Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành - Chương 366: Phượng Linh Phiến





XQCKTHH - Chương 366


(dreamhouse2255)


Chương 366: Phượng Linh Phiến


Từ sau khi Kim Dực Xích Hổ chuyển nhà, Diệp Khải Hiền đã rất lâu không tìm được đối thủ thích hợp, vừa ra tay liền xuất đại chiêu.


Thời điểm đối chiến với Kim Dực Xích Hổ, bị Kim Dực Xích Hổ áp chế, Diệp Khải Hiền vẫn luôn phải tính toán thời gian thoát đi, không thể phát huy ra toàn bộ thực lực, đối chiến với tu sĩ cùng giai, Diệp Khải Hiền liền không có băn khoăn này.


Từng đạo kiếm chiêu ngưng đầy sát khí lấy tư thế lôi đình đánh xuống, đất rung núi chuyển.


Mấy tu sĩ đối chiến với Diệp Khải Hiền sắc mặt cực kỳ khó coi.


Diệp Phàm hơi mang đồng tình nhìn những người kia một cái, thầm nghĩ: Thật sự là một đám người không biết sống chết, dám đánh cướp tới trên đầu bọn họ, muốn đánh cướp thì đánh cướp đám ngu xuẩn Thần Phong Tông kia kìa! Đương nhiên, nói không chừng mấy tu sĩ của Thần Phong Tông đã bị đánh cướp qua.


Diệp Phàm tung ra một chồng phù chú, hung hăng đánh về phía mấy tu sĩ nọ.


Các tu sĩ đã tiến vào bí cảnh được một thời gian dài, rất nhiều người khi mới vừa tiến vào bí cảnh đều mang theo đầy đủ phù chú, nhưng thời gian trôi qua, phù chú đã bị dùng gần hết, tới lúc này, mọi người đều không còn dư dả, có thể rải phù chú giống như Diệp Phàm, thật sự quá xa xỉ.


Một tu sĩ của Huyết Quỷ Tông nhìn thấy Diệp Phàm vung tay một lần chính là bảy tám tấm phù chú, trong lòng tức khắc nảy sinh ghen ghét.


Diệp Cẩm Văn phía Diệp Phàm, đột nhiên nghĩ đến phù chú trên người mình, học theo rải một đống ra ngoài.


Nghe tiếng phù chú nổ ầm ầm, Diệp Cẩm Văn tức khắc kích động, thầm nghĩ: Nhị ca nói rất đúng mà! Rải phù chú Thiên cấp có cảm giác như ta chính là thổ hào ta sợ ai, phù chú nhị ca chế tác dùng quá tốt!


Diệp Khải Hiền nhìn về phía Diệp Cẩm Văn cùng Diệp Phàm, tựa hồ là rất tức giận hai đệ đệ không nên thân, thắng không dùng võ, Diệp Khải Hiền nhíu mày lại, không để ý đến hai người nữa, lại bổ ra một kiếm.


Diệp Phàm thả ra Huyền Long Ấn, đập loạn khắp nơi.


Diệp Phàm từng giao chiến với Kim Dực Xích Hổ nhiều lần, bây giờ đối chiến với Nguyên Anh liền có cảm giác dễ như trở bàn tay.


"Ầm vang" một tiếng, một tu sĩ Nguyên Anh bị Huyền Long Ấn của Diệp Phàm công kích bắn ngược ra.


Diệp Phàm híp mắt, thầm nghĩ: "Quá chậm, sao lại chậm như vậy chứ."


Diệp Phàm cảm thấy so với tốc độ nhanh như tia chớp của Kim Dực Xích Hổ, cái đám Nguyên Anh này quả thực là động tác như rùa bò, thật giống như xem phim chiếu chậm vậy.


Tu sĩ mới vừa bị Huyền Long Ấn đánh bay đang định đứng dậy lại bị Diệp Phàm đánh cho nằm rạp xuống, Diệp Phàm phóng một tấm phù chú qua, người nọ tức khắc liền không còn hơi thở.


Một tu sĩ Nguyên Anh bị Diệp Khải Hiền chém thành hai nửa, Nguyên Anh nho nhỏ của hắn chạy ra, đang định đào thoát.


