Xuyên Qua Chi Nữ Tắc - Bồng Lai Khách

Chương 4




Nhóm hộ tống trên thuyền đồng vốn muốn nhân cơ hội gây sự làm tiền, nhưng không ngờ đối phương vừa ra tay đã tàn bạo như vậy, bên mình còn bị ăn thiệt nặng, mười mấy người vừa rồi còn hô hào reo hò giờ thì im bặt đổ ánh mắt vào Lưu Tam Ba, chờ gã ra mệnh lệnh mới.

Lưu Tam Ba bị mất thể diện, thẹn quá hoá giận gầm lên quơ lấy vũ khí, khi dẫn theo người rút đao muốn xông lên thì nhìn thấy một hàng người dân bản địa mặc trang phục phủ binh từ boong đuôi tàu đối phương chạy nhanh đi lên, tất cả đều mặc đồ đen và khỏe mạnh, thắt lưng đeo đao, đồng loạt đứng phía sau thiếu niên trẻ tuổi kia, cánh tay kéo cung, mũi tên kim loại sắc bén trên cánh cung tỏa ra thứ ánh sáng đen nhánh dưới ánh mặt trời.

Nhìn thấy tư thế này, những người đang xem náo nhiệt trên những chiếc thuyền gần đó lập tức im lặng, bắt đầu thấp giọng thì thầm bàn tán.

Lưu Tam Ba sửng sốt, vội vàng thét ra lệnh thủ hạ lui về phía sau.

Tuy gã quen thói cáo mượn oai hùm, nhưng nhiều năm đi thuyền đồng qua lại trên thuỷ đạo, nên đương nhiên cũng biết một số quy tắc.

Khi đi trên các tuyến đường thủy Vân Nam, Tứ Xuyên và Quý Châu, có hai loại thuyền không thể động vào.

Một là thuyền cống.

Hai là thuyền thổ ty địa phương.

Thuyền cống thì tất nhiên gã không thể trêu vào, cái này không cần nói cũng biết, mà thuyền có quan hệ với Thổ ty phủ, gã càng không dễ dàng chọc vào.

Thế hữu kỳ địa, thế hạt kỳ dân, thế tập kỳ chức, thế thống kỳ binh, đây là những miêu tả đối với thế lực Thổ ty, tương ứng, họ chỉ cần thực hiện nghĩa vụ cống nạp cho triều đình. Từ mức độ nào đó mà nói, nhiều thế hệ thổ ty khống chế bản địa có quân đội và võ trang, họ chính là thổ hoàng đế, đặc biệt là những thế lực hùng hậu trong đó, ngay cả đại quan biên giới mà triều đình phái tới cũng không dám đắc tội với họ, có cho Lưu Tam Ba mấy lá gan thì gã cũng không dám có hành động lỗ mãng. Chỉ là thông thường, trên chiếc buồm đằng trước thuyền Thổ ty phủ đều sẽ treo ký hiệu để nhắc nhở tàu phía trước nhường đường. Ai ngờ đâu con thuyền này lại không hề treo ký hiệu gì cả nhưng trên thuyền lại có phủ binh, Lưu Tam Ba không biết đó là Thổ ty phủ nào.

Quát thủ hạ đứng lại xong, Lưu Tam Ba cẩn thận xác định một dấu răng hổ màu xanh đậm trên cánh tay áo lộ ra ngoài của phủ binh, sắc mặt hơi tái đi, nhìn thiếu niên trên mặt vẫn dính máu, dè dặt hỏi:

– Xin hỏi các hạ có quan hệ gì với đại nhân Lý Đông Đình Tuyên uý sứ Côn Châu ạ?

Thiếu niên bĩu môi, cười lạnh:

– Ngươi là cái thá gì mà dám nhắc đến tên của huynh trưởng ta?

Ánh mắt rơi xuống mũi thuyền bị tổn hại, tức giận trên mặt càng tăng lên.

– Từ lâu ta đã nghe nói thuyền đồng các người chiếm giữ thuỷ đạo, không tuân thủ quy củ đi thuyền, quả nhiên là không oan chút nào. Ngày hôm nay ngươi rơi vào tay Lý Đông Lâm ta, xui xẻo là đáng đời!

