Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi ngồi phi thuyền đi đến Phù Thành.
Bên trong Phù Thành tụ tập rất nhiều tu sĩ, phi thuyền vừa tới gần Phù Thành, Bạch Vân Hi liền cảm giác được từng cỗ hơi thở Nguyên Anh nồng đậm.
"Phù Thành hình như có rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh, bọn họ đều là phù sư sao?" Bạch Vân Hi nghi hoặc hỏi.
Diệp Cẩm Văn lắc đầu: "Không phải, có mấy người có thể là tới mời chào phù sư, có mấy người là người yêu thích phù chú."
Bạch Vân Hi ngộ ra: "Thì ra là vậy!"
Rất nhiều tu sĩ sau khi tiến vào Nguyên Anh kỳ tu vi liền không tăng trưởng thêm được nữa.
Dưới loại tình huống này, phần lớn tu sĩ Nguyên Anh sẽ lựa chọn một môn thuật pháp để nghiên cứu, kiếm chút tiền lời, thuận tiện gϊếŧ thời gian.
Có tu sĩ Nguyên Anh đi luyện đan, có người nghiên cứu phù, có người nghiên cứu luyện khí......
Có vài tu sĩ Nguyên Anh trên học thuật đạt được thành tựu không nhỏ, có một vài thì lại không được, có mấy tu sĩ Nguyên Anh thiên phú có hạn nhưng lại thích một bước lên trời, thường sẽ làm ra mấy thứ chấn động lòng người.
Nhưng phần lớn tu sĩ Nguyên Anh thọ mệnh dài lâu, có được đủ thời gian, chỉ cần thiên phú không quá kém, luôn sẽ nghiên cứu ra được một ít thứ, đương nhiên cũng có mấy kẻ bùn nhão trét không nên tường, lãng phí một đống tài nguyên xong cũng không làm nên được trò trống gì.
Đám người Diệp Phàm đi xuống phi thuyền, tìm một chỗ trọ lại trong Phù Thành.
Diệp Phàm vừa đến, Hiệp Hội Phù Sư liền nhận được tin tức, rất nhanh, Hiệp Hội Phù Sư liền đưa một tấm thiệp mời cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn thiệp mời trong tay, nói: "Qua mấy ngày nữa Hiệp Hội Phù Sư có một buổi yến hội, mời ta đi."
Diệp Cẩm Văn gật đầu: "Như vậy cũng tốt, nhị ca có thể ra ngoài thăm thú nhiều một chút, làm quen thêm ít người." Diệp Cẩm Văn thầm nghĩ: Nhị ca thật sự rất trạch (chỉ người thích ở trong nhà), người quen không nhiều chút nào.
......
Vài ngày sau, Diệp Phàm đúng hẹn tham gia yến hội cử hành ở Hiệp Hội Phù Sư.
Biết được bên trong yến hội có thể ăn uống thỏa thích, Diệp Phàm đến rất sớm.
Diệp Phàm bưng một mâm linh quả gặm, thỉnh thoảng có vài tu sĩ đi qua bắt chuyện với Diệp Phàm.
Bạch Vân Hi đứng bên cạnh Diệp Phàm, rất có hứng thú nhìn đông nhìn tây.
Mấy tu sĩ của Vạn Quỷ Phái xâm nhập vào tầm nhìn của Bạch Vân Hi, Mạnh Hà nhìn thấy Bạch Vân Hi, không biết là xấu hổ hay là bực bội, trốn tránh đi.
Diệp Phàm nghi hoặc nhìn Bạch Vân Hi hỏi: "Vân Hi, lão nhân kia thoạt nhìn quái quái, ngươi có biết hắn không?"
Bạch Vân Hi lắc đầu: "Không xem như quen biết." Lúc trước hắn cùng Diệp Cẩm Văn cướp đoạt Lâu Nguyệt Hoa từ trong tay Vạn Quỷ Phái, sau này thân phận đan sư Thiên cấp của Lâu Nguyệt Hoa bại lộ, Mạnh Hà nhìn thấy hắn sắc mặt có thể tốt được mới là lạ.
