Bảo Vũ vừa mới đi vệ sinh xong chui ra khỏi bụi cỏ thì trông thấy một nhóm người ngựa đang lao đến với tốc độ rất nhanh, anh ta đứng lại muốn chờ họ đi qua rồi mình mới đánh xe tiếp tục lên đường.
Trong tiếng vó ngựa hỗn loạn, đoàn nhân mã này phóng vút qua, khi Bảo Vũ đi lên xe la của mình không ngờ lại đột nhiên phát sinh biến cố, con ngựa chạy ở hàng cuối cùng tung vó sau lên đã làm văng một hòn đá nhỏ, hòn đá như sao băng bay về phía con la đang dừng bên đường, trùng hợp thay lại trúng vào mắt trái của nó, con la kêu lên đau đớn, sau đó giơ vó hất Bảo Vũ xuống đất, sau đó kéo xe chạy về phía trước.
Biến cố này phát sinh trong chớp mắt, Bảo Vũ bị hất ngã dưới đất sợ đến sững sờ, sau đó vội vã bò dậy vừa hô to vừa đuổi theo.
Ngày hôm qua vì muốn nhanh chóng mời được lang trung đến mà Bảo Vũ chọn con la có đôi bàn chân khỏe nhất trong trại gia súc, khi chạy có thể đuổi kịp ngựa. Lúc này nó bị đau đã phát cuồng mà chạy, Bảo Vũ làm sao mà đuổi kịp, chớp mắt đã bị bỏ lại phía sau, trơ mắt nhìn nó chạy đi xa.
Mai Cẩm ở trên xe ban đầu còn chưa biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy chiếc xe la xóc nảy và lao nhanh về phía trước còn có tiếng la hét rất to của Bảo Vũ, bấy giờ mới hiểu được là có chuyện không ổn.
Đoạn trước không xa chính là một khúc cua ruột dê kia, con la mất đi khống chế cứ thế mà lao thẳng tới, khả năng lớn nhất là khi đến cuối đoạn đường thẳng nó sẽ mang theo mình lao xuống vực và rơi xuống khe nước bên dưới.
Lực rơi mạnh như thế nào trong lòng Mai Cẩm biết quá rõ.
Dưới tình huống như vậy có can đảm nhảy ra khỏi xe cũng sẽ khiến bản thân bị tổn hại, so với việc lao xuống vách đá, cái nào nặng cái nào nhẹ cô vẫn biết phải chọn lựa cái gì.
Chiếc xe điên gần như sắp vỡ tung. Mai Cẩm biết không còn thời gian để chần chừ nữa nên nhanh chóng quyết định, khi cô bám vào thành xe lắc lư chuẩn bị nhảy xuống, bánh xe lại vô tình cán phải một hòn đá nhô ra, thân xe theo đó mà văng lên không trung, sau đó thì đổ nghiêng sang một bên. Mai Cẩm mất đi trọng tâm ngã xuống, đầu đập vào vào ghế gỗ, đang đau đớn tột độ lại nghe thấy tiếng hô to hoảng loạn của Bảo Vũ phía sau, trong lòng biết mình đang bị con la này mang theo đã sắp lao tới chỗ rẽ, nếu không nhảy xuống ngay rất có thể mình sẽ chết ngay tại đây.
Mai Cẩm miễn cưỡng ngồi dậy bắt được song cửa sổ, ngay lúc nhắm mắt lại cắn răng đang muốn mạo hiểm nhảy ra ngoài thì đột nhiên một mũi tên đột nhiên phá không sắc bén bắn tới, gần như trong nháy mắt cắm khớp giữa của một trong những móng trước của con la. Lực của mũi tên xuyên qua xương đùi, móng trước của con la bị gãy và nó đột ngột quỳ sụp xuống rồi ngã xuống, thùng xe theo đó cũng bị ngiêng đi. Dưới tác dụng quán tính, con la mang theo thùng xe trượt về phía trước vài thước, cuối cùng dừng lại ở cuối đoạn đường thẳng. Trên mặt đất bị kéo ra một rãnh rất sâu.