Nói xong lui lại mấy bước, ra lệnh cho phủ binh bắn tên.

————

Tây Nam có rất nhiều Thổ ty phủ, trong đó có năm nhà nổi danh nhất, được xưng là “Tây Nam Ngũ Ty”, mà thổ ty Côn Ma Lý thị chính là người xuất sắc nhất trong đó.

Lý gia chủ đã cai trị Côn Châu được hai trăm năm, đến hiện tại là đại gia chủ đời thứ mười bảy. Mười năm trước, ba tù trưởng của ba bộ lạc thế lực lớn nhất gồm Bộc Tử, Vọng Bộ, Mang Bộ cùng với quốc vương Phiêu quốc nước phụ thuộc phía Tây Nam tạo phản, lão thổ ty Lý gia xuất binh hỗ trợ triều đình đi bình định phản loạn, nhưng không may chết trong cuộc chiến. Trưởng tử Lý gia Lý Đông Đình lúc ấy mới mười bảy tuổi kế tục chức Tuyên uý sứ Côn Châu, sau đó thống lĩnh phủ binh bắt được quốc vương Phiêu quốc, kế đó thừa cơ dẹp được phản loạn. Sau khi tiếp quản địa phương, chàng đã dùng mấy năm để tiêu diệt cường đạo, tiêu trừ hoạn hoạ bao năm qua của người dân địa phương, uy phục tứ phương, dân chúng các tộc Miêu, Di, Bạch ở phía Tây Nam đổ về Côn Châu để khai khẩn đất hoang và định cư, đồng thời công nhận Lý gia là thủ lĩnh của tộc mình. Tới hiện tại rồi, đông đảo thổ ty Tây Nam gồm Củ, Khúc, Ma, Bàn, Lê đều đi theo Lý gia Thổ ty phủ Côn Ma. Đó là một nhân vật lớn có một không hai.

Đám người Lưu Tam Ba trên thuyền đồng bình thường quen thói diễu võ dương oia không coi ai ra gì, biết được thân phận của đối phương rồi thì sợ nhũn như con chi chi, lại thấy một hàng mũi tên đen sắc bén chĩa về phía mình, cả đám hoảng sợ mặt vàng như đất nhưng lại không dám trốn chạy, đứng đơ tại chỗ.

Lưu Tam Ba thấy vẻ mặt dữ tợn của Lý Đông Lâm, thoạt nhìn không giống là đe doạ suông, cố đè cơn hoảng loạn xuống, ôm quyền nói:

– Thì ra là nhị gia của Lý gia. Thật là vinh hạnh quá! Chắc nhị gia không biết đó thôi, ngày hôm nay là đại thọ năm mươi của Thục vương, thuyền đồng này của tiểu nhân phải đưa đi Thục Vương phủ để chế tạo đỉnh khí, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật. Sự việc ngày hôm nay tôi xin nhận tội với ngài. Nên gánh phải gánh, nên phạt phải phạt, ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho bọn tiểu nhân, có được không ạ?

Khoé miệng Lý Đông Lâm giật nhẹ, nở nụ cười như có như không:

– Thất kính rồi, thì ra là có hậu đài, thảo nào lại hoành hành như thế này, coi toàn bộ sông này là vương phủ hậu hoa viên ao cá nhà mình…

Còn chưa nói hết, cậu đột nhiên nhấc chân lên đá vào bụng Lưu Tam Ba. Lưu Tam Ba không kịp đề phòng lập tức ngã xuống boong tàu.

– Chó chết nhà ngươi, tưởng lấy danh hào Thục Vương phủ ra mà doạ được người khác à? Hôm nay gia ta không xử chết con rùa ngươi thì không được!

Nói xong, một phủ binh từ phía sau giơ cung tiễn lên bắn một mũi tên về phía Lưu Tam Ba. Mũi tên giống như độc long cắm vào bả vai trái của Lưu Tam Ba, máu từ chỗ vết thương chảy ra ồ ạt.

