Đêm qua khi Lý Đông Đình đến Tường Vi viên thăm A Lộc, Mai Cẩm đã cảm thấy giọng của chàng khá quen tai, có điều cô cũng không nhớ ra mình đã nghe được ở đâu. Về sau cứu sống thái giám Thượng Phúc, cô mệt đến mức ngồi bệt xuống đất, lúc ngước lên đụng phải ánh mắt Lý Đông Đình mới nhận ra chàng chính là người đàn ông suýt khiến cô rơi khỏi vách đá trên đường núi ngày hôm đó và rồi lại cứu cô.
Xem vẻ mặt của người ta hẳn họ cũng đã nhận ra mình.
Thẳng thắn mà nói, ấn tượng đầu tiên mà người này để lại cho cô không phải là xấu, nhưng cô không ngờ thổ ty Côn Ma Lý Đông Đình mà người ta thường nhắc tới lại chính là chàng, hơn nữa, so với địa vị của chàng ở Tây Nam thì chàng đúng là quá trẻ.
Tây Nam có rất nhiều thổ ty, nghe nói đa số đều vô đức, cướp đoạt áp bức bá tánh, sinh hoạt xa xỉ vô độ, chỉ riêng khi nhắc đến thổ ty Lý thị là được khen ngợi. Ban đầu cô cũng chỉ nghe đến danh tiếng của chàng, nay đã gặp người, vị thổ ty Côn Ma này tuy để lại ấn tượng đầu tiên cho cô khiến cô nghĩ rằng chàng là người rất thâm sâu, kể từ hành động ngày đó ném bạc xuống dưới chân cô cũng như coi cô như ăn mày mà đuổi đi, nhưng, nếu như chàng là thổ ty Lý thị, vậy thì điều này cũng rất bình thường.
Thậm chí, ngày hôm đó chàng nghe thấy tiếng kêu cứu đã quay lại cứu cô, đây mới là điều khiến cô thực sự ngạc nhiên.
Cô nên cảm thấy cảm động với hành động này mới đúng.
……
Thị nữ y phục rực rỡ dẫn Mai Cẩm tới một ngôi nhà rộng năm phòng, sâu năm xà gồ, dừng ở dưới bậc thang, nói:
– Đại nhân nhà ta đang ở bên trong, mời Bùi nương tử đi vào ạ.
Nói xong khom người lui ra.
Mai Cẩm ngước lên và nhìn thấy dòng chữ “Minh Tâm Đường” trên tấm bảng trên cửa. Cô bước lên bậc thang đi vào, trong phòng sáng sủa sạch sẽ, ở lối vào có một cái tráo ô vuông gỗ chạm khắc, một số đồ cổ tinh xảo được đặt rải rác trên đó, một thanh kiếm với vỏ bọc sặc sỡ treo trên tường cạnh giá sách, trên bàn tròn cạnh cửa sổ có một ván cờ vây, những đồ đạc còn lại đều rất hoành tráng và đơn giản. Ở giữa có một cái bàn lớn bằng gỗ gụ, bên trái gỗ đàn hương chạm ngọc như ý, bên phải là một chiếc lư hương bằng đồng mạ vàng sẫm. Lý Đông Đình mặc thường phục, đang ngồi sau bàn viết gì đó, nghe tiếng bước chân của Mai Cẩm thì ngước lên nhìn một chút, đặt bút lên giá nhưng vẫn không đứng lên, chỉ nói:
– Cô đã đến rồi?
Mai Cẩm dừng lại bên một chiếc chậu điêu khắc đặt trên sàn cạnh tấm tráo gỗ, chào hỏi chàng xong nói:
– Vừa rồi một vị muội muội trong phủ dẫn tôi tới đây, nói đại nhân muốn gặp dân nữ, không biết là có chuyện gì ạ?
Lý Đông Đình ừ một tiếng, nói:
– Ta nghe người nhà nói hôm qua cô tới là muốn gặp mẫu thân ta. Mẫu thân ta hôm nay sẽ quay về, mà chắc cũng sẽ muộn mới về. Cô có chuyện gì khó xử cứ nói với ta là được. Ta sẽ đáp ứng trong khả năng của mình.
