhân. Tại hạ có chút mạo phạm, mong đại nhân thứ lỗi.
Lý Đông Đình xua tay, nói:
– Không sao.
Mai Cẩm thấy người canh gác kia nhìn về phía mình, ánh mắt mang chút tò mò, cô lấy lại bình tĩnh, nói với Lý Đông Đình:
– Vừa rồi tôi bị giật mình mà thất thố, nghĩ đã làm ngài cũng giật mình rồi. Tôi xin phép đi trước ạ, cũng muộn rồi. Lý đại nhân ngài cũng đi nghỉ sớm đi.
Nói xong vội vàng rời đi.
……
Ngày hôm sau, Lý Đông Đình rời đi trước, Mai Cẩm dự định ở lại thêm một ngày nữa để quan sát tình trạng của con trai Mị phu nhân, nếu ổn định thì ngày mai cô mới đi. Cô đi theo Mị phu nhân đi tiễn Lý Đông Đình rồi về trước. Cô đi qua xem thiếu niên kia và khám cho mấy người trong Vọng tộc tới khám bệnh, khi trở về chỗ ở thì đã gần giữa trưa. Cô thấy A Phượng đứng ở sân viện nhìn đông nhìn tây, khi thấy mình thì hai mắt sáng lên, vẫy vẫy tay rồi chạy tới.
– Làm sao vậy, buổi sáng không gặp, vừa thấy tỷ một cái là vui vậy cơ à? – Mai Cẩm trêu.
A Phượng lắc đâu, chỉ chỉ về phía sân rồi ghé sát tai cô nói:
– Mai nương tử, Lý đại nhân lại quay lại rồi, còn đang chờ tỷ ở trong kia kìa.
Mai Cẩm ngớ người, nhìn theo hướng cô gái nhỏ chỉ, dừng lại:
– Ngài ấy có nói là có chuyện gì không?
– Không ạ. Chỉ nói là tìm tỷ thôi. Ngài ấy đợi lâu rồi, muội nói là để muội đi gọi tỷ về thì ngài ấy lại không cho. Mai Nương tử mau đi vào đi.
A Phượng giành lấy hòm thuốc của cô và đẩy cô đi vào trong.
Mai cẩm bước vào, thấy Lý Đông Đình đứng dưới gốc cây lê già, hai tay chắp sau lưng.
Hoa lê đã rụng từ lâu nhưng bây giờ cành lá trên cây xum xuê, che phủ các mái đình như những chiếc ô. Bóng dáng chàng nghiêm nghị và bất động, như thể đang rơi vào một loại suy nghĩ sâu sắc nào đó. Khi nghe Mai Cẩm gọi một tiếng “Lý đại nhân”, bấy giờ mới hồi hồn lại, quay đầu lại, thấy cô đã trở về thì mỉm cười đi tới phía cô.
– Lý đại nhân, vừa rồi A Phượng nói ngài quay lại là muốn gặp tôi. Tôi không biết gì cả, nếu biết thì đã quay về sớm rồi. Để ngài chờ lâu, tôi vô cùng áy náy.
Mai Cẩm nói.
Ánh mắt Lý Đông Đình rơi vào trên mặt cô, nói:
– Ta chờ bao lâu cũng không sao.
Cách chàng nhìn cô và giọng điệu trong lời nói của chàng lúc này có vẻ hơi lạ, khác với thường ngày.
Cảnh tượng xấu hổ xảy ra lúc nửa đêm hiện lên trong đầu Mai Cẩm, trong lòng đột nhiên cũng thấy không được tự nhiên, nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì cả, chỉ mỉm cười nói:
– Không biết Lý đại nhân tìm tôi có chuyện gì ạ?
Lý Đông Đình nhìn thẳng vào cô hồi lâu, đột nhiên hỏi:
– Mai thị, nàng cảm thấy ta là người như thế nào?
Mai Cẩm nghe chàng đột ngột hỏi một câu như thế thì sửng sốt:
– Lý đại nhân, sao ngài lại hỏi vậy ạ?
– Nàng thấy con người ta như thế nào? – Lý Đông Đình lặp lại câu hỏi.
Mai Cẩm ngập ngừng nói:
- …Tôi vừa mới tới nơi này chưa được bao lâu nghe bá tánh nói Lý đại nhân ngày yêu dân và làm việc chăm chỉ. Người nào cũng khen ngài là một vị thổ ty tốt…
– Ta không hỏi cái này. – Lý Đông Đình nói, – Ta muốn biết cái nhìn của nàng về ta cơ, nàng thấy ta là người như thế nào.
Mai Cẩm lặng lẽ nhìn chàng, thấy chàng nhìn mình, nét mặt nghiêm trang, trong lòng cô thật sự không chắc chắn về ý định của chàng khi hỏi câu này. Cô suy nghĩ một chút trả lời chung chung:
– Lý đại nhân là người tốt…rất tốt ạ…
Vẻ mặt Lý Động Đình hơi giãn ra, gật đầu nói:
– Mai thị, sáng nay ta đi rồi lại quay lại, thật sự trong lòng có lời muốn nói. Ta muốn cho nàng biết, ta rất thích nàng.
