Xuyên Qua Chi Nữ Tắc - Bồng Lai Khách

Chương 56




Mai Cẩm vừa hỏi rõ tình huống vừa đi theo Mị phu nhân vào trong, cô nhìn thấy một thiếu niên mười hai mười ba tuổi nằm trên giường, bụng trướng rất to. Cô bước tới, gõ nhẹ vào bụng, giống như chạm vào mặt trống, chân tay cậu ta lạnh buốt, ấn vào thì bị đau. Kiểm tra lưỡi thì màu sắc rất nhạt, rêu lưỡi trắng và nhờn, mạch rất nhẹ và yếu. Cô lại hỏi Mị phu nhân, được biết cậu đã nhiều ngày rồi không bài tiện được, cũng không thải khí được. Cô suy nghĩ một lúc, bước đầu chẩn đoán bệnh của cậu ta có lẽ là liệt ruột phức tạp do tắc ruột. Biết bệnh tình đã kéo dài nhiều ngày, gần như đã tới mức nguy kịch, cô không dám chậm trễ lập tức lấy kim châm châm vào các huyệt Thiên Xu, Quan Nguyên, Khí Hải, Túc Tam Lý, sử dụng phương pháp tẩy rửa bằng châm cứu và ngải cứu, cũng giữ châm tầm ba mươi phút.

Liên tục châm cứu nửa giờ, sắc mặt của thiếu niên vốn dĩ vàng như giấy nến đã dần dần đỡ lên, lại hỏi cậu về đau đớn ở bụng, cậu nói đã giảm đau hơn so với lúc trước. Mai Cẩm rút kim châm ra, kê đơn ôn tỳ thang thêm hoặc bớt, đổ nước vào sắc và cho uống. Không ngờ vừa uống xong lại nôn ra.

Nét mặt Mị phu nhân đã thoáng thả lỏng, thấy con trai uống thuốc lại nôn ra, bà lại lo lắng, liên tục hỏi Mai Cẩm phải làm sao đây.

Mai Cẩm suy nghĩ một chút, lại lấy kim châm châm cứu vào huyệt Nội quan hai bên, dùng phương pháp vê xoay 5 phút, lại bảo thiếu niên uống thuốc, lần này uống vào không còn nôn nữa. Cô lại tiếp tục châm cứu mười lăm phút rồi thu châm, sau đó ở một bên quan sát.

Mấy giờ sau, Mai Cẩm áp tai vào bụng nghe bệnh, đã thoáng nghe được tiếng ruột hoạt động, chỉ là thiếu niên vẫn không thải khí và không có ý muốn bài tiện. Cô lại tiếp tục châm cứu vào các huyệt Thiên Xu, Khí Hải, Quan Nguyên, Tề Tam Lý và Thượng Cự Hư và lại cho uống thuốc, một lát sau, thiếu niên bắt đầu thải khí, ôm bụng nói muốn đi nhà xí, Mị phu nhân mừng rỡ vọi gọi người đi lấy bô.

Đêm hôm đó, chứng trướng bụng của thiếu niên đã giảm đi nhiều, cũng có thể ăn một chút thức ăn lỏng, tinh thần bắt đầu hồi phục từ từ.

Mị phu nhân đã gần 50 tuổi, chỉ còn lại có một đứa con trai út này, bệnh của con được chữa khỏi, phải nói là mừng như điên cũng không quá, lập tức tôn Mai Cẩm làm thượng khách, tối đó tiếp đãi rất ân cần. Người Vọng bộ còn coi cô như thần minh, không ít người liên tục tới cầu xin cô khám bệnh cho mình. Nếu đã tới đây rồi, Mai Cẩm cũng không vội trở về, hơn nữa bệnh tắc ruột của thiếu niên kia tuy đã thông nhưng còn cần phải điều trị dạ dày, cho nên ở lại. Tới ngày hôm sau, khi Mai Cẩm đang tiếp tục châm cứu cho thiếu niên, Mị phu nhân vội bước vào và hỏi:

– Mai nương tử, ngươi và Lý Đông Lâm của Thổ tư phủ Long Thành có quen biết nhau không?

Mai Cẩm nghe nhắc tới Lý Đông Lâm thì ngớ người.

Kể từ năm ngoái đến nay cô đã lâu chưa gặp Lý Đông Lâm, sau khi Thục Vương phủ nổi loạn, nghe nói hai tháng qua cậu vẫn luôn bị Lý Đông Đình phái ra bên ngoài làm việc, không biết tại sao Mị phu nhân lại nhắc tới cậu, cô gật đầu nói:

– Có quen ạ. Làm sao vậy ạ?