Mai Cẩm nhìn chàng, thấy chàng vẫn lãnh đạm nhìn mình nhưng lời nói thì rất rõ ràng, đây là hành động cảm ơn cô đã cứu vị thái giám kia vào tối qua đây mà. Bởi thế cô không khách sáo nữa, thuật lại chuyện Bùi Trường Thanh đánh người và hiện đại bị truy nã và mẹ chồng đang lo lắng đến bị ốm ra.
Dù sao cũng không phải chuyện huy hoàng gì, hơn nữa lại đang cầu xin nhờ vả người ta. Mai Cẩm nói xong thì mặt cũng đã nóng lên, cụp mắt xuống, giải thích:
– Lý đại nhân, tôi biết lẽ ra mình không nên tới đây. Trượng phu tôi đúng là đánh người ta bị thương, chuyện như này cũng không đáng để cầu xin quý phủ, nhưng mà…
– Đã hiểu. Cô không cần nói nữa!
Lý Đông Đình đột nhiên cắt ngang lời cô.
Mai Cẩm ngước lên nhìn chàng.
– Ta hiểu rồi. – Lý Đông Đình nhìn cô nói, – Ta sẽ thông báo xuống dưới xử lý thích đáng việc này.
Nghe giọng điệu này chính là đồng ý giúp.
Có lẽ kết quả tốt đến quá nhanh, Mai Cẩm ngây người, không biết phải nói gì cả, đành phải nói:
– Vậy dân nữ xin cảm ơn đại nhân ạ.
Lý Đông Đình ừ một tiếng:
– Bùi nương tử không cần khách sáo làm gì, việc nhỏ thôi. Trong nhà đang có việc, ta đoán cô đang sốt ruột muốn về nhà, nếu không còn việc gì khác, ta sẽ cho người đưa cô về tránh để lão mẫu Bùi gia lo lắng.
Mai Cẩm lại cảm ơn lần nữa. Lý Đông Đình gật đầu, gọi quản sự vào dặn dò vài câu. Quản sự cung kính nói với Mai Cẩm.
– Bùi nương tử, xin hãy đi theo ta.
Mai Cẩm nhìn Lý Đông Đình cảm ơn lần cuối rồi đi theo quản sự ra khỏi Minh Tâm Đường.
Lý Đông Đình nhìn bóng lưng Mai Cẩm vòng qua tráo các khắc gỗ, thu ánh mắt về, lại cầm bút lên.
……
Sau giờ ngọ Mai Cẩm về đến nhà tại Mã Bình, Vạn Bách Hộ hãy còn bôn ba bên ngoài, Vạn thị đang mỏi mắt chờ đợi, nghe được tin tức Mai Cẩm mang về thì cứ chắp tay niệm A Di Đà Phật liên hồi, lại hỏi:
– Thế Lý đại nhân kia có nói bảo đảm Trường Thanh bình an vô sự không con?
Mai Cẩm nói:
– Ngài ấy chỉ nói sẽ xử lý việc này thôi ạ. Nhưng nghe giọng điệu ngài ấy thì chắc là ý này đó mẹ.
Vạn thị lại lo lắng căng thẳng, nói:
– Mẹ đã nói là để mẹ đi cùng con rồi, lúc đó sao con không hỏi cho rõ ràng vậy?
Mai Cẩm an ủi:
– Mẹ, mẹ yên tâm, nếu con nghe nhầm ý người ta, Trường Thanh cũng chưa về, vậy để con đi thêm lần nữa là được.
Vạn thị không biết nói gì thêm, cuối cùng thở dài:
– Mấy ngày nay con cũng bị liên lụy mệt mỏi rồi, con đi uống nước rồi nghỉ ngơi đi. Mẹ ở đây chờ Trường Thanh về.
……
Vạn Bách Hộ trở về nghe được tin đó thì thở phào nhẹ nhõm, không đi đâu nữa mà chỉ tới bên ngoài huyện nha nghe ngóng tin tức, cả một ngày không có động tĩnh gì. Ngày hôm sau, tấm bố cáo dán truy nã tội phạm vẫn còn dán ở đó, Vạn thị dần dần lại lo lắng bất an đứng ngồi không yên, muốn Mai Cẩm đi chứng thực lần nữa. Tới buổi tối, Vạn Bách Hộ bỗng nhiên mừng như điên chạy về, xông vào trong nhà reo lên:
– Tỷ tỷ ơi, tốt rồi, tốt rồi. Không có việc gì rồi! Không có việc gì rồi!
