Xuyên Qua Chi Nữ Tắc - Bồng Lai Khách

Chương 31




Tại Thổ Tư phủ ở Long Thành, Lý Đông Đình đang bị mẫu thân Lý Phủ Quân gọi đến nói chuyện.

Thổ ty Bàn Vân Quý Châu và con gái Miêu Chân Chân mấy ngày nữa sẽ tới đây, mà sáng sớm hôm nay Lý Đông Lâm đã ra ngoài. Bà hỏi hạ nhân hầu hạ cậu, hạ nhân cũng nói không biết nguyên nhân, chỉ nói sáng sớm thấy cửa phòng nhị gia đóng chặt, không thấy người đâu, sau đó mở cửa vào xem mới biết trong phòng không có ai.

Thổ ty Bàn Vân Miêu thị là một trong “Ngũ ty” thế lực lớn nhất vùng Tây Nam, có quan hệ rất tốt với Lý gia. Miêu Chân Chân là con gái út của Thổ ty, năm nay 17 tuổi, Lý Đông Đình cũng từng gặp nàng mấy lần. Cách đây vài năm, khi tiểu cô nương được đưa đến đây làm khách, lần đầu tiên gặp Lý Đông Lâm thì đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, từ đó về sau năm nào cũng phải tìm được lý do để tới nhà Lý gia ở một thời gian.

Ban đầu Lý Đông Lâm không biết Miêu Chân Chân thích mình, mỗi lần nàng tới thì đều đối xử với nàng như muội muội. Về sau cậu nhận ra được thì không còn thân thiết với Miêu Chân Chân nữa, mỗi lần nàng tới thì đều tìm lý do né tránh. Mẫu thân Miêu Chân Chân đã qua đời, có một tỷ tỷ tên Miêu Lan Lan, đã xuất giá từ lâu, bản thân nàng có tính cách hướng nội, tâm sự thiếu nữ vẫn luôn giữ trong lòng, tới lúc này rồi nên bàn chuyện cưới hỏi, bất luận nói đến ai nàng cũng đều lắc dầu không chịu. Tỷ tỷ nàng nghi ngờ hỏi rõ, thế mới biết được muội muội nhà mình yêu nhị công tử Lý gia, thế là đề cập với phụ thân.

Thổ ty Bàn Vân vốn đã muốn hai nhà kết thân, nay biết được tâm tư của con gái, rõ là hợp với ý mình, thế là gửi thư tới, ám chỉ ý định kết hôn của mình.

Miêu Chân Chân có dung mạo xinh đẹp, tính tình dịu dàng nhã nhặn, Lý Phủ Quân luôn yêu mến nàng, hơn nữa hai nhà lại môn đăng hộ đối, tất nhiên là rất vui vẻ, cũng không hỏi ý tứ của Lý Đông Lâm mà hồi âm luôn, mời cha con Miêu gia tới nhà làm khách, thực tế thì cũng chính là để bàn chuyện hôn sự của các con trong nhà. Hiện giờ người của Miêu gia đã sắp tới rồi, nhưng mấu chốt là Lý Đông Lâm lại chạy mất.

Lý Phủ Quân rất bực bội.

– …Đệ đệ con càng lớn càng không ra gì! Dạo này ngày ngày toàn mất hút bóng dáng, chẳng biết nó đi đâu nữa. Hiếm khi hai ngày qua nhìn thấy nó, mẹ còn nói nó ngoan ngoãn biết điều rồi, ai mà ngờ nó lại trốn mất. Mẹ nghĩ nó đã biết Chân Chân sắp tới nên mới trốn. Mẹ muốn con gác mọi việc lại phái người đi tìm nó cho mẹ, có đào ba thước đất lên cũng phải bắt nó về nhà.

Lý Đông Đình đang do dự chưa đáp lại.

Những lời mẫu thân Lý Phủ Quân nói, làm chàng nghĩ tới một người. Người đó là tiểu phụ nhân Mai thị của Bùi gia.