Một tu sĩ bộ dáng 13-14 tuổi đi đến, tu sĩ mặt tròn tròn, thoạt nhìn rất trẻ con, phúc hậu và vô hại, nhưng không biết vì sao, thiếu nhiên vừa xuất hiện, mấy tu sĩ bên trong đại điện đều tránh đi đường vòng, mấy nữ tu lại càng là sắc mặt đại biến.
Bạch Vân Hi tò mò nhìn về phía thiếu niên.
Diệp Cẩm Văn truyền âm cho Bạch Vân Hi nói: "Nhị tẩu, ngươi đừng nhìn chằm chằm hắn, đó là Hùng Đồng Tử, thủ lĩnh của tổ chức sát thủ Huyết Nguyệt, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, đừng nhìn bộ dáng hắn thiên chân vô tà, hoạt bát đáng yêu, kỳ thật không dễ chọc đâu."
Bạch Vân Hi đổi đổi sắc mặt, tổ chức sát thủ Huyết Nguyệt Bạch Vân Hi từng nghe qua một ít, tổ chức này xưng, chỉ cần ngươi ra đủ linh thạch, tu sĩ Hóa Thần cũng gϊếŧ, đương nhiên đây chỉ là cách nói khoa trương, linh thạch không dễ kiếm, nếu như không quảng cáo lớn một chút, làm sao có thể thu hút được sinh ý tới cửa.
Tuy rằng quảng cáo hơi khoa trương, nhưng tổ chức sát thủ Huyết Nguyệt thật sự là một tổ chức làm người ta vừa nghe tiếng đã sợ vỡ mật.
Tu chân giới quả thực không thể trông mặt mà bắt hình dong, một người bộ dáng thiếu niên cư nhiên lại là thủ lĩnh của một tổ chức sát thủ, hắn còn tưởng rằng đây là hậu bối của lão tổ Nguyên Anh nào cơ chứ, mà người này cũng thật kỳ quái, lại lấy cái tên là Hùng Đồng Tử.
"Sao hắn lại nhỏ như vậy?" Bạch Vân Hi khó hiểu hỏi.
"Khi còn nhỏ hắn ăn nhầm một gốc gây linh thảo, sau đó liền đình chỉ sinh trưởng." Diệp Cẩm Văn nhắc nhở.
Bạch Vân Hi gật đầu.
Bên trong đại điện, các loại kiểu người muôn màu muôn vẻ, Bạch Vân Hi nhìn thấy một ma tu cả người mạo ra âm khí, gầy giống như một bộ xương khô, còn nhìn thấy tu sĩ Phật đạo, nếu như ở bên ngoài, hai người này không thể thiếu được phải đánh một trận, nhưng ở đây bọn họ lại an tường ở chung như không có việc gì, hai tu sĩ nọ còn hàn huyên với nhau mấy câu, không khí thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
......
Ngoài cửa truyền đến tiếng xôn xao, Diệp Phàm nhìn qua, ngoài ý muốn phát hiện ra Lê Dục cùng Lê Dĩnh.
"Sao hai tên kia lại tới đây?" Diệp Phàm nghi hoặc hỏi.
Sau khi đi vào phòng, Lê Dục nhìn chằm chằm Bạch Vân Hi đánh giá một phen.
Diệp Phàm không vui cau mày lại, "Vân Hi, tiểu tử thối kia nhìn chằm chằm ngươi."
Bạch Vân Hi nhàn nhạt nói: "Ta thấy rồi."