Vạn thị đã đờ đẫn ngồi trên giường, Mai Cẩm ngồi bên cạnh, nghe Vạn Bách Hộ kêu to, liền hất chăn xuống giường vội vàng đi dép chạy ra ngoài, túm lấy cánh tay Vạn Bách Hộ:
– Đệ nói gì? Vừa rồi đệ nói không có việc gì nữa là sao?
Mai Cẩm cũng chạy ra ngoài.
Vạn Bách Hồ cười to:
– Tỷ tỷ ơi, Tôn gia đến gặp huyện quan nói không tố cáo Trường Thanh nữa! Huyện nha đã xé bố cáo truy nã dán ở cổng rồi ạ! Đệ đi gặp huyện lệnh đại nhân, đại nhân nói nhà mình bồi thường chút tiền thuốc men là xong. Trường Thanh có thể về nhà rồi!
Vạn thị sững sờ cả người, niềm vui mừng hiện lên trên mặt, quay sang nói với Mai Cẩm:
– Con ơi! Con nghe cữu cữu nói gì không? Tốt quá, Trường Thanh có thể về nhà rồi! May mà có Lý đại nhân ra tay hỗ trợ, mẹ cũng không biết phải nói gì đây…
Nói xong, nước mắt lại rơi xuống, lấy khăn tay ra lau.
Sự việc đã được giải quyết, Mai Cẩm thấy gánh nặng trên vai mình nhẹ hẳn đi, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Vạn Bách Hộ cười hà hà nói:
– May mà có cháu dâu, may mà cháu đi cầu xin Thổ tư phủ, nếu không thì sự việc sẽ không thể dễ dàng giải quyết vậy đâu.
Vạn thị cười phụ họa:
– Đúng thế đúng thế. Ngày đầu tiên Cẩm Nương vừa tới nhà tỷ đã nói có con dâu này là phúc của nhà ta mà.
Hai người nói thêm vài câu, Vạn thị giục Vạn Bách Hộ đi đón Bùi Trường Thanh về nhà. Vạn Bách Hộ đi rồi, bà cũng không ngủ được mà đi vào bếp làm món ăn, một vài hàng xóm cũng biết được tin liên tục tới nhà hỏi thăm, biết là không có việc gì thì đều nói may mắn, Bùi gia yên tĩnh vài ngày lại khôi phục bầu không khí sôi động.
Ngày hôm qua Bùi Trường Thanh bị Vạn Bách Hộ tìm thấy và tạm thời giấu ở một nơi thích đáng, khi về đến nhà đã là đêm khuya. Vừa vào nhà và nhìn thấy Vạn thị, hắn gọi một tiếng mẹ, quỳ xuống nói:
– Mẹ, con trai bất hiếu đã làm mẹ lo lắng. Mẹ đánh con đi!
Vạn thị đánh mấy cái vào lưng hắn, vừa đánh vừa kêu “con ơi là con”, ôm lấy đầu Bùi Trường Thanh và khóc. Hai mắt Bùi Trường Thanh cũng đỏ hoe. Vạn thị khóc một lát, Vạn Bách Hộ ở bên khuyên vài câu, bà lau nước mắt, bảo Bùi Trường Thanh đứng lên, chuyển sang vui mừng nói:
– Về nhà là tốt rồi. Con đi tắm rửa tẩy xui đi đã. Con ở bên ngoài nhiều ngày, chắc là không được ăn no, mẹ đã làm mấy món con thích ăn rồi, tắm xong rồi đi ăn.
Bùi Trường Thanh đi tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ đi ra, ngoài gầy hơn một chút thì tinh thần nhìn không tệ lắm. Vạn Bách Hộ ngồi trên ghế mặt sầm xuống, dùng bối phận người cậu bắt đầu chỉ trích cháu trai. Bùi Trường Thanh cúi đầu nghe Vạn Bách Hộ dạy bảo. Được một lát, Vạn thị bước lên ngắt lời:
– Được rồi được rồi, tỷ thấy Trường Thanh chắc đã thật lòng hối cải. Cho nó đi ăn cơm trước đã, ăn xong đệ hẵng răn dạy tiếp. Tỷ còn làm hai món nhắm rượu nữa, mấy ngày qua đệ cũng bị liên lụy. Đệ ngồi đó đi để Trường Thanh kính đệ hai ly.
