Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành - Chương 314: Hậu duệ Cửu Đầu Xà





Các tu sĩ bên trong Nguyệt Minh Cốc đã loạn thành một đoàn.


“Vu sư huynh, làm sao bây giờ! Trận pháp phòng hộ chỉ sợ không chịu nổi nữa.”


“Ta đã truyền tin tức tới Thiên Hải Thành, hẳn rất nhanh là sẽ có người tới.”


“Vu sư huynh, thật sự sẽ có người tới đây sao, ta nghe nói Thiên Hải Thành tự thân khó bảo toàn, có lẽ bọn họ không rảnh lo cho chúng ta.”


“Mọi người bình tĩnh một chút, nhất định sẽ có người tới.”


“Sư huynh, hình như có người tới.”


……


Diệp Phàm từ trên phi thuyền bay xuống, Thất Đầu Xà nhìn Diệp Phàm một cái, sau đó làm như không có gì, tập trung lực chú ý ở trên người đám tu sĩ trong sơn cốc.


Ngao Tiểu No chớp chớp mắt, nói: “Diệp lão đại, ngươi có phải đã mấy ngày không tắm rửa, bắt đầu bốc mùi thối không? Hải thú kia nhìn thấy ngươi, hoàn toàn không kích phát chút phản ứng thèm ăn nào, còn không thèm để ý đến ngươi.”


Diệp Phàm giương tay lên, một vây trận Thiên cấp bố trí ra, Thất Đầu Xà đánh lên trên vây trận, phát ra tiếng rống giận đinh tai nhức óc.


Diệp Phàm rút ra U Minh Kiếm, điều động linh lực bổ về phía Thất Đầu Xà.


Một cái đầu của Thất Đầu Xà tức khắc bị Diệp Phàm bổ xuống.


Diệp Phàm nhìn một màn này, vui sướng nói: “Đơn giản hơn ta tưởng tượng a!”


Ngao Tiểu No kinh thanh: “Đồ ngốc, mau lui lại, mau lui lại!”


Đầu xà bị Diệp Phàm bổ xuống lập tức được nó nổi trở lại, Thất Đầu Xà bị chọc giận, đấu đá lung tung trong vây trận, trận pháp tức khắc bị đánh ra một cái lỗ, Diệp Phàm kinh hãi nhảy dựng, nhanh chóng ném ra trận kỳ tu bổ trận pháp.


“Sao lại có thể nổi lại?” Diệp Phàm kinh ngạc nói.


“Có gì kỳ quái, Cửu Đầu Xà là đại yêu thượng cổ, thân bất tử, chín cái đầu cho dù chỉ còn lại một cũng có thể nhanh chóng khôi phục, đây là huyết mạch của Cửu Đầu Xà, ít nhiều có một chút thần dị, nhưng lại nói tiếp, ngươi cũng vô năng, nếu đổi thành đại ca ngươi ra tay, cái đầu này của nó khẳng định không nối lại nổi nữa.”


Ngao Tiểu No thầm nghĩ: Diệp Khải Hiền kiếm thuật kinh người, hơn nữa tựa hồ lĩnh ngộ một tia kiếm ý không gian.


Kiếm ý không gian a! Đây chính là thứ mà đại thần thượng cổ cũng khó nắm bắt, nếu đổi thành Diệp Khải Hiền chém ra một kiếm này, vậy miệng vết thương sẽ bị hơi thở của không gian bám vào, muốn nối lại liền gặp phải trở ngại lớn lao.


Diệp Phàm tung ra Huyền Long Ấn, đánh về phía Thất Đầu Xà.


Huyền Long Ấn vừa gặp gỡ Thất Đầu Xà liền quang mang đại thịnh, bên trong Huyền Long Ấn phong ấn Long tộc, Long tộc đứng đầu vạn thú, thống soái vạn quân, không cần Diệp Phàm điều động, Huyền Long Ấn liền tự giác xông lên đánh nhau với Thất Đầu Xà.