Mai Cẩm bị quăng quật trong xe ngựa, không phân biệt được nam bắc. Một lúc lâu sau, cô mới dần dần bình tĩnh lại, nghe được tiếng gọi to của Bảo Vũ, rên rỉ mở mắt ra, nhìn thấy anh ta với vẻ mặt kinh hoàng lao tới, hỏi liên hồi về tình huống của cô.
Mai Cẩm được anh ta đỡ ra khỏi thùng xe. Tim cô hãy còn đập dữ dội, run rẩy đáp lại, khi nhìn lên mới phát hiện chiếc xe mình ngồi đã bị lật trên mép vách đá, một bánh xe lơ lửng ở bên ngoài và vẫn đang quay tròn. Những món ăn hoang dã vùng núi và quả táo dại ở trong xe lăn đầy đất, rất hỗn độn.
Cô thực sự rất sốc, hai chân vẫn còn mềm nhũn, nhưng nghe Bảo Vũ liên tục hỏi thăm bên tai, cô biết anh ta đang lo lắng cho mình nên cố gắng trấn tĩnh lại, nói:
– Tôi…Tôi không sao…Tôi ngồi một lúc là ổn.
Thấy tay chân của cô trông vẫn ổn, nhưng vẻ mặt có chút đờ đẫn, Bảo Vũ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng lên nhìn về phía người đàn ông vừa rồi bắn ra mũi tên kia, thấy anh ta vẫn ngồi trên lưng ngựa nhìn về bên này, trên mặt không hề có chút gì là áy náy, càng không có ý định xuống dưới hỏi chuyện. Anh ta lập tức nổi giận, đứng phắt lên quát:
– Đây là đường nhà người mà đi đứng kiểu thế? Bên cạnh là vách núi, thế mà các ngươi còn phóng ầm ầm, nếu hôm nay cô ấy xảy ra chuyện gì, ta sẽ liều mạng với các ngươi!
Những người còn lại thấy Bảo Vũ vô lễ với người đàn ông này thì mặt tái đi, một tùy tùng quát lên:
– To gan, dám vô lễ với chủ nhân nhà ta!
– Ta thèm vào muốn biết hắn là ai! Nếu không phải các ngươi chạy quá nhanh làm đá vụn bay lên bắn trúng con la, cô ấy làm sao mà suýt nữa thì mất mạng? Ta nói các ngươi biết, cô ấy là ân nhân của ta, nếu cô ấy bị làm sao các ngươi chính là kẻ địch của Hồi Long trại bọn ta! Các ngươi cứ thử xem đi!
Bảo Vũ nổi giận đùng đùng nói.
Tùy tùng giận tím mặt:
– Làm càn! Chủ nhân nhà ta là…
Người đàn ông kia vẫn vẻ mặt bình thản đó, chỉ xua tay ngăn tùy tùng nói tiếp, gọi người lấy ra hai thỏi bạc, mới nói:
– Con la bị thương, đây là bồi thường theo giá thị trường, số còn lại cho người phụ nữ này bồi dưỡng.
Nói xong ném bạc đến dưới chân Mai Cẩm, sau đó đánh ngựa rời đi, đám tùy tùng cũng đồng loạt đi theo, đoàn người ngựa rẽ vào khúc cong, tiếng vó ngựa nhanh chóng biến mất khỏi tai họ.
……
Bảo Vũ tức tối giậm chân mắng chửi thật to. Mai Cẩm nghỉ ngơi một lát tinh thần đã ổn định lại, cười khổ nói:
– Thôi, huynh có mắng thì họ cũng chẳng nghe được. Tôi không bị sao, vừa rồi cũng coi như họ đã cứu tôi một mạng. Coi như hòa nhau.
