Xuyên Qua Chi Nữ Tắc - Bồng Lai Khách

Chương 15




Xe la thuê vẫn còn đang chờ ở bên ngoài, người đánh xe thấy hai người họ đi ra thì hỏi:

– Xin hỏi hai vị còn muốn đi chợ Thành Hoàng ở phía đông thành không ạ?

Bùi Trường Thanh nhảy lên xe, hậm hực nói:

– Không đi!

Trên đường đi tới đây, vốn dĩ hai người còn bàn bạc xong việc nếu còn sớm, thuận đường thì muốn đi chợ phía đông một chút. Vừa nãy xảy ra chuyện, hứng thú đã mất sạch, Mai Cẩm thấy người đánh xe nhìn mình thì nói:

– Cứ nghe theo huynh ấy, đi về thôi ạ.

Người đánh xe đáp ứng, lập tức đánh xe ra khỏi thành.

Trên đường đi cả buổi Trường Thanh không nói năng gì, Mai Cẩm thử bắt chuyện với hắn, hắn cũng không có phản ứng, cô đoán cơn tức giận trong lòng hắn hãy còn chưa tiêu tan, nên cũng không nói gì nữa. Cho đến khi sắp đến cửa huyện Mã Bình mới thấp giọng nói:

– Thiếp biết trong lòng chàng khó chịu. Hôm nay sự việc biến thành thế kia thiếp cũng rất áy náy. Cũng may là Lý Phủ Quân tới kịp thời mọi việc mới qua, đây coi như là bài học, về sau thiếp sẽ tránh xa Lý Đông Lâm kia, chàng yên tâm.

Cô không nói còn tốt, vừa mới khuyên một câu như thế, cũng không biết đã động chạm vào cây gân nào đó trong lòng Bùi Trường Thanh, hắn hừ mũi nói:

– Trong lòng nàng có phải ước gì ta không đi vào tìm nàng nhỉ?

Mai Cẩm ngẩn người:

– Sao chàng lại nói vậy ạ?

– Nàng tưởng ta muốn vào hay sao? Ta thấy nàng rất lâu không đi ra, không yên lòng, thế nên mới muốn đi vào đón nàng. Ai mà ngờ…ai mà ngờ…

Bùi Trường Thanh nói liên tiếp hai câu “ai mà ngờ”, cuối cùng dừng lại, mặt dần đỏ lên, hai mắt mở to nhìn Mai Cẩm.

Mai Cẩm vẻ mặt hắn do dự xen lẫn tức giận, lúc này cô mới hiểu ra nguyên nhân thực sự khiến hắn im lặng suốt chặng đường, sau khi cẩn thận nhớ lại cảnh tượng hắn xông vào, nói:

– Trường Thanh, có phải chàng cho là thiếp với Lý Đông Lâm làm chuyện gì không thể nói với người khác không? Chàng hiểu lầm rồi…

– Hôm qua ta đã nói nàng đừng có lo chuyện bao đồng rồi. Nàng cứ nhất định đòi đi cơ!

Bùi Trường Thanh uất nghẹn, giọng nói thậm chí có chút thay đổi.

– Nếu hai người không có gì, cớ gì nàng cứ khăng khăng đi chặng đường xa cắt chỉ cho anh ta? Tự anh ta không tới được hay sao? Nếu hai người không có gì, vì sao anh ta lại nói những lời đó với nàng? Ta nghe được hết rồi. Rất rõ ràng! Lẽ nào nghi oan cho nàng?

Tuy mới ở bên hắn chưa đầy nửa tháng nhưng Mai Cẩm đã cảm nhận được phần nào tính khí của Bùi Trường Thanh, mười tám tuổi, tính tình chính trực và xốc nổi, có tấm lòng đồng cảm đầy chính nghĩa. Nhưng ở một khía cạnh nào đó, hắn lại giống như một đứa trẻ có tâm trí chưa hoàn toàn trưởng thành hơn. Thấy cảm xúc của hắn kích động như thế, Mai Cẩm lại rất bình tĩnh, kiên nhẫn giải thích.