“Sao lại thế này? Huyền Long Ấn tựa hồ rất kích động.” Huyền Long Ấn đi theo Diệp Phàm nhiều năm, Diệp Phàm phát hiện long hồn bị phong ấn bên trong Huyền Long Ấn có linh tính, có đôi khi dùng tốt, có đôi khi lại rất khó dùng.


Ngao Tiểu No cau mày, nói: “Thứ đồ phạm thượng tác loạn, nó chọc giận long hồn bên trong Huyền Long Ấn.”


Ngao Tiểu No thầm nghĩ: Thời điểm thượng cổ, Xà tộc cũng do Long tộc quản hạt, nhưng Long tộc sinh con nối dõi gian nan, Xà tộc lại mỗi năm cả chục lứa.


Dần dà, số lượng Long tộc càng ngày càng ít, liền áp chế không nổi xà tộc.


Cửu Đầu Xà là đứng đầu Xà tộc, tuy rằng không thể được trời ưu ái như Long tộc, nhưng cũng không yếu, có một đoạn thời gian, Long tộc tử thương thảm trọng, cho Xà tộc cơ hội ngẩng đầu, sau khi Cửu Đầu Xà chiếm cứ vị thế chủ đạo liền tàn sát hậu duệ của Long tộc, cắn nuốt huyết mạch thần long, dùng để cường thịnh chính mình.


Về sau, Long tộc cùng Cửu Đầu Xà kết thành huyết hải thâm thù, dấu vết thù hận này di truyền đời đời trong huyết mạch con cháu.


Thất Đầu Xà dùng đuôi cuốn lấy Huyền Long Ấn.


Huyền Long Ấn bị phun đầy thân nọc độc.


Ngao Tiểu No cau mày lại: “Mau ra tay, Huyền Long Ấn sắp không chịu nổi rồi!”



Diệp Phàm nghe vậy, tung ra một chồng phù chú.


Sau khi trở về Bích Vân Tông, phù thuật của Diệp Phàm tiến bộ không ít, lần nữa sử dụng Viêm Hỏa Liên Thiên, uy lực cao hơn trước kia nhiều.


Nhưng thân thể của Thất Đầu Xà không phải Nguyên Anh bình thường có thể so, phù chú của Diệp Phàm tuy rằng uy lực kinh người, mà cũng không nhận được kết quả như mong muốn.


Ngao Tiểu No đứng trên vai Diệp Phàm, tiếc nuối nói: “Cái thứ quỷ này quá lợi hại, khó đối phó a! Ngươi nghĩ thế nào, không bằng chúng ta tạm thời rút lui?”


Diệp Phàm cau mày lại: “Tạm thời rút lui, sao có thể được, hiện tại mới chỉ bắt đầu mà thôi, ta còn chưa ra hết đòn sát thủ đâu.”


……


Mấy tu sĩ bên trong sơn động nhịn không được bắt đầu giao lưu lên.


“Vị tu sĩ bên ngoài kia là ai? Không phải tiền bối Nguyên Anh sao?”


“Hình như không phải Nguyên Anh, là Kim Đan.”


“Kim Đan, có Kim Đan lợi hại như vậy sao? Không đúng đi.”


“Hình như là Phạn Dạ đan sư rất nổi tiếng gần đây! Sao tu sĩ Thiên Hải Thành lại phái Phạn Dạ đan sư tới? Ta còn tưởng rằng người tới sẽ là Diệp Khải Hiền tiền bối hoặc là Hảm Đại tiền bối chứ.”


“Tình cảnh của Phạn Dạ tiền bối hình như khá nguy hiểm, chúng ta có cần đi hỗ trợ không!”


“Đó chính là Thất Đầu Xà đó! Tuy rằng chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng chiến lực hoàn toàn có thể so với Nguyên Anh trung kỳ, một đám Kim Đan chúng ta ra ngoài cũng chỉ có thể đưa đồ ăn cho nó.”


Diệp Phàm vung tay lên, con rối Thiên cấp được triệu hoán ra.


Con rối Thiên cấp vừa xuất hiện Ngao Tiểu No tức khắc hai mắt phát sáng.