Mị phu nhân tức giận nói:

– Lý Đông Lâm này đúng là bực mình, chẳng hiểu sao tự dưng xông vào trong trại của ta, nói muốn mang ngươi đi. Người của ta ngăn cản thì hắn xông tới đánh. Ta nghe tin chạy ra xem, hắn đã đánh mấy người của ta bị thương rồi.

Mai Cẩm giật mình, hỏi:

– Ngài ấy hiện đang ở đâu ạ?

– Đã bị ta bắt lại rồi! – Mị phu nhân rất tức giận, – Thế mà hắn dám xông vào Vọng bộ ta, còn đánh người của ta bị thương. Dù là đệ ruột của Lý Đông Đình ta cũng sẽ không tha cho hắn đâu.

Mai Cẩm hỏi Mị phu nhân tình hình thương thế của thủ hạ, biết được cũng không quá nghiêm trọng, người bị nặng nhất chỉ bị gãy tay, tĩnh dưỡng mấy tháng là sẽ hồi phục lại bình thường, cô thở phào nhẹ nhõm, lại nói xin Mị phu nhân bớt nóng giận.

Mị phu nhân nói:

– Chủ yếu ta tới là để hỏi ngươi, nếu như ngươi và hắn không có giao tình thì ta sẽ trói hắn lại ném đến trước mặt Lý Đông Đình, để xem xem Lý Đông Đình ăn nói với ta như thế nào.

Mai Cẩm vội nói:

– Phu nhân, tôi và cậu ta có quen biết nhau. Tôi nghĩ trong chuyện này ắt có sự hiểu lầm, xin ngài cho phép tôi đi gặp cậu ta được không.

Mị phu nhân đè cơn phẫn nộ xuống, dẫn Mai Cẩm qua đó. Khi nhìn thấy Lý Đông Lâm, cô giật cả mình. Cậu bị trói vào thân cây, còn đang giãy giụa rất mạnh, có mấy người Vọng tộc cầm đao hầm hầm vây quanh, nhìn thấy Mai Cẩm, Lý Đông Lâm mới ngừng giãy giụa, la lớn:

– Ngươi không sao chứ? Ta có gặp Lý Đại ở trên đường, hắn nói ngươi bị đám người này bắt đi. Đám này trước nay là hạng man rợ, chưa từng nói đạo lý, ta sợ họ gây bất lợi cho ngươi. Nếu bọn chúng có điểm nào bất kính với ngươi, ngươi cứ nói với ta, ta sẽ san bằng nơi này!

Thì ra mấy ngày trước Lý Đại chạy tới Thổ tư phủ, nửa đường gặp phải Lý Đông Lâm từ bên ngoài trở về. Lý Đông Lâm biết Lý Đại đã trở thành quản sự điền trang của Mai Cẩm liền chặn lại hỏi chuyện. Lý Đại đem chuyện Mai Cẩm bị người Vọng bộ cưỡng ép mang đi khám bệnh cho cậu biết.

Tuy Lý Đông Lâm đã một thời gian dài không gặp Mai Cẩm, trong lòng vẫn không buông bỏ được sự quan tâm đối với cô, lại biết Mị phu nhân Vọng bộ và nhà mình có mối hận cũ, sợ Mai Cẩm qua đó sẽ có bất trắc, đầu óc nóng lên ngay lập tức đuổi tới đây. Tới đây rồi, cậu bị người Vọng bộ chặn lại ở bên ngoài, dăm ba câu không hợp là xông vào đánh nhau, đánh đối phương bị thương mấy người. Cho đến khi Mị phu nhân nghe tin đi ra, bấy giờ cậu mới bị bao vây và bị bắt trói vào thân cây.

Người Vọng tộc đứng quanh nghe cậu mở miệng sỉ nhục mình, ai nấy cũng lộ sự phẫn nộ. Mị phu nhân cười lạnh:

– Hay cho nhị công tử của Thổ tư phủ, đã tới nước này rồi mà miệng mồm vẫn hỗn hào như thế. Lão thân rất muốn xem xem ngươi dùng cách nào san bằng chỗ của ta.