– Chàng nghe thiếp nói, vết thương của anh ta là do thiếp khâu, chỉ không thể để quá lâu, để quá lâu sẽ ảnh hưởng tới việc phục hồi vết tương. Nửa tháng trước lúc tách ra thiếp đã dặn kỹ bảo anh ta tới huyện Mã Bình tìm thiếp, nhưng không biết vì sao anh ta không tới, cho nên thiếp mới phải đi gặp anh ta. Cái này không liên quan tới xuất thân của anh ta, càng không có ẩn tình gì mà chàng nói, mà là chức trách của người làm nghề y mà thôi. Dù cho không phải người của Thổ ty phủ mà là một bệnh nhân khác, thiếp sẽ vẫn làm như vậy. Mà những lời anh ta nói với thiếp kia, Trường Thanh à, thiếp hoàn toàn không để ý, chàng cũng không cần phải canh cánh trong lòng. Miệng của người khác, chúng ta không thể kiểm soát họ được, thiếp cho rằng chỉ cần mình không thẹn với lương tâm là được, chàng nghĩ sao?

Bùi Trường Thanh uất nghẹn đến mặt đỏ bừng, hậm hực một lát, đột nhiên đứng bật lên, không quan tâm xe la còn đang đi đã tung người nhảy xuống.

Mai Cẩm giật mình hoảng hốt, vội kêu người đánh xe dừng lại, thò người ra ngoài hỏi:

– Chàng làm gì vậy?

– Ta nói không lại nàng! Nàng nói gì cũng có lý hết, tất cả đều là ta sai, được chưa!

Bùi Trường Thanh nói xong xoay người đi về phía một ngã ba đường khác, Mai Cẩn có gọi thế nào cũng không quay đầu lại, ngược lại tốc độ càng lúc càng nhanh, bóng dáng rất nhanh biến mất ở cuối đường.

Người đánh xe há hốc mồm ngơ ngác, chờ Bùi Trường Thanh đi xa rồi hỏi:

– Bùi nương tử, mình đi đâu ạ?

Mai Cẩm khẽ nhíu mày, nhìn về phía cuối con đường, nói:

– Thôi kệ huynh ấy đi, chúng ta đi về nhà.

————

Bùi Trường Thanh bỏ lại Mai Cẩm một mình chạy ở ngã rẽ một lúc, cơn tức giận trong bụng mới dần dần tiêu tan. Sau khi vào thành, mặt trời đã ngả về phía tây, hắn lại không muốn về nhà, chán chường đi lung tung, bất giác đi đến trước tửu quán mà trước kia mình hay tới, tiểu nhị mời chào khách nhận ra hắn tươi cười mới hắn đi vào. Bùi Trường Thanh cũng thấy hơi khát, đang chuẩn bị đi vào, lại nghe có người gọi mình, quay đầu lại, trông thấy Trương Thanh Trí cùng với Tiểu Như Lai đang cười ngựa ở phía xa đầu đường bên kia, có mấy nô bộc đi theo phía sau, liền quay lại qua đó chào hỏi.

Thì ra những người này vừa mới đi săn ở ngoài thành về, đang đi tới Túy Tiên Lâu uống rượu, đúng lúc ở đây gặp Bùi Trường Thanh liền mới hắn đi cùng.

– Tam đệ thành thân một cái là trở nên khách sáo với huynh đệ chúng ta thì phải? Hôm nay mấy huynh đệ đi du săn, vốn dĩ kêu đệ, đệ lại thoái thác, làm huynh đây đau lòng quá đi. – Tiểu Như Lai nửa thật nửa giả trêu chọc.

Bùi Trường Thanh vội nói:

– Đệ xin lỗi hai vị ca ca. Không phải đệ xem thường gì mà là ngày hôm nay thật sự có việc phải đưa nương tử đi Long Thành, vừa mới quay về ạ. Mong hai vị ca ca bỏ qua cho đệ.

– Thế đệ muội đâu? Sao không thấy muội ấy? – Tiểu Như Lai ra vẻ nhìn quanh, hỏi.

– Nàng ấy…về nhà trước rồi…- Bùi Trường Thanh ậm ừ nói.

Trương Thanh Trí nói:

– Đã gặp nhau ở đây rồi thì cùng đi uống rượu đi, được không?

Không đợi Bùi Trường Thanh trả lời, lại nói tiếp.

– Ca ca chân thành làm chủ bù đắp cho lần trước lỡ uống rượu mừng khi đệ thành thân, đệ kiểu gì cũng phải đi. Nếu từ chối chính là không nể mặt huynh.