“A! Ta thiếu chút nữa quên mất, tên phế tài ngươi chưa tới Nguyên Anh kỳ, nhưng lại có một con rối Thiên cấp.”


Diệp Phàm chỉ huy con rối, oanh oanh rầm rầm đánh với Thất Đầu Xà.


Có con rối Nguyên Anh kỳ kiềm chế, tình cảnh của Diệp Phàm tốt hơn không ít.


Diệp Phàm huy động U Minh Kiếm, không ngừng chém về phía thân thể Thất Đầu Xà.


Thất Đầu Xà ban đầu không có phòng bị bị Diệp Phàm chém mất một cái đầu, hiện tại có phòng bị, Diệp Phàm muốn ra tay khó khăn hơn không ít.


Đuôi của Thất Đầu Xà buông lỏng, Diệp Phàm thu hồi Huyền Long Ấn về, bên trên Huyền Long Ấn dính đầy nọc độc, uy lực chịu ảnh hưởng nhất định.


“Thật kỳ quái, sao nó lại cứng như vậy, hơn nữa còn không sợ Minh Hỏa.” Diệp Phàm khó hiểu nói.


Ngao Tiểu No tiếc nuối than thở: “Cửu Đầu Xà là sinh vật nửa U Minh, nghe nói do yêu thú Ma giới cùng Linh giới tư thông sinh ra, cho nên có một ít đặc tính của sinh linh Ma giới.”


Diệp Phàm sửng sốt: “Còn có loại cách nói này sao!”


Bảy cái đầu của Thấy Đầu Xà cùng công kích về phía con rối, một lượng lớn nọc độc bị phun ra.


Ngao Tiểu No cau mày lại: “Lãng phí, con rối cũng sẽ không trúng độc mà chết!” Con rối do Minh Thiết làm thành sẽ không bị nọc độc ăn mòn.


Diệp Phàm điều động vây trận, phối hợp với con rối hành động.


Ngao Tiểu No nhìn Diệp Phàm, nói: “Cứ như vậy không được! Trong mỗi cái đầu của Thất Đầu Xà đều có một Nguyên Anh, trình độ hồn hậu của linh lực không phải Nguyên Anh sơ kỳ bình thường có thể so, ngươi mới Kim Đan kỳ, thời gian dài chỉ có thể chịu thiệt.”


Diệp Phàm cau mày nói: “Phải ra máu.”


Diệp Phàm phất tay, mười mấy con rối từ trong nhẫn không gian nhảy vọt ra, lao về phía Thất Đầu Xà.



Mười mấy con rối này là Diệp Phàm lấy từ trong cổ mộ, tuy rằng cấp bậc không cao lắm, nhưng số lượng vẫn khá khả quan.


Mấy con rối vừa lao ra liền bao vây lấy Thất Đầu Xà, Diệp Phàm chỉ huy con rối Thiên cấp ôm lấy Thấy Đầu Xà.


“Bạo!”


Mười mấy con rối Linh cấp đồng thời nổ mạnh, Thất Đầu Xà ở trung tâm tức khắc miệng vết thương dày đặc, cùng lúc đó, con rối Thiên cấp của Diệp Phàm cũng xuất hiện vấn đề không nhỏ, nhưng Thất Đầu Xà là thân huyết nhục, con rối lại được Diệp Phàm dùng Minh Thiết chế thành, năng lực kháng nổ cao hơn Thất Đầu Xà nhiều.


Nhân lúc hắn bệnh muốn mệnh hắn, Diệp Phàm một kiếm bổ đứt một cái đầu của Thất Đầu Xà, có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Diệp Phàm tức khắc điều động phù chú, đem cái đầu đó nổ tan.


Thất Đầu Xà giận tím mặt lao về phía Diệp Phàm, nhưng lại bị trận pháp cản lại.


Thất Đầu Xà dùng thân thể rầm rập đánh lên trân pháp, đại trận dần dần lung lay sắp đổ.


Ngao Tiểu No kích động nói: “Nhanh nghĩ biện pháp, đại trận tựa hồ sắp không ngăn được nó nữa rồi.”


Thân thể của Thất Đầu Xà lập tức bành trướng ra mấy lần.


