Xuyên Qua Chi Nữ Tắc - Bồng Lai Khách

Chương 50




Khi sắp đến tạp khẩu, Lý Đông Đình chợt đi chậm lại, cuối cùng vẫn không kìm được quay đầu lại nhìn chiếc xe ngựa phía sau.

Một tháng gần đây, theo cục diện đất Thục chuyển biến xấu, để tránh né chiến loạn, mỗi ngày có hàng nghìn người từ khắp vùng Tây Nam đang đổ về Côn Châu để xin tị nạn mỗi ngày và con số này đang tăng lên từng ngày. Ngoài việc đẩy mạnh chuẩn bị quân sự để đáp ứng các mệnh lệnh triển khai quân sự có thể đến từ triều đình bất cứ lúc nào, làm thổ ty một vùng, duy trì sự ổn định của địa phương và quản lý, giải quyết hợp lý dòng người bên ngoài từ nhiều nơi đổ về cũng là một nhiệm vụ quan trọng. Một tháng qua, chàng bận rộn bôn ba khắp nơi, đích thân kiểm tra tình hình, hôm nay lại tới tạp khẩu nơi này. Vừa rồi đi cưỡi ngựa tới đây, một chiếc xe ngựa ở đối điện vừa lúc bị gió thổi làm rèm cửa bay lên, chàng thoáng nhìn qua một cái, trong hoảng hốt hình như nhìn thấy một cô gái trong xe rất giống Mai Cẩm. Phản ứng đầu tiên của chàng là không phải, nghĩ rằng mình nhìn nhầm, có lẽ người vừa rồi chỉ giống cô mà thôi.

Sở dĩ chàng khẳng định như vậy là bởi vì tháng trước chàng đã biết tin tức nàng được trượng phu Bùi Trường Thanh đón đi Tứ Xuyên. Lúc đó là y sĩ trong phủ chàng bởi vì gặp phải chứng bệnh nghi nan, muốn đi gặp cô để trao đổi, đi tới đó rồi phát hiện cô đã đi rồi, khi quay về có gặp Lý Đông Đình thì đã nhắc đến trước mặt chàng.

Mấy ngày sau, Lý Đông Đình có việc đi ra ngoài huyện Mã Bình, cũng không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, thế mà chàng lại bỏ lại tùy tùng một mình đi vào huyện thành, tìm đến chỗ y quán của cô và đi xem. Quả nhiên, cửa y quán đóng chặt, góc cửa phủ đầy mạng nhện và bụi bặm. Chàng hỏi thăm người chung quanh, những người đó nói trượng phu cô hiện đang trở mình làm quan lớn ở Tứ Xuyên, đã phái người đi đón cô và bà bà rồi, còn nói dạo gần đây những bệnh nhân nghe danh cô có tới đều mất công, cũng không biết khi nào cô mới quay lại, trong lời nói lộ rõ sự tiếc nuối.

Lý Đông Đình biết cô đi Tứ Xuyên e là rất khó quay trở lại. Tâm tình chàng phiền muộn đến khó tả trong đó bao gồm cả lo lắng. Nhưng chàng hiểu rõ, xưa nay phu xướng phụ tùy, cô đã lựa chọn sóng vai cùng với trượng phu, mình là người ngoài, càng không có tư cách xen vào. Sau khi trở về bởi vì bận đủ thứ việc, tâm tình của chàng cũng dần dần tiêu tan, nhưng chàng không nghĩ chỉ một cái nhìn thoáng qua vừa rồi lại làm cho chàng đột nhiên nghĩ tới cô.

Phủ binh tạp khẩu thấy thổ ty đột nhiên tới vội vàng đi ra bái kiến. Lý Đông Đình hỏi vài câu, biết được số người ngoại lai mỗi ngày vào Côn Châu đều tăng lên, kế tiếp chỉ sợ sẽ còn nhiều hơn nữa. Chàng trầm ngâm một lát, chung quy vẫn còn lần quẩn trong lòng về cái nhìn thoáng qua vừa rồi, lại lần nữa quay đầu lại, nhìn chiếc xe ngựa đi càng lúc càng xa kia, không kìm được chỉ và hỏi:

– Người ngồi trên chiếc xe kia là người nào? Có đăng ký thân phận lúc đi vào không?

Phủ binh nghe chàng đột ngột hỏi về chiếc xe kia, chỉ coi là chàng đang kiểm tra và đối chiếu lại tình hình đăng ký của mình, liền không dám chậm trễ, vội lấy danh sách đăng ký ra. Bởi vì người vừa đi không lâu, còn có ấn tượng, rất nhanh đã tìm được, bẩm báo:

– Trong xe có hai người Vương thị Du Châu, ba người Kim thị Nhã Châu, đều muốn đi Côn Châu nương nhờ họ hàng.