Mai Cẩm vội đi đến trước mặt Lý Đông Lâm thuật lại chuyện mình đã chữa trị cho con trai của Mị phu nhân, nói xong lại quay sang Mị phu nhân một cái, rồi hạ thấp giọng:

– Lý nhị gia, tôi biết ngài vì tôi nên mới tới chỗ này, tôi cảm kích vô cùng. Nhưng vừa rồi ngài chưa hỏi rõ ràng đã đánh người ta bị thương. Tôi thấy Mị phu nhân cũng không thật sự muốn bắt ngài đâu, ngài cứ xin lỗi bà ấy, tôi nghĩ bà ấy sẽ bỏ qua cho ngài thôi.

Vốn dĩ Lý Đông Lâm tới đây là vì Mai Cẩm, không ngờ thấy cô bình yên vô sự mà mình thì lại bị bắt trói lại như này, còn phải nhờ Mai Cẩm nói giúp mình trước mặt Mị phu nhân, cậu làm sao chịu nhún mình, nói to:

– Bị thương thì bị thương thôi, sao nào? Bà ta vốn dĩ cũng là người không nói lý, muốn ta nhận lỗi với bà ta á, còn lâu nhé.

Mị phu nhân vốn dĩ tính toán nể mặt Mai Cẩm, nếu cậu chịu nhận lỗi ở trước mặt mọi người, vậy thì việc này sẽ cho qua. Ai ngờ tới giờ phút này rồi cậu vẫn còn mạnh miệng nói cứng, với tính cách mạnh mẽ nóng nảy bà làm sao mà nhẫn nhịn được, nói:

– Lý nhị, ngươi nghe rõ cho ta. Nếu lão thân còn giống năm xưa thì trên người ngươi đã không biết thủng bao nhiêu cái lỗ rồi. Được lắm, nếu ngươi kiên cường như thế, ta kính trọng ngươi là một hán tử. Người đâu, trói hắn lại đưa đến cửa thành Long Thành để tên Lý Đông Đình nhìn thấy con cháu của Lý gia hắn có tiền đồ đến mức nào!

Lý Đông Lâm nổi giận:

– Ngươi dám sỉ nhục ta, không sợ huynh trưởng ta hỏi tội ngươi hay sao?

Mị phu nhân cười lạnh nói:

– Thiên hạ này có chuyên nào mà Mị phu nhân ta không dám làm không! Ta không sợ Lý Đông Đình hỏi tội. Nếu hắn tới hỏi tội, vừa hay thù cũ thù mới cộng lại, ta sẽ báo thù rửa hận cho trượng phu và con trai ta đã chết trên tay Lý thị các ngươi luôn.

Nói xong lại quay sang nói với Mai Cẩm:

– Mai Nương tử, thật ra ta rất muốn nể mặt ngươi mà tha cho tên nhóc này, nhưng ngươi cũng thấy rồi đó, không phải ta bất nhân mà là Lý gia hắn quá khinh thường người ta. Không thể trách ta được.

Thấy tình hình trở nên căng thẳng như vậy, Mai Cẩm thầm kêu khổ trong lòng. Cô biết Mị phu nhân hiện đang rất tức giận, mình có khuyên nữa cũng không có tác dụng gì, không bằng cứ kéo dài một chút, chờ bà bớt giận rồi thì hẵng cầu xin tiếp, có khi còn tốt hơn. Cô đang định nói, chợt thấy người đàn ông thổ địa từng ép mình tới đây xông vào, miệng hô to:

– Phu nhân! Phu nhân! Lý Đông Đình tới! Thổ ty Lý Đông Đình tới!

Mai Cẩm ngẩn ra.

Mị phu nhân cũng ngẩn người, hỏi:

– Hắn mang theo bao nhiêu người tới?

– Chỉ có hai tuỳ tùng thôi ạ. Tuỳ tùng cũng bị hắn bắt chờ bên ngoài rồi, chỉ một mình hắn đi vào thôi.

Mị phu nhân nhíu mày, đang trầm ngâm, từ xa đã nhìn thấy một người đi tới giao lộ dưới chân núi, biết người nọ chính là Lý Đông Đình, mặc dù cơn tức giận chưa tiêu, nhưng đối phương dù sao cũng là thổ ty bản địa, bà vẫn dẫn người đi nghênh đón. Tới gần rồi, bà cười nhạt lên tiếng:

– Hôm nay là ngọn gió nào hết thổi Lý nhị gia tới quậy chỗ của lão thân lên, còn chưa yên thì lại thổi Lý đại nhân đích thân tới. Lão thân không thể đi xa nghênh đón, mong Lý đại nhân thứ tội.