"Hắn là cái tên sở khanh, không tới mấy năm liền cưới một đống thê thiếp, sớm muộn gì cũng sẽ chết ở trên giường, thứ sắc dục huân tâm!" Diệp Phàm khinh thường nói.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm một cái, thầm nghĩ: Diệp Phàm lại dám không biết xấu hổ nói người khác sắc dục huân tâm, hồi trước khi Diệp Phàm mới vừa bị lôi kiếp đánh thành trọng thương vẫn còn không quên chơi lưu manh kia kìa! Nguyên Anh Diệp Phàm chính là khắc ra từ cùng một khuôn mẫu với Diệp Phàm, luôn thích chọn khi hắn đang ngủ đứng ở trên đầu hắn gọi Nguyên Anh của hắn ra chơi.
Nếu như tiểu Nguyên Anh ầm ĩ, Bạch Vân Hi tự nhiên có thể cảm giác được.
Có đôi khi Bạch Vân Hi tâm tình tốt sẽ thả tiểu Nguyên Anh ra chơi với Nguyên Anh Diệp Phàm, có đôi tâm tình hắn không tốt, dù Nguyên Anh Diệp Phàm có làm ầm ĩ thế nào, hắn cũng không có phản ứng.
......
Lê Dục đi tới trước mặt Diệp Phàm, Diệp Phàm nhìn Lê Dục, chớp chớp mắt.
"Có việc gì không?" Diệp Phàm nghi hoặc nhìn Lê Dục, thầm nghĩ: Cái tên Lê Dục này lá gan cũng lớn thật, không sợ bị hắn một quyền đánh chết sao?
Lê Dục nhìn Diệp Phàm: "Đan Tháp trong tay ngươi, có bán không?"
"Bán! Ngươi cho ta một vạn khối tiên tinh ta liền bán." Diệp Phàm không cần nghĩ ngợi nói.
Lê Dục bất mãn: "Ngươi đùa cái gì đấy? Lấy đâu ra nhiều tiên tinh như vậy."
Tiên tinh là vật của Tiên giới, nhưng thời thượng cổ, nghe nói Linh giới thỉnh thoảng cũng xuất hiện tiên tinh, nhưng mấy vạn năm gần đây linh khí dần cạn kiệt, sác xuất sinh ra linh thạch cực phẩm cũng khó, càng đừng nói tới tiên tinh.
"Không có tiên tinh ngươi còn muốn mua Đan Tháp, ngươi cho rằng ta ngốc sao?" Diệp Phàm chống eo không vui nói.
Lê Dục nhíu mày: "Một vạn tiên tinh không có, một vạn viên linh thạch cực phẩm, có bán không......"
Bạch Vân Hi híp mắt, nhìn Lê Dục, thầm nghĩ: Lê Dục đúng là không sợ chết! Trước công chúng dám nói ra lời như vậy, thật sự không khác gì đang nói, ta là nhà giàu, mau tới cướp ta đi.
Bạch Vân Hi nhận thấy, sau khi Lê Dục nói xong, trong đại sảnh có không ít tu sĩ hô hấp trở nên thô nặng.
"Một vạn viên linh thạch cực phẩm sao." Diệp Phàm liếm liếm môi, không khỏi cảm thấy động tâm. Tiểu Tháp ở bên trong thức hải gào thét ầm ĩ lên.
Diệp Phàm lấy lại bình tĩnh, nói: "Ngươi cho rằng ta là ai chứ! Một vạn viên linh thạch cực phẩm mà cũng muốn mua Đan Tháp của ta? Ngươi cho rằng ta chưa từng nhìn thấy linh thạch sao?"
Lê Dục bất mãn nói: "Không bán thì thôi."
Lê Dục nhìn về phía Bạch vân Hi: "Ngươi họ Bạch, Bạch Dật Trần cùng ngươi quan hệ gì?"
Bạch Vân Hi mày nhảy nhảy, cân nhắc một chút, nói: "Ta quen biết hắn, Bạch Dật Trần là tiền bối ở Trung Đại Lục sao?"
Lê Dục nhìn Bạch Vân Hi: "Nếu như ngươi không biết vậy thì thôi."
Diệp Phàm không vui nhìn Lê Dục: "Đang hỏi ngươi đấy, không nói ta đánh ngươi!"