Lý Đông Đình hơi thất vọng, biết mình đã nhìn nhầm người, gật đầu, gắng gượng lại, đang chuẩn bị đi qua tạp khẩu, phủ binh kia như nhớ ra, lại bổ sung thêm:

– Ngoài những người đã đăng ký, trên xe còn có một người phụ nữ nói là người huyện Mã Bình, cho nên không đăng ký ạ.

Tim Lý Đông Đình thót lại một cái, chàng dừng lại, quay ngoắt đầu lại, thấy chiếc xe ngựa kia đã biến thành một chấm nhỏ và sắp bị dòng người cùng dòng xe cộ che lấp, sắp không nhìn thấy nữa.

Lúc này, không chút do dự, gần như là phản xạ trong tiềm thức, chàng lập tức lên ngựa, quay người đuổi theo xe ngựa kia. Tùy tùng còn lại thấy chàng chớp mắt đã phi ngựa cách xa mười trượng, cả đội không rõ nguyên rõ đứng nguyên tại chỗ.

……

– Đại muội tử, thấy muội cả đường không nói gì, đây là hai đứa con của muội à?

Kim thị Nhã Châu đi cùng xe có mang theo con, nhưng mà trước đó đã được sắp xếp đi lên chiếc xe ngựa của Mai Cẩm thay cho đi bộ đến Côn Châu, trượng phu của chị ta còn đang ở phía sau. Lúc này rảnh rỗi không có việc gì liền trò chuyện với Mai Cẩm.

Mai Cẩm mỉm cười lắc đầu, nói:

– Nữu Nữu và ca ca nó là con của một vị đại tỷ của muội, phu thê họ có việc chưa đi được nên có nhờ muội mang hai đứa bé này đi về Long Thành trước ạ.

Vương thị ngồi cùng xe nói:

– Thảo nào tỷ thấy muội mới có mười tám mười chín làm gì có con lớn như thế được. Xem cách ăn mặc của muội, nhà mẹ đẻ của muội của đâu thế? Trượng phu của muội đâu rồi?

Khi Mai Cẩm đang ngập ngừng chưa kịp nói, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng vó ngựa, dường như có người ở đằng trước chặn xe ngựa lại, phu xe dừng xe ở bên đường.

Vương thị và Kim thị cùng đường chạy nạn tới đây, vốn dĩ đã như chim sợ cành cong, đến nơi này rồi dần dần bình tĩnh lại, đột nhiên lại thấy xe ngựa bị cản lại, không biết xảy ra chuyện gì, nét mặt lộ vẻ kinh hoàng, vội ôm lấy con rúc ở trong xe, thở cũng không dám thở. Hai huynh đệ Nữu Nữu càng sợ hơn, dính sát vào Maa Cẩm, một cử động cũng không dám.

Một lát sau, phu xe vén mành lên thò đầu vào, cẩn thận hỏi:

– Bên trong này có người nào là Mai thị huyện Mã Bình không?

Khi Lý Đông Đình hỏi chuyện phu xe, Mai Cẩm đã nghe được giọng chàng. Lúc nghe hỏi thế cô ngó ra ngoài cửa sổ xe, quả nhiên nhìn thấy chàng dừng ngựa ở ven đường, ánh mắt đang nhìn về bên mình. Khi hai người bốn mắt chạm nhau, Mai Cẩm thấy ánh mắt chàng âm trầm, nét mặt cũng có chút kỳ lạ, nhưng không nói rõ được đó là gì. Tóm lại, dường như chàng trấn tĩnh một lát mới gật đầu với cô, bên môi dần nở nụ cười rất nhẹ.

Vương thị và Kim thị cũng nhìn thấy Lý Đông Đình, có điều không hề biết chàng. Thấy chàng dường như quen biết Mai Cẩm, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.

Mai Cẩm thấy chàng dường như là cố tình đuổi theo xe ngựa và cản lại, lúc này còn dừng ở đó không đi, nom như có chuyện gì muốn nói, cô an ủi hai huynh muội Nữu Nữu, sau đó xuống xe ngựa.

Lý Đông Đình nhìn thấy cô đi về phía mình, cũng vội vàng xuống ngựa.

Mai Cẩm đi đến trước mặt chàng, mỉm cười gọi một tiếng Lý đại nhân.