Lý Đông Đình đưa mắt nhìn Mai Cẩm, ánh mắt dừng một chút rồi lại quét qua Lý Đông Lâm bị trói ở thân cây, cười cười:

– Mị phu nhân không cần khách sáo làm gì. Năm ngoái, Long Thành mở đông yến nhưng không thấy Mị phu nhân tới dự, thật là tiếc nuối. Lý mỗ đã nghĩ ngày nào đó rảnh sẽ tới thăm hỏi phu nhân, có điều bình thường bận sự vụ không lúc này được nhàn rỗi cả. Nhân ngày hôm nay rảnh mới tới được, có chút đột ngột, mong phu nhân bỏ quá cho.

Mị phu nhân vốn tưởng chàng sẽ nói chuyện về Lý Đông Lâm, không ngờ lại không hề có nửa câu nào nhắc đến cậu, lại làm như không nhìn thấy Lý Đông Lâm đang bị trói, không biêt trong hồ lô của chàng bán thuốc gì, bà dừng một chút rồi nói:

– Nghe ý tứ của Lý đại nhân có vẻ như hôm nay tới là có việc khác?

Lý Đông Đình nói:

– Đúng là có việc. Nếu phu nhân rảnh, chúng ta vào trong rồi nói.

Mị phu nhân thấy chàng nói như vậy, hừ một tiếng, làm động tác mời và dẫn Lý Đông Đình đi vào trong.

Từ lúc Lý Đông Đình xuất hiện, Lý Đông Lâm ngậm miệng im re không rên lấy một tiếng, nom như con gà trống bị đấu bại. Lý Đông Đình nhìn cậu, lắc đầu. Lúc đi qua Mai Cẩm, chạm vào ánh mắt cô, chàng dừng lại thấp giọng hỏi:

– Nàng không sao chứ? Lý Đại nói nàng còn chưa hết bệnh đã bị họ ép đưa đi khám bệnh rồi.

Mai Cẩm gật đầu, cũng thấp giọng đáp lại:

– Tôi khoẻ ạ, đa tạ đại nhân đã quan tâm. Vừa rồi Lý nhị gia có đánh mấy người họ bị thương, lại không chịu xin lỗi, tôi chỉ sợ sự việc khó giải quyết.

Lý Đông Đình quay đầu lại nhìn Lý Đông Lâm, nói:

– Cứ để nó tự mình suy ngẫm và kiểm điểm. Lớn tướng rồi mà làm việc lúc nào cũng xốc nổi. Nàng yên tâm, sẽ không có việc gì đâu.

Nghe giọng điệu chắc chắn của chàng, trái tim luôn căng thẳng của cô thả lỏng xuống, gật đầu.

……

Mị phu nhân dẫn Lý Đông Đình đi vào phòng nghị sự, cho thủ hạ lui xuống, bà nói:

– Nghe giọng điệu của Lý đại nhân thì chuyến này đi của ngài có vẻ như không phải vì đệ đệ kia của ngài. Lão thân đang rất không hiểu, hai nhà chúng ta có chuyện gì mà tâm sự. Lẽ nào là ngài lại muốn nhắc lại chuyện năm xưa trượng phu và con trai ta chết như thế nào trong tay Lý thị các ngươi?

Trong lời nói đầy sự chỉ trích chế giễu.

Lý Đông Đình nói:

– Mị phu nhân nói sai rồi. Năm xưa gia phụ cũng chết trong trận hoạ loạn kia. Sau sự việc đó khi Mị phu nhân cùng với vài vị thủ lĩnh khác đầu hàng Lý mỗ, nếu chiếu theo suy nghĩ của phu nhân, Lý mỗ lẽ ra phải từ chối và báo thù cho gia phụ ngay tại chỗ, như thế mới là ân oán phân minh có đúng không?

Mị phu nhân cứng họng, một lúc sau mới nói:

– Lý đại nhân, vậy hôm nay ngài tới là có chuyện gì?

Lý Đông Đình nhìn thẳng vào Mị phu nhân, nụ cười biến mất, nét mặt chuyển sang sắc lạnh, nói:

– Mị phu nhân, Lý mỗ nghe nói gần đây thuyết khách của Thục Vương phủ đang là khách quý ở chỗ bà, không biết chuyện này là thật không?

Mị phu nhân hơi tái mặt đi.