Lê Dục nhìn Diệp Phàm: "Ngươi xác định muốn động thủ ở chỗ này sao?"
Diệp Phàm: "......"
Lê Dục không tiếp tục để ý đến Diệp Phàm, đi qua chỗ khác.
Diệp Phàm nhìn Lê Dục, nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu tử thối!" Nói chuyện nói một nửa.
Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi: "Không cần phải hỏi hắn, người khẳng định là ở Trung Đại Lục, chúng ta đi qua đó tự nhiên sẽ biết."
Bạch Vân Hi gật đầu: "Đúng vậy."
Diệp Cẩm Văn nhìn Diệp Phàm: "Nhị ca, ngươi thật ghê gớm! Một vạn viên linh thạch cực phẩm cũng chướng mắt."
"Một vạn viên linh thạch cực phẩm ta coi trọng, nhưng nhìn bộ dáng tên kia khẳng định là chỉ có thể ghi giấy nợ, ta không có ngu ngốc như vậy." Diệp Phàm nói.
Diệp Cẩm Văn: "...... Nhị ca, sao ngươi biết hắn chỉ có thể ghi giấy nợ?"
Diệp Phàm: "......" Bởi vì đây là truyền thống tốt đẹp của Tiên Đan Môn, năm đó hắn xông đủ mười hai tầng Đan Tháp, Tiểu Tháp chỉ có thể ghi cho hắn một tờ giấy nợ, nghe Tiểu Tháp nói là học từ vị lão tổ phi thăng của Tiên Đan Môn kia.
......
Bên trong đại điện có không ít người biết Lê Dĩnh là đan sư Tiên cấp, đến từ Trung Đại Lục, hậu trường rất lớn, người sau lưng Lê Dĩnh có thể thông qua con đường khác tới đây đón Lê Dĩnh đi, có không ít người tranh nhau đi làm quen với nàng.
Lê Dục đi tới bên người Lê Dĩnh, nói: "Bạch Vân Hi kia rất có khả năng có quan hệ với Bạch Dật Trần, sắc mặt của hắn không đúng lắm."
Lê Dĩnh cau mày lại, thầm nghĩ: Nếu như chỉ bộ dáng tương tự thì không sao, vật có tương đồng, trên đời này người giống người rất nhiều, nhưng Bạch Vân Hi cùng người nọ đều họ Bạch, người nọ sở hữu thân thể Băng Tủy, Bạch Vân Hi vừa vặn cũng như vậy.
"Bạch Vân Hi từ đâu tới? Tổ địa ở nơi nào, Bạch Dật Trần đã mất tích mấy trăm năm, có thể nào là trở về tổ địa hay không?" Lê Dĩnh truyền âm cho Lê Dục.
Lê Dục cau mày, thầm nghĩ: Mấy vấn đề này, cho dù hắn hỏi, Bạch Vân Hi phỏng chừng cũng sẽ không nói cho hắn!
Lê Dĩnh cau mày lại: "Nếu như hắn thật sự có quan hệ với Bạch Dật Trần, vậy thật sự là không dễ động."
Long tộc trời sinh cường hãn, nhưng hiện giờ Long tộc trên Linh giới đều là tạp huyết, bản lĩnh có hạn.
Gần ngàn năm trước, Long tộc xuất hiện một thần long thiên tài, là một đầu hoàng kim long, nhưng không ai biết hắn từ đâu đến.
Đầu hoàng kim long này làm cho cao tầng yêu long tộc cao hứng vô cùng, yêu long tộc tiến cử rất nhiều long nữ cho hoàng kim long nọ, ý đồ bồi dưỡng ra càng nhiều hậu đại thuần huyết, nhưng hoàng kim long kia lại thích một người, không có hứng thú gì với long nữ của yêu long tộc.
Yêu long tộc phái ra long nữ đẹp nhất, như cũ không có tác dụng gì, sau này, hoàng kim long ngẫu nhiên mất đi ký ức, dưới sự dẫn đường của người (long) có tâm, coi người mình thích thành địch nhân, đánh một trận.