Trong lòng Lý Đông Đình biết hành động này của mình là bốc đồng, có điều sau khi nhìn thấy cô, chàng chỉ cảm thấy một cảm giác vui mừng như thể mất đi rồi tìm lại được, niềm vui này vượt xa mọi thứ khác.

– Ngươi…đã trở lại rồi à? – Chàng hỏi.

Thực ra Lý Đông Đình có rất nhiều lời muốn hỏi cô.

Chẳng hạn, vì sao cô lại trở về vào thời điêm này, vì sao lại chỉ có một mình, trên đường đi có an toàn không, cùng với đó, rốt cuộc cô có biết việc trượng phu cô làm bây giờ sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế nào hay không, hậu quả này chẳng những khiến cho người thanh niên kia phải trả cái giá rất lớn, mà còn liên lụy đến cả cô nữa.

Nhưng vào lúc này, khi nhìn thấy cô mỉm cười đứng trước mặt mình, mọi vấn đề khác đều không quan trọng. Cô đã trở lại, điều đó đủ khiến chàng cảm thấy hạnh phúc sau này dù gặp phải chuyện gì, dẫu cho bị quấn vào phong ba, chàng nghĩ chàng cũng sẽ tận hết khả năng bảo đảm cô bình an, điều này giống như đã biến thành một thói quen của chàng, bỏ cũng không bỏ được.

……

– Vâng ạ, dân phụ hôm nay vừa mới về đến nơi này, không ngờ lại gặp được Lý đại nhân, thật là trùng hợp!

Mai Cẩm nhìn chàng, mỉm cười.

……

Lý Động Đình xưa nay chưa bao giờ quan tâm nhiều đến vẻ ngoài của phụ nữ, trước đây chàng cũng chưa bao giờ để ý đến dung mạo của cô.

Biết cô lâu như vậy, ấn tượng mà cô để lại cho chàng chính là hình bóng mông lung nhạt như hoa cúc, cùng với… đôi chân đó thỉnh thoảng xuất hiện trong giấc mơ của chàng mà chàng không thể khống chế được, đây cũng là một bí mật nhỏ mang theo chút hổ thẹn và kích thích chỉ có chàng biết.

Nhưng lúc này, anh chợt nhận ra cô rất xinh đẹp. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt cô hơi ngước lên nhìn chàng, lông mày, đôi mắt, cái mũi, khuôn miệng của cô đều đẹp đẽ, vừa mắt. Đôi mắt cô trong sáng, mềm mại như một giọt nước suối, đột nhiên rơi vào lòng chàng.

Lý Động Đình bỗng nhiên cảm thấy ngay cả hô hấp của mình gần như cũng trở nên mất tự nhiên.

Chàng cố gắng hết sức phớt lờ cách cô mỉm cười nhìn mình, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, giống như vẻ mặt thường ngày của chàng, hỏi:

– Mai thị, trượng phu của ngươi không về cùng à?

Mai Cẩm nghe giọng điệu của chàng đột nhiên thay đổi, giật mình, thu lại nụ cười, lắc đầu.

Trong mắt Lý Đông Đình xẹt qua tia sắc bén:

– Là thế à, thời gian qua có một y sĩ họ Văn trong phủ ta đi tìm ngươi, muốn trao đổi với ngươi về một chứng bệnh nghi nan nhưng không gặp ngươi, ta mới biết được ngươi đã được trượng phu đón đi rồi. Bây giờ Thục Vương phu đang nổi loạn, trượng phu ngươi có liên lụy, sau này thế nào cũng không biết trước được. Có một vài lời ban đầu ta không nên nói. Nhưng nhân lúc này còn có thể quay đầu, nếu ngươi có thể viết thư khuyên trượng phu mình quay đầu, ta có thể an bài người đi truyền thư cho ngươi. Chờ hắn trở về, ta sẽ cố gắng xử lý ổn thỏa cho hắn, để hai phu thê ngươi sớm ngày đoàn tụ.

Mai Cẩm cụp mắt xuống, lặng thinh một lát sau nói:

– Cảm ơn ý tốt của đại nhân. Nhưng mà không cần đâu ạ. Huynh ấy có ý riêng, chỉ sợ không khuyên về được. Hơn nữa dân nữ và huynh ấy…

– Đại nhân! Hóa ra ngài ở chỗ này! Thi phó tướng đang tìm ngài, hình như có việc gấp…

Lúc này, một tùy tùng của chàng vội cưỡi ngựa chạy tới, thấy chàng dừng ở bên đường đang nói chuyện với một phụ nữ, liền dừng ngựa lại.

Mai Cẩm ngừng nói.