Mấy ngày trước, người của Thục Vương phủ mang theo hậu lễ âm thầm tới gặp bà, truyền đạt lại những hứa hẹn Thục Vương phủ cho bà, nói sau này khi quân đội của Thục Vương phủ tấn công Vân Nam và chống lại Lý Đông Đình, muốn bà liên lạc với những bộ tộc có oán khích với Lý thị hưởng ứng cuộc chiến với mình.

Tuy rằng Mị phu nhân bất mãn Lý thị, nhưng có bài bọc của mười mấy năm trước, biết rõ đối phó Lý Đông Đình không dễ, đầu nhập vào Thục Vương phủ càng mạo hiểm hơn, một khi rơi vào thất bại lần nữa, chẳng những mình mà toàn bộ Vọng bộc cũng sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục. Nhưng mà hứa hẹn của Thục Vương phủ quá phong phú, trong lòng bà lại không buông bỏ được thù hận cũ nên chưa hạ được quyết tâm. Vừa lúc con trai lại đổ bệnh nặng, cũng không rảnh quan tâm tới chuyện khác, cho nên vẫn cứ kéo dài chưa hồi đáp.

Việc này rất bí mật, cũng chỉ có mấy thân tín của Mị phu nhân biết mà thôi, không ngờ lại bị Lý Đông Đình nói toạc ra, Mị phu nhân tái mặt, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, cười lạnh nói:

– Họ tới gặp ta thì làm sao? Lý đại nhân tới đây là để hưng sư vấn tội, muốn bắt lão thân giao nộp cho triều đình để lập công lĩnh thưởng có phải không?

Lý Đông Đình nhướn khoé môi:

– Mị phu nhân nói quá lời rồi. Lý mỗ biết Mị phu nhân thâm minh đại nghĩa, làm việc gì cũng suy nghĩ cho người trong tộc, tuyệt đối không dẫm vào vết xe đổ năm xưa. Cho nên hôm nay một mình ta tới đây là muốn nghe lời thật lòng của bà mà thôi.

Mị phu nhân yên lặng một lát, nghiến răng nói:

– Lý Đông Đình, ở trước mặt ta ngươi không cần giả bộ làm gì. Ta là người thẳng tính, nếu ngươi đã muốn nghe lời thật lòng của ta, ta cũng nói thẳng. Trượng phu và con trai ta đều chết vào tay ngươi, tuy nói là do ta gieo gió gặt bão, nhưng nỗi hận này ta vẫn không nuốt trôi…

– Mị phu nhân, vừa rồi ta cũng đã nói, oan oan tương báo khi nào mới chấm dứt. Ngươi ta đều là chủ của một phương, một ý nghĩ có thể quyết định may mắn hoặc bất hạnh của ngàn vạn người. Lý mỗ không muốn cảnh nội lại xảy ra hoạ loạn vô cớ và làm tổn hại đến nhiều người. Cho nên hôm nay mới tới đây gặp bà.

- …Vị Mai thị bên ngoài kia, – Chàng dừng một chút, giọng nói bất giác nhu hoà đi, – Ta cũng biết phu nhân mời nàng tới chữa bệnh cho lệnh lang. Chắc phu nhân không biết, mười mấy ngày trước nàng vừa bị những kẻ lòng dạ khó lường lấy lý do bệnh tật lừa nàng tới khám bệnh, khiến cho nàng suýt nữa thì rơi vào tay kẻ tàn độc. May mà ta phát hiện kịp thời và cứu nàng về, nhưng mà nàng lại đổ bệnh nặng, bây giờ bệnh còn chưa hết hẳn, vừa nghe nói lệnh lang bị ốm nặng đã đi một chặng đường xa tới đây để khám cho lệnh lang, không hề phàn nàn câu nào. Ta không cần nghĩ cũng biết nàng có tấm lòng nhân hậu của người làm nghề y. Y giả như nàng đã cứu được con trai của bà, bà đã mừng như điên rồi. Phu nhân có từng nghĩ, một khi hoạ loạn nổi lên, muôn vàn người biến thành xương trắng, trên đời dù có lương y như nàng cũng không thể nào xoay chuyển được tình thế. Từ đó ta nghĩ, lẽ nào phu nhân vẫn buông bỏ được thù cũ của mười mấy năm trước cứ nhất quyết phải đưa tộc nhân đi vào con đường chết ư?

Mị phu nhân sững người hồi lâu không nói gì.