Như là sợ cô không tin, chàng lại nhấn mạnh thêm:
– …Rất là thích!
Môi Mai Cẩm hơi hé ra, cô ngạc nhiên nhìn chàng.
– Tình hình trong nhà ta chắc nàng cũng biết đại khái rồi. – Lý Đông Đình nhìn nàng, tiếp tục nói, – Ta với mẫu thân A Lộc từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Nàng ấy là biểu muội của ta, là một cô gái tốt. Từ nhỏ chúng ta đã được trưởng bối làm chủ đính thân, từ sau khi hiểu chuyện, ta đã biết nàng ấy sẽ là thê tử của ta. Nàng ấy cũng là người phụ nữ đầu tiên mà cuộc đời này ta yêu quý nhất. Mười năm trước nàng ấy bất hạnh qua đời, ta cho rằng quãng đời còn lại của mình sẽ không có những suy nghĩ như vậy về người phụ nữ khác, cho đến khi gặp được nàng…
– Mai thị, A Lộc rất quý nàng, mẫu thân ta cũng luôn thúc giục ta thành gia, ta nghĩ nếu mẹ biết tâm ý của ta rồi, chắc mẹ sẽ không phản đối. Mấy năm nay ta không có người phụ nữ nào khác. Nếu nàng thấy ta tốt và cũng sẵn sàng tái giá, nàng chỉ cần gật đầu thôi, ta sẽ trở về bẩm báo với mẫu thân ngay. Về phía phụ thân Mai Thông Chính của nàng, ta cũng sẽ mau chóng đi gặp ông ấy để cầu xin cưới nàng. Không biết ý của nàng thế nào?
Lý Động Đình cuối cùng cũng một hơi nói xong lời muốn nói.
Mai Cẩm thì ngây hết cả người.
Nói ngây người là còn nhẹ, cô bây giờ phải nói là quá sốc mới đúng.
Thời gian đầu vừa biết Lý Đông Đình, cô cảm thấy chàng là người nghiêm túc, cao vời vợi, thích hợp nhìn từ xa. Về sau tiếp xúc thêm mấy lần, cô thấy chàng là một chính nhân quân tử, nhiều lần đồng ý giúp mình khi mình nhờ vả xin giúp. Đặc biệt là nửa tháng trước sau sự kiện Trương Thanh Trí, nghĩ đến chàng, trong lòng cô luôn thấy cảm kích, cảm động, nghĩ sau này có cơ hội thì sẽ báo đáp lại chàng để không phải nợ ân huệ người ta. Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, bởi vì địa vị hai người chênh lệch quá nhiều, cô căn bản chưa từng sinh ra suy nghĩ muốn đưa mối quan hệ tiến thêm một bước.
Một màn tối hôm qua tuy xấu hổ, nhưng hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn. Sau khi trở về, cô cũng chỉ buồn bực một lát, buổi sáng thức dậy khi tiễn chàng đi trong lòng đã buông hết. Nom dáng vẻ chàng lúc ấy chắc hẳn cũng như thế.
Cô chưa từng nghĩ rằng rõ ràng chàng đã đi rồi thế mà lại quay trở lại tìm cô, đột nhiên nói với cô rất nhiều như thế.
Nếu như cô không hiểu sai ý của chàng, vậy thì có phải chàng đang…cầu hôn cô không?
Mai Cẩm lại nhìn Lý Đông Đình.
Vẻ mặt chàng có chút căng thẳng, ánh mắt rơi vào khuôn mặt cô, đôi mắt u tối, dường như còn có ý vị khác mà còn chưa nói hết với cô, cô có thể nhìn rõ hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt chàng. Nhưng giọng điệu của chàng từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn luôn không vội vàng, không giống như thổ lộ mà giống như hoàn thành nhiệm vụ hơn.
– Lý…đại nhân… – Mai Cẩm thấy lưỡi mình xoắn lại lắp bắp, – Tôi…tôi không biết từ khi nào ngài lại có suy nghĩ này, tôi cũng rất cảm kích ngài đã coi trọng tôi. Nhưng mà tôi…
Nàng không biết phải nên nói gì thêm, do dự.
Quá đột ngột đi!
Cuộc hôn nhân của cô vừa kết thúc cách đây không lâu, cô chưa sẵn sàng cho một cuộc hôn nhân khác. Huống hồ, tuy con người Lý Đông Đình rất tốt, vừa rồi chàng cũng nói thích mình, nhưng hôn nhân ngoài thích ra còn có rất nhiều thứ khác. Mà giữa hai người có khoảng cách quá lớn, một hôn nhân như vậy không thể nghi ngờ cũng là một sự mạo hiểm.