Bảo Vũ nghe cô nói vậy mới hậm hực bỏ qua. Anh ta đỡ cô ngồi xuống một tảng đá gần đó sau đó đến chỗ con la xem xét, thấy một mũi tên đã xuyên qua khớp giữa của một trong hai chân trước của con la, anh ta hiểu chính mũi tên này mới là mấu chốt ngăn được con la mang theo xe la lao xuống vách núi. Anh ta cũng không quá tiếc con la này, nghiêm trang chỉ vào vị trí bị mũi tên bắn trúng, không kìm được lên tiếng:
– Người kia rất đáng ghét nhưng kỹ năng bắn tên thì quá đỉnh.
Phụ thân Kim Hoa thê tử của Bảo Vũ từng là thần tiễn thủ nổi tiếng xa gần, Bảo Vũ từng được ông dốc lòng dạy dỗ, tiễn pháp tuy còn xa mới bằng nhạc phụ nhưng độ sâu và độ khó có thể thấy rõ, biết vừa rồi trong tình thế nguy cấp như vậy, đối phương đã có thể dùng một mũi tên bẻ gãy khớp chạy của con la, đây chắc chắn là cao thủ trong số các cao thủ.
Mai Cẩm thì không hiểu, ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi một lát đứng lên bắt đầu thu dọn đồ đạc bị rơi xuống đất —— tuy là ít nhiều đều bị dính nước bùn nhưng mang về rửa sạch thì vẫn ăn được, hơn nữa đây đều là tấm lòng của trại dân, nếu cứ bỏ lại thì không nỡ.
Lúc mà Mai Cẩm đang thu dọn đồ đạc dưới dất, Bảo Vũ chạy tới đằng trước gọi người tới giúp. Khi Mai Cẩm thu dọn xong, đợi khoảng mười lăm phút Bảo Vũ đã trở lại, phía sau là một chiếc xe đẩy đơn giản chở hàng hóa đi Mã Bình, cho hết đồ lên trên đó, sắp xếp Mai Cẩm ngồi ổn định thì tiếp tục lên đường.
Xe đi qua khúc quanh ruột dê và sau đó đi xuống dốc một quãng ngắn rồi rẽ vào con đường bằng phẳng dẫn đến huyện thành, cả đường đi Bảo Vũ cứ luôn tự trách mình mãi:
– Bùi nương tử, vừa rồi nguy hiểm quá, đến giờ tôi vẫn còn thấy hãi hùng đây này. Là tại tôi cả, đang đi tự dưng dừng cái gì! Đổi lại là tôi có chết cũng không sao, nhưng nếu để cô bị làm sao, tôi có chết cũng không hết tội.
Mai Cẩm an ủi:
– Tôi không sao mà đúng không? Còn nữa, vừa rồi chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không liên quan tới huynh.
Bảo Vũ nói:
– Nói thì nói vậy, nhưng tôi cứ nghĩ đến là sợ. Tuy nói là chuyện ngoài ý muốn nhưng nhóm người kia cũng không thoát khỏi liên qua. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải người kia phát hiện ra và kịp quay ngựa lại bắn mũi tên vào con la thì giờ này không biết ra sao nữa…
Anh ta đang nói dừng lại, như lâm vào suy tư, miệng thì lẩm bẩm:
– Lạ thật, người đó là ai vậy? Côn Châu này ngoại trừ nhạc phụ mình ra thì còn ai có thể có tiễn pháp siêu cao thủ như vậy…Lẽ ra lúc đó mình phải hỏi…
Vừa nãy Mai Cẩm bị rơi ra khỏi xe la khuỷu tay và đùi đã bị trầy da, lúc tinh thần căng thẳng không cảm nhận được, lúc này đã ổn định lại mới bắt đầu thấy đau nhức. Có điều cô không để lộ ra tránh cho Bảo Vũ lo lắng. Thấy anh ta lẩm bẩm liền dựa vào một cái bọc bên cạnh, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.