Lý Đông Đình lại nói tiếp:

– Lý mỗ không biết Thục Vương đã hứa hẹn gì với bà. Có lẽ Lý mỗ ra tay không thể bằng Thục Vương, nhưng Lý mỗ cũng biết tộc nhân bà hằng năm thiếu muối, ta bằng lòng giải quyết vấn đề này cho bà. Ngoài ra, phần lớn hàng lông thú mà các thành viên trong tộc bà tích lũy trong những năm trước đều bị những người buôn bán lông thú nhỏ ở Côn Châu lấy đi với giá rẻ, họ bán qua tay nhiều lần, và giá thường cao hơn gấp đôi. Lý mỗ có quen một số người buôn bán lông thú lớn ở bên ngoài, ta bằng lòng ở giữa môi giới giới thiệu họ thu mua trực tiếp từ các ngươi, giá cả không dám nói cao bao nhiêu, nhưng so với trước đây đảm bảo sẽ cao hơn hai ba phần. Ý của phu nhân thế nào?

Mặc dù Mị phu nhân có tính cách dữ dội nóng nảy, nhưng cũng không phải là người cứng ngắc nguyên tắc, Lý Đông Đình lấy chuyện Mai Cẩm cứu con trai độc nhất của bà làm nghĩa bóng, trong lòng bà đã xúc động. Lại nghe chàng hứa hẹn đảm bảo như vậy, bà đã dao động bảy tám phần, vì thế hỏi chàng:

– Những lời ngươi nói có thật không?

– Một lời Lý mỗ nói ra, tứ mã nan truy.

– Được! – Mị phu nhân không còn do dự nữa, gật đầu nói, – Vậy thì ta sẽ tin Lý đại nhân. Ta lập tức đi giết sứ giả Thục Vương để biểu đạt sự quy thuận của tộc ta…

Lý Đông Đình nói:

– Đa tạ Mị phu nhân thâm minh đại nghĩa, Lý mỗ rất cảm kích. Ngoài ra, ta còn có một yêu cầu khác nữa. Vừa rồi lúc ta đi vào, thấy nhị đệ của ta…

Mị phu nhân bật cười to:

– Không dám không dám, việc nhỏ thôi. Đó chỉ là hiểu lầm thôi. Lão thân sẽ kêu người thả đệ đệ của ngài ra, Lý đại nhân đừng lo.

Lý Đông Đình nói:

– Mị phu nhân khách sáo rồi. Lý mỗ biết nó xốc nổi, còn đánh mấy tộc nhân của bà bị thương, trở về rồi ta sẽ có đáp lễ xin lỗi sau.

……

Đêm đó Mị phu nhân giết sứ giả Thục Vương, chặt đầu treo bên ngoài cổng lớn để thị chúng, tuyên bố Thổ tư phủ sẽ trợ giúp tộc nhân giải quyết vấn đề muối ăn và đồ da giá rẻ, tộc nhân hoan hô không ngừng. Sau đó bà lại bày yến tiệc, mời huynh đệ Lý Đông Đình tham dự. Lý Đông Lâm không muốn ở lại, muốn đi ngay trong đêm. Mai Cẩm biết cậu đã chịu đủ nhục nhã, mà cũng đều do quan tâm tới mình, trong lòng cô rất áy náy, tiễn cậu ra tận cửa trại, dặn dò cậu đi đường ban đêm cẩn thận.

Lý Đông Lâm nhìn Mai Cẩm, đột nhiên nói:

– Mai Cẩm, ta biết ta hỏi cũng vô ích, nhưng ta vẫn muốn nghe ngươi nói. Ta biết ngươi không thích ta, nhưng ta không rõ ta có chỗ nào không tốt, ngươi thấy ta như thế nào?

Mai Cẩm mỉm cười đáp:

– Lý nhị gia, nếu ngài gặp được người ngài thích, ở trong mắt ngài khuyết điểm cô ấy cũng sẽ trở thành ưu điểm. Cho nên, cũng không phải ngài không tốt, cũng không phải tôi không thích ngài, mà là trong lòng tôi, ngài chỉ là một người bạn. Hy vọng nhị gia cảm thấy lời nói này của tôi sẽ không hạ thấp địa vị của ngài.

Lý Đông Lâm ngẩn người, lặng thinh một lát rồi cười gượng:

– Ta hiểu rồi. Ngươi yên tâm, sau này ta sẽ không đề cập đến chuyện này trước mặt ngươi nữa. Ngươi quay lại đi, không cần tiễn ta.

Mai Cẩm gật đầu, cuối cùng nói “nhị gia đi ạ” rồi quay trở lại đường cũ.