Lý Đông Đình thấy cô chậm chạp mãi không đáp ứng, trong mắt hiện lên một tia thất vọng nhưng chàng gật đầu rất nhanh, mỉm cười chủ động nói:
– Mai thị, ta biết đột ngột gặp nàng và nói những lời này là quá đường đột. Ta sẽ không ép buộc nàng. Việc này không vội, nàng cũng đừng ngay lập tức từ chối ta. Trở về nàng rảnh rỗi hãy suy nghĩ kỹ, nghĩ kỹ rồi nàng hãy trả lời ta là được.
Nói xong, Lý Đông Đình gật đầu với cô, bước qua người cô đi ra khỏi viện.
Chàng càng đi càng nhanh và nhanh chóng biến mất trong tầm mắt Mai Cẩm.
– Mai nương tử, vừa rồi Lý đại nhân tìm nói chuyện gì thế ạ
A Phượng vẫn luôn đứng ở bên ngoài, thấy cuối cùng Lý Đông Đình cũng đã đi, cô gái nhỏ mới bước vào, thấy Mai Cẩm còn đứng dưới cây lê, biểu cảm hoảng hốt, không kìm được tò mò hỏi.
Mai Cẩm cực kỳ hỗn loạn, nghe A Phượng hỏi thế, cô lắc đầu, nói:
– Không có gì đâu.
……
Mấy ngày sau, Mai Cẩm trở về nhà ở ngoại ô huyện Mã Bình, ngoài mặt vẫn như bình thường không có chuyện gì xảy ra, bên Lý Đông Đình cũng không hề giục cô. Nhưng tin tức dần dần lan truyền rằng quân đội triều đình phái đến trấn áp cuộc nổi dậy của Thục Vương ở các vùng Ba Châu, Thông Châu, đã giao chiến mấy trận, dựa vào địa lợi, Thục vương liên tiếp chiến thắng, đã mở rộng địa bàn tới tận vùng Nam Sơn Tây Đạo. Lại có tin đồn nói một khi Thục Vương đã giành được Nam Sơn Tây Đạo, mục tiêu kế tiếp chính là Vân Nam. Một khi đánh về bên này, những ngày tháng yên ổn sợ là không còn nữa. Đầu đường cuối ngõ, không người nào có tâm tình làm việc, cả ngày đều nói về chiến cuộc, lòng người bàng hoàng hoảng sợ. Sự việc Mai Cẩm bị Bùi gia hưu cuối cùng cũng dần dần mờ nhạt.
Dân chạy nạn nơi khác tới càng ngày càng nhiều, thậm chí huyện Mã Bình mỗi ngày cũng có rất nhiều người tràn vào. Lâm huyện lệnh vội vàng bố trí các điểm định cư, bận rộn từ sớm đến tối. Những người tị nạn chạy nạn tới đây hầu như đã lang bạt khắp nơi, không thể tránh khỏi việc nhiều người bị bệnh. Lâm huyện lệnh vì sợ họ mang đến dịch bệnh đã đích thân tới mời Mai Cẩm đến điểm định cư sắc thuốc trải rộng. Mai Cẩm bận rộn cả ngày, dần dần tạm gác lại sự việc của Lý Đông Đình. Ngày hôm nay, cô đang chữa trị cho một đứa bé bị ốm ở điểm định cư, A Phượng vội vã tới tìm cô, nói:
– Mai Nương tử, người của kinh thành tới, nói là người nhà mẹ đẻ tỷ muốn đón tỷ về kinh thành ạ.
Mai Cẩm giật mình.
Mai gia ở kinh thành với cô mà nói chỉ như người xa lạ. Gả tới nơi này hai năm, cô chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ trở lại đó, càng chưa từng nghĩ một ngày nào đó người của Mai gia sẽ tới nơi này tìm cô.
Lúc đó khi Mai gia gả cô tới Bùi gia, thái độ rất rõ ràng. Đó chính là hất chậu nước ra ngoài, sau này sống chết không quan hệ gì nữa.
Mai Cẩm hỏi người tới là ai.
– Là một bà tử, nói từng đưa tỷ gả tới nơi này. Người khác thì nói là huynh trưởng của tỷ ạ.
Mai Nhị Nương ban đầu trong nhà có một huynh trưởng tên là Mai Thanh Liên. Hai năm trước lúc cô xuất giá, theo lý lẽ ra Mai Thanh Liên phải đưa cô đi. Lúc đó anh ta không đi, bây giờ khi mà đã hai năm trôi qua, anh ta lại đột nhiên từ ngàn dặm xa xôi chạy tới Vân Nam sắp có chiến loạn đón mình về ư?
– Họ có nói lý do đón tỷ về nhà không?
– Không ạ. – A Phượng lắc đầu.
Mai Cẩm suy nghĩ nói:
– Muội về trước cùng Lý quản sự tiếp đãi họ hộ tỷ. Tỷ khám bệnh ở đây xong sẽ về.
A Phượng vâng một tiếng rồi rời đi ngay.