Vạn Bách Hộ và Bùi Trường Thanh cơm nước xong thì đã là nửa đêm. Vạn thị đỡ Vạn Bách Hộ say rượu đi ngủ, cũng không cần Mai Cẩm hỗ trợ dọn dẹp, giục hai người về phòng, bà còn đưa đến cửa và đóng cửa lại.
……
Mai Cẩm vào phòng, rút bấc đèn ra, quay lại thấy Bùi Trường Thanh còn đứng sau cánh cửa nhìn mình liền nói:
– Chàng ở bên ngoài lo sợ hoảng hốt nhiều ngày, chắc mệt lắm rồi, cũng đã muộn, chàng mau đi ngủ đi.
Bùi Trường Thanh mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ thấp giọng ừ một tiếng, đi trải chiếu và nằm xuống như mọi lần.
Mai Cẩm thổi đèn, lên giường buông màn xuống, nghe Bùi Trường Thanh lật người trằn trọc ở chiếu.
Một lát sau, nghe thấy hắn rầu rĩ nói:
– Cẩm Nương ơi, ta nghe cữu cữu nói là nàng đi cầu xin người Thổ Tư phủ, sự việc của ta mới yên ổn…
Hắn và Lý Đông Lâm bất hòa, xảy ra chuyện lại phải nhờ vào Lý gia ra tay giúp đỡ mới bình yên về nhà. Mai Cẩm biết trong lòng hắn có vướng mắc, suy nghĩ một chút, xuống giường đi thắp đèn sáng lên, ngồi vào bàn nhìn Bùi Trường Thanh cũng đang ngồi dậy, nói:
– Trường Thanh, thiếp biết chàng đang nghĩ gì. Có điều con người làm việc không thể chỉ dựa vào khí phách. Lần này chàng xảy ra chuyện, nhà ta đã tìm đủ mọi cách đều không được, thiếp chỉ đành đi nhờ vả họ trả lại ân tình cho mình. Nhưng nếu chàng cứ canh cánh việc này trong lòng, thiếp sẽ rất thất vọng. Trường Thanh, thiếp biết chàng tâm cao khí ngạo, nhưng chàng hãy nghe thiếp nói một câu, tạm thời cúi đầu cũng không sao, chỉ cần lòng dạ phóng khoáng rộng lớn thì tầm nhìn mới khác.
Bùi Trường Thanh lặng thinh một lát mới chậm rãi nói:
– Cẩm Nương, ta không muốn giấu nàng. Ban đầu khi ta nghe cữu cữu nói nàng đi nhờ vả Lý gia ta mới về nhà được, lòng ta khá hụt hẫng. Mấy ngày phải trốn đông trốn tây, ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Nàng nói đúng, nếu lúc này ta còn rối rắm việc này, ta đúng là tên khốn kiếp không phân biệt tốt xấu! Ta chỉ hối hận mình trước nay sống mơ hồ, sống uổng thời gian. Ta nghe mẹ nói, cha ta nghèo đến nỗi ngay cả cơm ăn cũng không đủ ăn, dựa vào bản lĩnh của mình cuối cùng cũng lên làm quan gây dựng được một phần gia nghiệp. Bùi Trường Thanh ta sống uổng phí nhiều năm như vậy, đến giờ còn phải nhờ vào mẹ và nàng lo lắng hoảng sợ đi cầu xin người ta, ta đúng là…
Hắn cúi đầu xuống, im lặng hồi lâu, đột nhiên đứng thẳng lên giơ tay thề với Mai Cẩm:
– Cẩm Nương, Bùi Trường Thanh ta thề với nàng, từ nay về sau, ta sẽ toàn tâm toàn ý với nàng, quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, trở nên nổi bật. Để nàng và mẹ có được cuộc sống thật tốt!
Khi hắn thề, hai mắt tỏa sáng, biểu cảm kích động. Mai Cẩm biết hắn thật lòng, cô đứng lên, nhìn hắn mỉm cười nói:
– Trường Thanh, chàng có lòng như vậy là được rồi. Thiếp tin chàng.