Diệp Phàm thả ra Thiên Hỏa, đốt Nguyên Anh nọ thành tro tàn.


Bạch Vân Hi cảm giác thấy xung quanh có không ít hơi thở xa lạ, bất đắc dĩ cười.


Đám tu sĩ của Huyết Quỷ Tông hành sự kiêu ngạo, trong bí cảnh này có không ít người từng bị bọn họ bắt nạt, Bạch Vân Hi cảm giác được có không ít người tới gần đây, hẳn là cũng đang theo dõi diễn biến bên này.




Nếu như bọn họ cùng người của Huyết Quỷ Tông lưỡng bại câu thương, vậy liền phiền toái, ở trước mặt lợi ích tuyệt đối, không có ai sẽ nói tới đạo nghĩa giang hồ cái gì.


*Lưỡng bại câu thương: là thành ngữ chỉ hai đối tượng có thực lực ngang nhau tranh đấu lẫn nhau đều sẽ nhận lấy tổn thất, ai cũng không có được lợi ích gì

Đa Bảo Vòng trên cổ tay Bạch Vân Hi sáng lên, một cái nhà giam băng tuyết tức khắc được thêu dệt, một tu sĩ Nguyên Anh bị Bạch Vân Hi phong tỏa bên trong nhà giam.


Diệp Phàm thấy thế, thả ra một đạo công kích lôi điện, lôi điện xuyên thấu qua nhà giam, điện tu sĩ bên trong cháy đen.


Một Nguyên Anh nho nhỏ từ đỉnh đầu tu sĩ bị lôi điện công kích nhảy ra, Bạch Vân Hi lần thứ hai vận chuyển công pháp giam Nguyên Anh đó lại, Đa Bảo Vòng sáng lên, Nguyên Anh bên trong tức khắc hôi phi yên diệt.


Bạch Vân Hi ra tay sấm rền gió cuốn, tức khắc dọa sợ mấy tu sĩ tụ tập xung quanh.


"Tu sĩ sử dụng công pháp băng hệ kia là ai?" Tiếu Tư Dung hỏi tu sĩ Thần Phong Tông.


Tiếu Tư Dung đến từ Thiên Phù Môn ở Trung Đại Lục, không quá rõ ràng về tu sĩ Nam Đại Lục lắm, ngày trước ngẫu nhiên hợp tác với tu sĩ Thần Phong Tông.

"Là Bạch Vân Hi." Quý Lương Xuyên đáp.


Tiếu Tư Dung gật đầu: "Ta hình như chưa từng nghe đến hắn, ta cho rằng Bích Vân Tông chỉ có một kiếm tu kia là lợi hại thôi cơ chứ, không ngờ tùy tiện chọn ra một người cũng lợi hại như vậy."


Quý Lương Xuyên nắm chặt nắm tay, tu sĩ Trung Đại Lục không coi trọng tu sĩ Nam Đại Lục, nhưng lại đánh giá Diệp Khải Hiền cực kỳ cao, trước kia Quý Lương Xuyên còn từng cùng Diệp Khải Hiền tề danh đây, nhưng kể từ sau khi Diệp Phàm trở về, thực lực của Diệp Khải Hiền liền tăng mạnh, kéo ra chênh lệch không nhỏ giữa hai người.


Sau khi vào bí cảnh, chênh lệch giữa hai người lại càng ngày càng lớn.


Giang Lăng Tuyết nhấp môi, gắt gao nhìn chằm chằm vào Đa Bảo Vòng trên tay Bạch Vân Hi. Giang Lăng Tuyết thầm nghĩ: Bản thân Bạch Vân Hi tuyệt đối không thể có thực lực như vậy, nhất định là Đa Bảo Vòng tăng lên chiến lực cho Bạch Vân Hi.

Mấy tu sĩ của Huyết Quỷ Tông giao thủ với nhóm người Diệp Khải Hiền không lâu liền chỉ còn dư lại một nửa.


Tu sĩ cầm đầu thấy tình thế không ổn, lập tức hạ mệnh lệnh rút lui, năm tu sĩ còn lại tức khắc theo năm hướng bất đồng tán đi.