Tiểu Như Lai cũng cười nói:

– Đại ca nói đúng. Nghĩ trước đây huynh đệ chúng ta thường hay tụ tập gặp nhau rất vui vẻ, nay Trường Thanh đã thành thân, có tức phụ một cái là quên hết tình nghĩa xưa nay của huynh đệ chúng ta.

Bùi Trường Thanh nói:

– Huynh nói gì vậy, đệ tất nhiên muốn đi rồi. Mà món quà đại ca tặng quá hậu hĩnh, tiểu đệ còn chưa gặp mặt cảm ơn. Bữa rượu hôm nay phải là đệ mời mới phải ạ.

Trương Thanh Trí trêu:

– Món quà mọn thôi có hậu hĩnh gì đâu, tam đệ và đệ muội không chê là tốt rồi. Bữa rượu hôm nay phải do huynh mời. Đệ chịu tới là ta đã nở mặt lắm rồi.

Nói xong thì âm thầm đánh mắt cho Tiểu Như Lai.

Tiểu Như Lai ngày ngày đi theo Trương Thanh Trí làm sao mà không hiểu tâm tư của gã, liền nói:

– Đệ có một cách, đệ cũng không đi Túy Tiên Lâu, món ăn ở đó chỉ có mấy món đó, không có gì mới lạ cả. Chỗ muội tử hiện giờ đang ở một nơi thanh tĩnh nhỉ? Hay là chúng ta đến chỗ muội ấy, bảo muội ấy làm một bàn, huynh đệ chúng ta uống mấy chén, có được không?

– Hay lắm! Rất hợp ý huynh! – Trương Thanh Trí vỗ tay phụ họa.

Bùi Trường Thanh ngẩn người, đang lúc lưỡng lự, Tiểu Như Lai đã vỗ vai hắn nói:

– Sao thế, hay là đệ muội đã nói gì à? Tam đệ, đường đường là đấng tu mi sao có thể bị phụ nữ quản chế? Nếu lan truyền ra ngoài uy danh tam nghĩa của chúng ta nào còn nữa? Để ca ca nói đệ hay, đệ vừa mới thành thân, là nơi chốn cho đệ muội, đệ là vì quan tâm chăm sóc mà đệ muội lại không biết tốt xấu, còn nói đệ sợ nàng ấy, thế thì mặt mũi để đâu. Để lâu dài, đệ có muốn đàn áp cũng khó!

Bùi Trường Thanh làm sao chịu được khích tướng như thế, trong bụng nóng lên, lập tức nói:

– Làm gì có chuyện đó. Đệ sẽ đi theo các ca ca!

Tiểu Như Lai cười tươi:

– Thế mới là tam đệ ngoan của ta. Đi thôi!

***

Mai Cẩm về đến nhà thì đã gần tối, Vạn thị đã cơm nước xong đang đợi, thấy chỉ có mình cô trở về thì hỏi Bùi Trường Thanh. Mai Cẩm chỉ nói hắn nửa đường gặp người quen nên bảo cô về trước. Vạn thị tin, lại đi hỏi chuyện ở Thổ Tư phủ, đang nói chuyện thì đúng lúc ở tiền viện có tiếng gõ cửa dồn dập. Vạn thị đi ra mở cửa, nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt ăn mặc như người bản xứ đứng ngoài cửa, khoảng mười tám mười chín tuổi, vẻ mặt lo lắng, khi nhìn thấy Vạn đi ra, anh ta mở miệng hỏi:

– A mỗ, xin hỏi nhà bà có nương tử nào biết đỡ đẻ không ạ?

Vạn thị sửng sốt, lắc đầu:

– Nhà ta không có người ngươi nói. Ngươi tìm nhầm chỗ rồi.

Người đàn ông nói:

– A mỗ, có phải nhà bà là Bùi gia Tây Môn không ạ?

– Nhà chồng ta họ Bùi, có điều nhà chúng ta không có người biết đỡ đẻ…

Vạn thị đang nói chuyện với người đàn ông, Mai Cẩm cũng đi ra theo, người đàn ông nhìn thấy cô thì mắt sáng lên, bước tới liên thanh hỏi:

– Là cô nương! Là cô nương rồi! Kim Lang trung nói Bùi gia có một tiểu nương tử biết đỡ đẻ, bảo tôi tới tìm cô nương. Cầu xin tiểu nương tử thương xót đi theo tôi đỡ đẻ cho thê tử tôi. Nếu đứa bé không được sinh ra, Kim Hoa nhà tôi sẽ nguy hiểm tính mạng mất.