Lý Đông Đình nhìn tùy tùng, nói:

– Cũng tốt, nếu đã vậy thì thôi vậy. Ngươi trở về là tốt rồi. Bên ngoài đang rất hỗn loạn, kế tiếp sẽ càng loạn hơn. Nếu đã về rồi không có việc gì thì đừng ra ngoài nữa. Có điều gì cần thì cứ đến Long Thành tìm ta.

Mai Cẩm nói cảm ơn chàng.

Lý Đông Đình gật đầu, hòa nhã nói:

– Vậy ngươi mau đi đi. Ta còn có việc, ta đi trước.

Nói xong chàng lên ngựa, cuối cùng nhìn Mai Cẩm đứng ở bên đường tiễn theo mình, chàng đi theo tùy tùng vội vã rời đi.

Mai Cẩm nhìn bóng lưng chàng biến mất trong làn bụi vàng trên đường, trở lại đi lên xe ngựa. Xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước, người phụ nữ trong xe rất tò mò hỏi về lai lịch của Lý Đông Đình, nói nhìn khí độ của chàng nhất định có địa vị, lại hỏi về quan hệ giữa chàng và Mai Cẩm. Mai Cẩm không muốn nói về chuyện đó, chỉ nói đó là người quen cũ của mình. Hai người phụ nữ kia không hỏi được chuyện gì, lại đổi sang hỏi nhà chồng của Mai Cẩm.

Mai Cẩm mỉm cười nói:

– Muội vừa hợp li, không có nhà chồng ạ.

Lần này nói là hợp li, thông thường chính là lý do thoái thác uyển chuyển nhà gái bị nhà chồng bỏ.

Hai người phụ nữ giật mình, hai mắt tròn xoe nhìn Mai Cẩm, thấy nét mặt cô không biến đổi, nhìn nhau, dần dần dịch người ngồi cách xa Mai Cẩm.

Từ sau đó, trên đường đồng hành, hai người phụ nữ đó không hề bắt chuyện với Mai Cẩm. Tới ngày thứ ba, đến trạm dịch Côn Châu, xuống xe và tách ra, hai người phụ nữ nhìn Mai Cẩm mang theo huynh muội Nữu Nữu lên dịch xe đi Long Thành, thì thào bàn luận.

– Ta thấy cô ta là kiểu không giữ phụ đạo, cho nên mới bị nhà chổng bỏ rồi?

– Nếu là ta, chắc chẳng thiết sống nữa…Ngươi xem bộ dạng cô ta cứ như không có chuyên gì xảy ra ấy, sao da mặt lại dầy thế?

– Có khi tình nhân chính là người đàn ông đuổi theo hôm đó đấy…Ngươi không nhìn thấy dáng vẻ trò chuyện của hai người đó nhỉ? Lúc đó ta thấy không bình thường rồi…

– Đúng thế đúng thế…

Dịch xe bỏ lại những lời chỉ trỏ lại phía sau, mang theo Mai Cẩm đi Long Thành. Ngày hôm sau tới nhà Lưu thị, Mai Cẩm theo căn dặn của Lưu thị giao hai đứa bé cho một hộ thân thích của họ rồi lại lên đường về Mã Bình.

Lúc cô đến đã là buổi tối.

Huyện Mã Bình vẫn giống như trước, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi những tác động bên ngoài chút nào. Những ngôi nhà cổ kính hai bên đường được xếp ngay ngắn trên con đường đá xanh in dấu vết thời gian, một người đàn ông bản xứ gánh thổ sản vùng núi vội vã từ phía đối diện đi qua, mấy đứa bé đi chân không ầm ĩ chạy từ ngõ này sang ngõ khác, trong cửa hàng rèn có thể nghe thấy tiếng rèn sắt.

Trong lòng Mai Cẩm dâng lên một cảm giác bình yên mơ hồ, như thể đã trải qua mấy đời.

Cô không đi về Bùi gia mà đi vào nhà A Phượng, gõ cửa.

A Phượng mở cửa, nhìn thấy Mai Cẩm đứng ở trong ánh chiều tà ngay ở cửa, lưng đeo bọc hành lý, dáng vẻ mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại rất sáng.

– A Phượng ơi, tỷ về rồi nè, muội đưa chìa khóa y quán cho tỷ, tối nay tỷ muốn nghỉ lại ở đó.

Cô mỉm cười nói.

A Phượng quả thực không tin vào mắt của mình, dụi dụi mắt, đột nhiên nhảy dựng lên, hoan hô chạy vào trong, la to:

– Ca ca, huynh mau ra đây! Bùi nương tử đã về rồi!