Lưu Tam Ba kêu lên thảm thiết, ôm lấy bả vai bị thương, ngước lên thấy Lý Đông Lâm đang âm trầm nhìn mình, khoé miệng lại ngậm ý cười, phủ binh phía sau nhận được mệnh lệnh đặt mũi tên thứ hai lên dây cung, dường như chuẩn bị bắn tên về phía mình, sợ tới mức hồn bay phách lạc.

Ban đầu gã cho rằng lấy tên tuổi Thục Vương phủ ít nhất có thể doạ được Lý Đông Lâm, nào ngờ đâu càng chọc giận người ta hơn. Khi thấy mũi tên thứ hai chĩa vào mình, rốt cuộc gã cũng không quan tâm tới mặt mũi nữa, bò dậy quỳ xuống dập đầu cầu xin liên tục:

– Xin nhị gia bớt giận! Xin nhị gia bớt giận! Tất cả là tiểu nhân mắt chó bị mù, không nên để mặc thủ hạ lái thuyền bất cẩn. Cầu xin nhị gia đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu nhân! Tiểu nhân đáng chết, có điều trong nhà các huynh đệ trên đều có mẹ già dưới có con nhỏ, đều còn trông chờ vào các huynh đệ về nhà. Cầu xin nhị gia bỏ qua cho! Bọn tiểu nhân lần sau không dám nữa!

Mười mấy người phía sau gã cũng đồng loạt buông đao xuống cùng quỳ xuống cầu xin.

Lý Đông Lâm quét mứt nhìn đám người đang quỳ, cuối cùng mới chậm chạp thu cung tiễn về.

Lưu Tam Ba thở phào một hơi nhẹ nhõm, cố nhịn cơn đau ở bải vai, vừa định nói cảm ơn, lại nghe Lý Đông Lâm thong thả nói:

– Nếu ngươi đã nói vậy rồi, gia ta hôm nay tạm tha cho ngươi. Có điều vừa rồi ngươi cũng nói ngươi mắt chó bị mù mới đi thuyền lung tung trên sông. Nếu đôi mắt này đã bị mù, giữ lại cũng vô dụng, không bằng tự móc mắt mình ra đi. Cái giá huỷ dung của ta chỉ đổi đôi mắt của ngươi, ngươi cũng không tính là thiệt chứ?

Cúi xuống rút thanh chuỷ thủ dưới giày ra, ném tới trước mặt Lưu Tam Ba.

Lưu Tam Ba hít vào một hơi khí lạnh, sắc mặt trắng bệch, bả vai không biết là bởi vì đau hay là vì sợ hãi mà run lên bần bật. Thấy Lý Đông Lâm khoanh tay đứng đấy, ánh mắt âm trầm nhìn thẳng vào mình, cuối cùng đành phải run rẩy đưa tay ra nhặt lấy thanh chuỷ thủ dưới boong tàu lên, từ từ giơ lên trước mặt mình.

————

Sau khi Lỗ lão đại neo thuyền bên bờ sông xong liền cùng con trai gấp rút sửa tấm ván ở đầu thuyền, vừa sửa vừa nhìn trộm màn giằng co của người trên hai thuyền trên sông cách đó không xa.

Mai Cẩm cũng từ cửa sổ khoang thuyền nhìn ra, thấy Lưu Tam Ba quỳ trên boong, giống như một con chó tang, bị ép đến mức như thật sự sắp móc mắt mình ra.

Lưu Tam Ba này bá đạo hung ác, bình thường hẳn là không phải người tốt, đáng chết, nhưng Lý Đông Lâm dùng cách này trút giận, quả thực có chút tàn nhẫn.

Mai Cẩm không muốn xem cảnh có người móc mắt mình nên đang định quay đầu đi, không ngờ một cảnh tượng kịch tính lại xảy ra trước mặt cô.

Lưu Tam Ba đang quỳ dưới đất đột nhiên ném thanh chuỷ thủ đi, đứng bật dậy, lao tới mạn tàu rồi lao xuống nước.

Toàn bộ quá trình cực kỳ nhanh gọn, gần như hoàn thành trong một cái chớp mắt.