Cây đổ bầy khỉ tan, tường đảo mọi người đẩy, các tu sĩ quan chiến xung quanh nhìn thấy tu sĩ Huyết Quỷ Tông bỏ trốn liền lập tức vây lên bắt.


Trước đó tu sĩ của Huyết Quỷ Tông đi theo đàn, thực lực lại cường hãn, các thế lực khác không tiện chính diện đối địch, nhưng hiện tại bọn họ bị đánh tan, các thế lực lập tức liền bỏ đá xuống giếng, tiến hành bao vây tiễu trừ.


Diệp Phàm cau mày lại: "Thế nhưng chạy rồi, chúng ta có nên đuổi theo không? Bọn họ có vẻ rất giàu có."


Diệp Cẩm Văn hơi không yên tâm nhíu mày nói: "Ta thấy hay là thôi đi, bảo vệ tốt khu mỏ này quan trọng hơn." Xung quanh tiên tinh còn không ít linh thạch cực phẩm chưa đào đâu.

Bạch Vân Hi gật đầu: "Nói cũng phải, chúng ta mới vừa khai quật một khối tiên tinh mà thôi, nói không chừng phía sau vẫn còn."


"Vậy nhanh đi đào đi, đào xong rồi còn làm những chuyện khác." Diệp Khải Hiền nói.


Diệp Phàm chớp chớp mắt: "Đào quặng có gấp bao nhiêu cũng không sốt ruột bằng thu thập chiến lợi phẩm a! Chúng ta kiểm tra xem trên người cái đám này có thứ gì đã."


Bạch Vân Hi gật đầu: "Nói cũng phải!"


......


"Bọn họ ra rồi, động thủ!" Hà Thiên Ngọc nói.



Mấy tu sĩ đồng thời ra tay, ngăn cản một tu sĩ Nguyên Anh của Huyết Quỷ Tông, Lê Dục, Lê Dĩnh cũng ở trong đó.


Lúc trước sau khi được Diệp Phàm cứu, Lê Dục cùng Lê Dĩnh liền vội vã rời đi.


Năm lần bảy lượt tao ngộ hãm hại bên trong bí cảnh đã tiêu ma gần hết sạch ngạo khí của Lê Dục cùng Lê Dĩnh, sau khi gặp hai tu sĩ của Thiên Xảo Tông bên trong bí cảnh, bọn họ liền tạm thời hợp tác với tu sĩ của Thiên Xảo Tông.

Quan hệ của Thiên Xảo Tông cùng Tiên Đan Môn không tệ lắm, tuy rằng tu vi của Lê Dục cùng Lê Dĩnh có hơi không đủ, nhưng làm đan sư Thiên cấp, sau khi gia nhập đội ngũ của Thiên Xảo Tông, hai người liền phụ trách luyện chế đan dược. Bên trong bí cảnh lượng tiêu hao của đan dược là cực kỳ lớn, chưa kể số lượng đan sư còn rất ít.


"Lấy về rồi!" Lê Dục cầm Rìu Khai Thiên, bộ dáng rất là hưng phấn.


Sau khi gϊếŧ chết tu sĩ lạc đàn của Huyết Quỷ Tông kia, mọi người ngoài ý muốn phát hiện ra Rìu Khai Thiên bên trong nhẫn không gian của người nọ, Lê Dục thuận lợi cầm pháp khí về, tâm tình rất là không tệ, tâm tình của Lê Dĩnh liền không tốt lắm.


Lưu Tế Thâm áy náy nhìn Lê Dĩnh: "Xin lỗi Lê tiểu thư, Phượng Linh Phiến của ngươi không có trong nhẫn không gian của người này."

Lê Dĩnh cau mày nói: "Ta biết, chuyện này cũng không còn cách nào khác, có thể tìm về Rìu Khai Thiên đã rất tốt rồi."


Lưu Tế Thâm thấy Lê Dĩnh bộ dáng mất mát, đề nghị: "Có năm tu sĩ của Huyết Quỷ Tông chết trên tay đám người Diệp Khải Hiền, Phượng Linh Phiến của Lê tiểu thư rất có khả năng ở trong tay của bọn họ, ngươi có thể thử dùng linh thảo đổi về."