“Ai nha nha, cuồng hóa, cư nhiên cuồng hóa! Ngươi sắp bị ăn rồi!” Ngao Tiểu No đại kinh thất sắc nói.


“Cuồng hóa thì cuồng hóa, hồi quang phản chiếu mà thôi, ồn cái gì mà ồn!” Diệp Phàm không vui mắng.


Tu sĩ bên trong sơn động lập tức nổ tung nồi.


“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Thất Đầu Xà vốn dĩ đã lợi hại, hiện tại nó cuồng hóa, lại càng lợi hại hơn.” Yêu thú Nguyên Anh sơ kỳ cuồng hóa chiến lực có thể so với Nguyên Anh trung kỳ, sau khi cuồng hóa sẽ suy yếu một thời gian, nhưng đó là chuyện sau cuồng hóa.


Chỉ có yêu thú huyết mạch đặc thù mới có thể cuồng hóa, mấy tu sĩ nguyên bản cho rằng Thất Đầu Xà sẽ không cuồng hóa, nhìn thấy nó cuồng hóa thật, tức khắc trắng bệch mặt.


Trận pháp mà Diệp Phàm bố trí lập tức bị phá hỏng.


“Nhanh bỏ đi, nhanh bỏ đi, sắp không kịp nữa rồi.” Ngao Tiểu No la hét.


Diệp Phàm bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, tung Đan Tháp ra.


Đan Tháp vừa ra liền bay tới giữa không trung.


Bên trong Đan Tháp toát ra từng đạo cột sáng bất đồng, Thất Đầu Xà bị các cột sáng này ghim trên mặt đất, không thể động đậy.


Diệp Phàm Thất Đầu Xà quay cuồng trong trận pháp, kinh ngạc nói: “A! Nó không động nổi nữa rồi, cái tháp này lợi hại như vậy?”


Ngao Tiểu No chớp chớp mắt: “Đan Tháp là pháp khí Thánh cấp mà, tự nhiên phải có chút tác dụng, ngươi thật ngu xuẩn, sớm lấy cái tháp này ra liền không cần phải tốn nhiều sức lực như vậy.”


Diệp Phàm híp mắt, sau khi có được Đan Tháp, đây vẫn là lần đầu tiên hắn sử dụng Đan Tháp để chiến đấu, Diệp Phàm nguyên bản còn tưởng rằng Đan Tháp chỉ có thể dùng để học tập, không ngờ rằng cái thứ này còn có thể dùng để đánh nhau, thật lợi hại! Không hổ là đồ vật do đan sư phi thăng để lại.


Thất Đầu Xà thống khổ gào rống, mấy đạo cột sáng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy tạo thành thương tổn không nhỏ trên người Thất Đầu Xà.


Diệp Phàm cảm giác được linh lực trong cơ thể đang nhanh chóng bị Đan Tháp rút ra, không lâu sau, linh lực trong thân thể hắn đã bị rút ra ba phần.


Cảm thấy linh lực đang nhanh chóng biến mất, Diệp Phàm không dám do dự, nhanh chóng huy động U Minh Kiếm, điều động con rối Thiên cấp phối hợp bổ hết xuống mấy cái đầu của Thất Đầu Xà.


Mấy Nguyên Anh hình xà nhảy ra, muốn chạy trốn, Đan Tháp phát ra một cột sáng càng thêm lóa mắt, mấy Nguyên Anh lập tức bị hút vào trong, Đan Tháp hấp thu Nguyên Anh xong, có vẻ trở nên càng thêm sáng mấy phần.


Ngao Tiểu No nhìn Nguyên Anh biến mất, kinh tủng nói: “Nguyên Anh của Thất Đầu Xà hình như bị hấp thu rồi, cái pháp khí này của ngươi khẩu vị cũng nặng thật!”


Diệp Phàm bĩu môi: “Không kén ăn là chuyện tốt!”


Ngao Tiểu No: “……”


……


Nhìn thấy Thất Đầu Xà biến mất, mấy tu sĩ bên trong sơn cốc lần lượt đi ra.


“Bái kiến tiền bối.”