Mai Cẩm rất kinh ngạc:

– Vừa rồi huynh nói ai kêu huynh tới tìm tôi?

– Là Kim lang trung ạ. Kim Lang trung của Hồi Xuân Đường.

Mai Cẩm lại hỏi vài câu, bấy giờ mới hiểu rõ ngọn nguồn.

Người đàn ông trẻ tuổi này tên Bảo Vũ, là người Hồi Long Miêu trại ở bên ngoài thành, thê tử của Bảo Vũ là Kim Hoa đang lâm bồn, bởi vì thai đầu, đến bây giờ đã là ngày thứ ba mà đứa trẻ vẫn chưa sinh ra được, hiện tại đã mất sức gần như hôn mê. Bà mụ hoảng sợ, nhân lúc không ai để ý đã lẻn trốn đi mất. Cả nhà Bảo Vũ bó tay hết cách, trong lúc tuyệt vọng đã vội vàng vào thành tìm Kim Đại Nha cầu xin Kim Đại Nha theo mình vào trại cứu giúp.

Ở cổ đại, tuy lang trung cũng biết đỡ đẻ, tuy nhiên, đỡ đẻ và chữa bệnh được coi là hai nghề hoàn toàn khác nhau, địa vị của người hộ sinh đặc biệt là những người đỡ đẻ thậm chí còn thấp hơn. Kim Đại Nha tự nhận mình là thần y số một huyện Mã Bình, làm sao chịu hạ mình đi theo người Miêu đi Miêu trại để đở đẻ, thế nên mặc kệ đối phương có quỳ xuống cầu xin thế nào cũng nhất nhất từ chối. Người Miêu tính tình hung hãn, Bảo Vũ lại yêu vợ con, làm sao chịu đi, thấy Kim Đại Nha sống chết không chịu đáp ứng, hai mắt đỏ ngầu giật lấy cây kéo trên quầy uy hiếp Kim Đại Nha, ép buộc ông ta phải đi cùng mình.

Kim Đại Nha trong cơn hoảng loạn đột nhiên nhớ tới Mai Cẩm đã từng làm mình mất hết mặt mũi trước mặt công chúng ngày hôm đó, đầu óc lóe lên, liền đẩy cô ra, thổi phồng cô lên. Bảo Vũ tin, bỏ lại Kim Đại Nha vội vàng hỏi thăm và tìm ra nơi này.

Nghe được nguyên nhân sự việc, Vạn thị hoảng sợ, thấy mấy người hàng xóm biết tin cũng đến xem sự việc dần dần tụ tập ở cửa, bà vội giải thích:

– Con dâu nhà tôi chỉ biết khám bệnh một chút, chưa từng đỡ đẻ bao giờ, hơn nữa tức phụ người ta lại khó sinh, làm sao nó có thể ứng phó được!

Đôi mắt của Bảo Vũ đỏ hoe, chan chứa nước mắt, quỳ thụp xuống dập đầu:

– Cầu xin cô nương đi cứu Kim Hoa đi. Nếu không sinh được nàng sẽ chết mất!

Mai Cẩm suy nghĩ một lát nói:

– Để tôi đi theo huynh!

Bảo Vũ nhảy dựng lên:

– Mau, vậy thì đi mau thôi. Kim Hoa sắp không được rồi!

Vạn thị lại lo lắng ngăn Mai Cẩm lại:

– Cẩm Nương, con đừng thấy người ta đáng thương mà đáp ứng lung tung. Mạng người như trời, không phải trò đùa đâu con!

Mai Cẩm nói:

– Mẹ, con biết chừng mực ạ. Hơn nữa mạng người quan trọng, con càng phải đến xem thế nào.

Lại nói với Bảo Vũ:

– Kim Đại Nha kêu huynh tới tìm tôi đúng không? Chỗ ông ta có một bộ châm cứu, huynh đi mượn đi, chúng ta cần phải dùng đến nó.

Đừng nói là một bộ châm cứu, dù là cô muốn Kim Đại Nha, Bảo Vũ cũng sẽ khiêng ông ta tới, lập tức nhận lời.