Lý Đông Lâm sửng sốt, kịp phản ứng lại, lập tức nhấc chân đuổi theo đến mạn tàu nhìn xem. Chỉ có mặt sông hoà hoãn, nào còn thấy bóng dáng Lưu Tam Ba nữa.

Lý Đông Lâm căm tức đến đỉnh đầu bốc khói, dậm chân ở mép thuyền chửi lên mấy câu, đột nhiên quay phắt đầu lại, nhìn những thuỷ thủ của thuyền đồng còn đang quỳ trên boong tàu, âm trầm nói:

– Bắn tên, giết hết đám này cho ta.

Khi hạ lệnh, máu ở vết thương trên trán chảy xuống mặt, làm cho biểu cảm trên mặt càng dữ tợn thêm.

Các thủy thủ trên thuyền đồng đều biết Lý Đông Lâm thật sự muốn giết bọn họ để trút giận, một đám mặt cắt không còn hột máu, tranh nhau đứng dậy chạy về phía mép thuyền muốn bắt chước theo Lưu Tam Ba nhảy xuống sông tự cứu mình. Trên boong tàu tức thì hỗn loạn, một số người di chuyển chậm hơn đã bị tên bay bắn vào lưng và đùi, tiếng la hét vang vọng.

Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên ăn mặc như người địa phương lao ra khỏi khoang thuyền, nét mặt nôn nóng lo lắng, dùng tiếng địa phương nói to gì đó với Lý Đông Lâm. Lý Đông Lâm nghe người phụ nữ kia nói xong, sắc mặt tái đi, bỏ lại mọi chuyện đi theo người phụ nữ kia trở về khoang thuyền. Các thuỷ thủ thuyền đồng còn lại trên boong tàu thấy thế nhân cơ hội này không màng tất cả nhảy xuống nước, tiếng bùm bùm rơi xuống nước vang lên không ngừng, dẫn tới những người ở trên các thuyền khác đang vây xem phá lên cười.

Một lát sau, các thủy thủ trên những chiếc thuyền đồng vừa nhảy xuống nước bắt đầu nổi lên, liều lĩnh bơi về phía những chiếc tàu gần đó, mọi người sợ họ trèo lên thuyền của mình thì không dám xem náo nhiệt nữa, đồng loạt rời đi. Các thủy thủ không còn cách nào khác đành phải bơi về phía bờ, nhưng mà lại sợ đi lên bờ thì sẽ rơi vào tay Lý Đông Lâm hung hãn tàn nhẫn kia, thế là đành cắn răng liều mạng bơi càng xa càng tốt.

Một vụ va chạm cuối cùng lại biến thành trò hề như vậy, những chiếc thuyền dần dần tụ tập trên sông nhanh chóng sơ tán, ngoại trừ thuyền Lỗ lão đại ra thì chỉ còn lại thuyền đồng trống rỗng và thuyền của Lý gia.

Mũi thuyền của Lý gia đã bị thủng một lỗ, nước dần dần tràn vào, mũi thuyền từ từ nghiêng về phía trước, các thủy thủ trên thuyền bắt đầu cập bến về phía sông.

Lỗ lão đại thấy Thổ ty phủ Lý Đông Lâm này ra tay tàn nhẫn, cũng không phải nhân vật dễ đối phó, sợ mình dừng lâu sẽ gặp phải thị phi, nên cùng con trai tăng tốc, cuối cùng thay ván xong, lại giương buồm lên, dùng một cây sào chống đỡ đáy bờ cạn của sông từ từ dẫn thuyền ra chỗ nước sâu ở giữa, chợt thấy Lý Đông Lâm từ trong khoang thuyền xông ra ngoài, nhìn chung quanh, sau đó hét lên với mình:

– Ngươi, mau lại đây!

Lỗ lão đại sửng sốt, còn đang chần chừ, Lý Đông Lâm đã hét tiếp:

– Lề mề cái gì? Sợ lỡ mất tiền thuyền của ngươi à? Ngươi mà để lỡ việc của ta, ta sẽ chôn cả nhà ngươi.

Lỗ lão đại hoảng sợ, làm sao dám không nghe theo nữa, cuống quýt đánh thuyền qua đó.