Lê Dĩnh lắc đầu: "Bỏ đi, Diệp Phàm rất khó chơi." Lúc trước thề với Diệp Phàm nàng chui chỗ trống, Lê Dĩnh vẫn luôn kiêng kị Diệp Phàm không thôi, theo bản năng liền muốn tránh né.


"Đúng là rất khó chơi, thực lực của kiếm tu kia rất kinh người, nếu không phải bọn họ đào ra tiên tinh, chỉ sợ Huyết Quỷ Tông cũng không muốn động đến bọn họ." Hà Thiên Ngọc nhịn không được nói.


Lê Dĩnh híp mắt, "Đúng là một đám thấy lợi tối mắt!"

Lưu Tế Thâm hâm mộ nói: "Đã có thể khai quật ra tiên tinh, vậy liền đại biểu bọn họ thu hoạch về không ít linh thạch cực phẩm, khó trách sẽ chọc cho người khác đỏ mắt." Tiên tinh a! Nếu mấy tu sĩ của Huyết Quỷ Tông không ra tay, chỉ sợ cũng sẽ có thế lực khác không nhịn được, nhưng có Huyết Quỷ Tông làm vết xe đổ, hẳn là không còn ai đánh chủ ý tới bọn họ nữa.


Hà Thiên Ngọc rầu rĩ nhìn Lưu Tế Thâm: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy, vết xe đổ còn ở ngay trước mắt kìa."


Lưu Tế Thâm cười nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều, ta không có chủ ý đó! Ta đang hâm mộ thu hoạch của bọn họ mà thôi, không phải mọi người đều nói tu sĩ Nam Đại Lục đều rất yếu sao? Vậy mấy tên kia là người gì?"


"Đám người Huyết Quỷ Tông kia nuôi dưỡng rất nhiều âm hồn kỳ kỳ quái quái, khi đối chiến có thể nhiễu loạn tâm thần của đối thủ, nhưng đối diện với Bích Vân Tông, thứ kia hình như là không có hiệu quả gì!" Hà Thiên Ngọc nói.

"Sao có thể có hiệu quả." Lê Dục nhịn không được nói.


Hắn từng kiến thức qua linh hồn lực của Diệp Phàm, tên kia còn thân mang Thiên Hỏa, âm hồn của tu sĩ Huyết Quỷ Tông chính là dùng linh hồn người chết luyện thành, Diệp Phàm chính là khắc tinh của chúng nó, con heo béo tên Ngao Tiểu No của Diệp Phàm cũng rất quỷ dị, nó ngay cả hồn thể cũng ăn được.


Tu sĩ Huyết Quỷ Tông thả cái đám đó ra trước mặt Diệp Phàm chẳng khác nào đưa đồ ăn lên tận miệng đối thủ.


Hà Thiên Ngọc nhìn về phía Lê Dục, trong lòng khiếp sợ.


Lực công kích bằng linh hồn lực của Lê Dục cực kỳ cường hãn, nhưng khi nhắc tới Diệp Phàm lại luôn một bộ dáng uất ức như con thỏ gặp lão hổ, có thể nghĩ được linh hồn lực của Diệp Phàm phải cường hãn cỡ nào.


......


Sau khi đào được tiên tinh, mọi người đều rất là kích động, quá trình đào quặng sau đó, mọi người đều chuyên chú rất nhiều, có thể nói là hiệu suất tăng vọt.

Tuy rằng mấy ngày sau đó đều không đào ra tiên tinh, nhưng bọn họ vẫn thu về không ít linh thạch cực phẩm.


Theo khai quật sâu dần, số lượng linh thạch cực phẩm càng ngày càng nhiều, nhóm người Diệp Phàm ngày đêm khai quật, thường xuyên háo sạch hết linh lực.


Sau khi háo sạch linh lực, bọn họ lại tiến hành hấp thu, đây là một phương pháp tăng trưởng linh lực không tệ, nhưng tu sĩ khi tiêu hao hết linh lực rất khó có thể động võ, vì phòng ngừa bị người đánh lén, bọn họ liền phải phân chia thời gian cạn kiệt linh lực cho từng người.