Khoảng thời gian trước, Hà Cô nói với chàng đệ đệ của mình vẫn luôn dẫn A Lộc đến huyện Mã Bình.

Hà Cô rất tinh ý, nghi ngờ cậu để ý đến Bùi gia phụ tên Mai Cẩm Nương, bảo chàng lưu tâm một chút tránh để xảy ra chuyện không hay. Lúc đó Lý Đông Đình dù rất ngạc nhiên nhưng cũng không tin mấy, nhưng Hà Cô đã nhắc nhở thế, chàng liền cho người đi theo mấy ngày, bấy giờ mới biết những phỏng đoán của Hà Cô không phải không có lý.

Đệ đệ Lý Đông Lâm của mình hình như thật sự để ý tới người phụ nữ này. Nếu cô còn chưa gả đi, tất nhiên là không vấn đề, với môn đình Thổ tư phủ, dù cưới cô về làm thiếp chắc là cô cũng sẽ bằng lòng.

Nhưng cô đã là thê tử của người ta, thế này thì không ổn rồi.

Cô trông còn rất trẻ, tuổi cũng chỉ mười sáu mười bảy. Ở trong mắt Lý Đông Đình qua hai ba năm nữa vào tuổi nhi lập thì nữ tử tuổi như này dù đã làm thê tử người khác cũng chỉ là thiếu nữ không rành thế sự mà thôi, giống như Miêu Chân Chân một lòng muốn gả cho đệ đệ mình vậy. Nhưng cô gái này lại để lại ấn tượng sâu sắc với chàng.

Nếu như nói lần đầu tiên vô tình gặp cô, cô chỉ là một người qua đường vô cùng xa lạ với chàng. Nhưng từ sau khi vụ việc ngoài ý muốn xảy ra lần trước, tiểu phụ nhân này đã khiến cho chàng rất khó quên.

Vì hai huynh đệ chênh nhau gần chục tuổi nên Lý Động Đình luôn yêu quý và quan tâm đến người đệ đệ duy nhất của mình, đồng thời cũng rất hiểu cậu —— dù vì lý do gì, nếu cậu thực sự coi trọng cô gái này, với tác phong và cách xử sự của cậu không có được ắt sẽ không bỏ qua, mà điều này sẽ mang lại phiền toái rất lớn cho người ta.

Cho dù không cân nhắc chuyện khác, chỉ riêng cô gái này đã từng cứu con gái mình và thái giám Thượng Phúc, chàng không thể không bảo vệ cô được.

Vì vậy, sau khi biết được hành vi bất thường của Lý Đông Lâm, chàng đã lập tức mời một gia sư cho A Lộc để hạn chế cô bé đi Mã Bình.

……

– Đông Đình, mẹ đang nói chuyện với con, con đang nghĩ cái gì thế?

Lý Phủ Quân thấy con trai hồi lâu không đáp lời, có vẻ như mất tập trung liền sốt ruột gõ quải trượng thúc con trai.

Lý Đông Đình sực tỉnh, nói:

– Con nhớ rồi. Mẹ yên tâm, con sẽ tìm được đệ đệ về sớm…

Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lý Đông Dình quay đầu lại cho người tiến vào, một hạ nhân đi vào bẩm báo:

– Bẩm đại nhân, có Lâm huyện lệnh huyện Mã Bình tới xin gặp ạ, nói là có việc quan trọng cần báo với đại nhân.

Lý Đông Đình gật đầu, dặn hạ nhân mời Lâm tri huyện đến Minh Tâm Đường, chàng quay lại nói với Lý Phủ Quân:

– Mẹ, con đi trước ạ. Mẹ cứ yên tâm, chuyện của nhị đệ cứ giao cho con.

Lý Phủ Quân thở dài, xua tay với chàng.

Lý Đông Đình cười cười, bước tới đỡ mẫu thân ngồi xuống, sau đó thì bước ra ngoài.