Lại sau đó, người nọ biến mất, nếu như hoàng kim long cứ mãi mất ký ức, vậy thì thôi, đáng tiếc, ký ức của hoàng kim long đột nhiên khôi phục, thần long khôi phục ký ức, phát hiện đạo lữ biến mất, đại náo yêu long tộc, khiến cho yêu long tộc nguyên khí đại thương, rồi tìm kiếm đạo lữ khắp ngũ hồ tứ hải, nhưng mấy trăm năm trôi qua, như cũ không có tin tức gì.
Thọ mệnh của Long tộc rất dài, cho dù Nguyên Anh kỳ cũng có thể sống vài ngàn năm, Nhân tộc lại không được, nhiều năm như vậy, cũng không biết người nọ có còn sống hay không.
Đầu hoàng kim long kia tu vi đã Hóa Thần, cách mấy năm hoặc là vài chục năm, không tìm thấy người, lại đi yêu long tộc đại náo một trận, đánh trọng thương toàn bộ trưởng lão yêu long tộc.
Trưởng lão yêu long tộc tuy rằng hận hoàng kim long thấu xương, nhưng lại không có biện pháp nào.
......
"Diệp đan sư khẩu vị thật tốt!" Hùng Đồng Tử vô thanh vô tức xuất hiện ở bên người Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn hắn một cái, nói: "Rượu cùng đồ ăn ở nơi này không tệ lắm."
Hùng Đồng Tử cười cười: "Đại địch ở phía trước, Diệp đan sư vẫn nuốt trôi được sao!"
Diệp Phàm thầm nghĩ: Truyền Tống Trận bị phá, hai tên kia chính là lục bình mất rễ, không đáng coi trọng.
Diệp Phàm trầm mặc, không nói gì.
"Nếu như Diệp đan sư đồng ý, ta nguyện ý thay ngươi giải quyết hai tên kia, chỉ cần Diệp đan sư ra hai viên đan dược Thiên cấp làm thù lao là được." Hùng Đồng Tử mỉm cười ngọt ngào.
Bạch Vân Hi không nghe thấy Hùng Đồng Tử cùng Diệp Phàm nói cái gì, mơ hồ cảm thấy không phải là lời gì hay ho.
"Không cần." Diệp Phàm nhàn nhạt nói.
Hùng Đồng Tử tiếc nuối thở dài, xoay người rời đi.
Bạch Vân Hi tò mò nhìn Diệp Phàm hỏi: "Tên kia nói gì với ngươi thế?"
Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi: "Hắn nói có thể giúp ta gϊếŧ hai tên tu nhị đại kia."
Bạch Vân Hi: "......"
Diệp Phàm nhíu mày, thầm nghĩ: Nếu muốn gϊếŧ hai tên kia, hắn cần gì phải mượn tay người khác, trực tiếp đánh là được rồi.
Nhưng hai tên kia nhất định là để lại hồn đèn ở Tiên Đan Môn, hồn đèn tắt, người chống lưng cho bọn họ chỉ sợ sẽ tới đây báo thù, rước lấy một thế lực có đan sư Thánh cấp phản cảm không có ý tứ, dù sao thì, bên cạnh một đan sư Thánh cấp cũng có rất nhiều bằng hữu Hóa Thần mà.
Nói nữa, Đan Tháp là sư tổ của Tiên Đan Môn để lại, hai tên kia nói thế nào cũng là đồ tử đồ tôn của người nọ, có một phần ân tình hương khói ở đây, hắn không tiện làm quá lắm, nhưng nếu như hai tên kia nhất quyết không chịu buông tha, vậy liền không trách được hắn.
Bạch Vân Hi thầm nghĩ: Đầu lĩnh sát thủ kia đánh chủ kiến hay thật, coi trọng đồ vật ở trên người hai người nọ, lại còn muốn kiếm một bút tiền thuê từ Diệp Phàm.