Đám người Diệp Phàm mỗi khi háo sạch linh lực đều trực tiếp dùng linh thạch cực phẩm để hấp thu, thực lực tăng lên rất nhanh chóng.


Diệp Phàm nhàm chán kiểm tra một cái nhẫn không gian, Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, nói: "Lại lười biếng."


Diệp Phàm lắc đầu: "Không có, ta đang kiểm tra nhẫn không gian mà, sau khi thu mấy cái nhẫn này, ta còn chưa có cẩn thận kiểm tra đâu!"

Bạch Vân Hi nói: "Vậy sao!"


"Ngươi xem cái này!" Diệp Phàm lấy ra một cây quạt vung lên, tức khắc phun ra một ngọn lửa.


Bạch Vân Hi phất tay, dập tắt ngọn lửa bên trong sơn động, "Ngươi đang làm cái gì đấy?"


Diệp Phàm xấu hổ cười nói: "Ta chỉ muốn triển lãm uy lực của cây quạt này một chút thôi mà."


Bạch Vân Hi: "......"


Diệp Cẩm Văn quay đầu nhìn Diệp Phàm, nói: "Nhị ca, cây quạt này không tệ, có thể điều động uy lực của ngọn của, nhưng ngươi đã có Đan Tháp cùng Huyền Long Ấn, uy lực của chúng nó đều lớn hơn cây quạt này, nó liền có vẻ không cần thiết lắm."


Hứa Minh Dương lắc đầu: "Không thể nói như vậy được."


Diệp Cẩm Văn nhìn Hứa Minh Dương: "Đại tẩu, có gì không đúng sao?"


"Phượng Linh Phiến là pháp khí có thể trưởng thành, trong tay chúng ta có Kim Ô Vũ, trong nhẫn không gian của đám người kia có Tất Phương Vũ, dùng Kim Ô Vũ cùng Tất Phương Vũ rèn luyện cây quạt này, nói không chừng có thể thăng cấp nó lên bán Thánh cấp." Hứa Minh Dương nói.

Diệp Cẩm Văn chớp chớp mắt: "Quả nhiên vẫn là đại tẩu suy nghĩ chu đáo."


Hứa Minh Dương lắc đầu: "Nào có, cây quạt này hình như là pháp khí của đại tiểu kia Tiên Đan Môn kia đi?"


Diệp Phàm cười nói: "Trước kia là của nàng, hiện tại là của ta! Tiểu nha đầu kia cũng không có lá gan đoạt với ta."


Hứa Minh Dương: "......"


Lê Dĩnh tự nhiên sẽ không có lá gan đó, nhưng sau lưng đối phương có đan sư Thánh cấp, đương nhiên, lấy thực lực của Diệp Phàm hiện tại đi ra ngoài gặp Hóa Thần cũng có lực liều mạng đánh một trận.


Diệp Phàm đem Phượng Linh Phiến, Kim Ô Vũ cùng nhẫn không gian đựng thi thể của Tất Phương Điểu giao cho Hứa Minh Dương, lấy lòng nói: "Đại tẩu, tìm thời gian, ngươi giúp ta thăng cấp cây quạt này đi."


Hứa Minh Dương nhìn Diệp Phàm: "Linh tài này rất trân quý, ngươi không sợ ta luyện hỏng sao?"

Diệp Phàm không thèm để ý nói: "Luyện hỏng thì luyện hỏng, ta cũng không thiếu pháp khí, mà ta tin tưởng năng lực luyện khí của đại tẩu."


Hứa Minh Dương cười nói: "A Phàm tin tưởng ta như vậy, ta nhất định sẽ làm hết sức lực."


Diệp Khải Hiền nhìn Hứa Minh Dương, ánh mắt ôn nhu.


Diệp Khải Hiền nhớ rõ bảy năm trước, bọn họ phát hiện ra một tòa Hỏa Diệm Sơn, Hứa Minh Dương từng nói, Hỏa Diện Sơn kia đặc biệt thích hợp để luyện khí, nhưng Hỏa Diện Sơn không thể mang đi, cũng không thể thu, lúc ấy trong tay Hứa Minh Dương không có linh tài gì thích hợp, tự nhiên là không có cơ hội luyện khí, trước mắt liền có rồi.


..........