Ngao Tiểu No nhìn Diệp Phàm: “Ai nha nha, đám nhát gan này cuối cùng cũng chịu ra rồi.”


Một vòng chiến đấu kịch liệt qua đi, Diệp Phàm tiêu hao linh lực nghiêm trọng, chỉ có thể dùng một viên Bổ Linh Đan bổ sung lại linh lực.


“Các ngươi chính là người tới đưa vật tư?” Diệp Phàm nhìn mấy tu sĩ hỏi.


Vu Hồng Minh gật đầu: “Đúng vậy.”


“Được rồi, vậy đi thôi, ta được cử tới tiếp ứng các ngươi.” Diệp Phàm nói.


“Các hạ chính là Phạn Dạ đan sư của Bích Vân Tông?” Vu Hồng Minh nhìn Diệp Phàm, không xác định hỏi.


Diệp Phàm gật đầu: “Không sai! Ngươi biết ta sao?”


Vu Hồng Minh vội vàng đáp: “Biết, chỉ là không ngờ rằng Thiên Hải Thành lại phái tiền bối tới tiếp ứng chúng ta.” Hắn cho rằng ít nhất cũng phải phái một Nguyên Anh tới chứ, đương nhiên tu sĩ Nguyên Anh cũng chưa chắc đã có chiến lực như Diệp Phàm, nhưng phái một tu sĩ Kim Đan tới đối phó với Thất Đầu Xà cũng quá nguy hiểm.


Diệp Phàm nhún vai: “Những người khác đều không rảnh, chỉ có thể để ta tới, xem như mệnh của các ngươi chưa nên tuyệt, đổi thành yêu thú khác lợi hại hơn chút, ta liền mặc kệ các ngươi.”


Vu Hồng Minh: “……”


……


Diệp Phàm điều khiển phi thuyền bay về phía Thiên Hải Thành.


Thời điểm Diệp Phàm tới, nhìn thấy bên ngoài Thiên Hải Thành chính là một biển máu, tựa hồ mới vừa trải qua một trận đại chiến.


“Diệp đan sư, ngươi đã trở lại?” Hảm Đại nhìn thấy Diệp Phàm trở về, thở dài nhẹ nhõm một hơi.


Diệp Phàm nhìn Hảm Đại: “Tiền bối, nhìn thấy đại ca ta đâu không?”


“Diệp đạo hữu đi tiếp ứng ngươi.” Hảm Đại nói.


Diệp Phàm khó hiểu: “Tiếp ứng ta?”


Hảm Đại gật đầu: “Đúng vậy, sau khi ngươi đi không lâu, Diệp đạo hữu liền nghe nói yêu thú vây chặn ở Minh Nguyệt Cốc rất lợi hại, nhưng lúc đó lại có đông đảo hải thú Nguyên Anh công thành, đại ca ngươi không rút ra được chân, đại chiến bắt đầu không lâu, đại ca ngươi liên tiếp chém đầu năm con hải thú Nguyên Anh, mấy hải thú khác thấy thế liền bỏ chạy tán loạn.”


Diệp Phàm gật đầu: “Thì ra là thế, nhưng ta không có gặp đại ca.”


Hảm Đại: “Có thể là ngươi cùng ca ngươi không đi chung đường.”


Diệp Phàm gật đầu: “Có khả năng này.”


“Diệp đạo hữu liên tiếp làm thịt năm đầu hải thú Nguyên Anh, trong thời gian ngắn nơi này hẳn là sẽ không có hải thú triều quy mô lớn, ta cũng có thể thở ra một hơi.” Hảm Đại nói.


Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy, ta đi nghỉ ngơi một chút.”


“Lần này Diệp đan sư ra ngoài không có gặp phiền toái gì đi?” Hảm Đại hỏi.


Diệp Phàm lắc đầu: “Vẫn khá tốt, gặp một đầu hải xà bộ dáng khá dị dạng.”


Hảm Đại gật đầu: “Không có việc gì thì tốt rồi.” Hải xà bộ dáng dị dạng? Diệp Phàm đang nói tới Thất Đầu Xà sao?