Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành - Chương 177: Phóng viên mất tích





Tiễn Mộ Liên Bình cùng Khương Mộng rời đi, Diệp Phàm lại ra biển vài lần, đại khái là để thăm dò rõ ràng tình huống của Truyền Tống Trận dưới nước.


Có kinh nghiệm bị Truyền Tống Trận đưa đi các nơi mấy lần, Diệp Phàm cuối cùng cũng có thể vẽ ra bộ dáng hoàn chỉnh của Truyền Tống Trận. Huyền Quy đứng bên cạnh, tràn đầy cảm thán nói: “Truyền Tống Trận này thật đồ sộ!”


Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy! Trung tâm trận pháp ta xem mấy lần cũng không hiểu.”


Tu chân giới cũng có Truyền Tống Trận cự ly xa, nhưng Diệp Phàm chưa từng gặp qua cái nào phức tạp như này, “Trận pháp này cũng không biết là được ai bố trí, trận pháp thuật nhất định không tồi!”


“Ngươi ngay cả trận pháp xem cũng không hiểu, thật sự có thể sửa được sao?” Huyền Quy tràn đầy hoài nghi hỏi.


Diệp Phàm tự tin gật đầu: “Đương nhiên có thể, Truyền Tống Trận chỉ xảy ra chút vấn đề ở biên mà thôi, trung tâm vẫn có thể vận chuyển.”


Huyền Quy nhìn Diệp Phàm: “Ngươi nắm chắc một chút! Ta ở nơi này đã chán ngấy rồi.”


Diệp Phàm không kiên nhẫn nhìn Huyền Quy: “Được rồi, được rồi, đã biết, bất quá, việc này có gấp cũng không được.”


“Có lẽ ta nên hai tay cùng chuẩn bị, không thể thắt cổ chết trêи người ngươi được, ta phải đi tìm một cao thủ trận pháp khác!”


(dreamhouse2255)


Diệp Phàm cười nhạo một tiếng: “Muốn tìm một cao thủ thiên tài khác giống ta ở nơi này còn khó hơn lên trời a.”


Huyền Quy không vui nói: “Xem ngươi kiêu ngạo như thế nào……”


“Vân Hi, ngươi trở lại rồi!” Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi, nhíu mày lại, “Vân Hi, gần đây ngươi luôn chạy ra ngoài.”


Bạch Vân Hi cởi bỏ áo khoác, nói: “Ta không phải chạy ra ngoài, ta chỉ là về nhà, nếu tương lai ta rời đi, ta sợ người nhà của ta sẽ không chịu nổi.”


Huyền Quy rầu rĩ nhìn Diệp Phàm một cái: “Dựa theo hiệu suất của lão công nhà ngươi, muốn rời đi vẫn phải đợi thêm một thời gian nữa, đủ cho ngươi cáo biệt người nhà.”


Diệp Phàm: “……”


Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi: “Người nhà ngươi có luyến tiếc ngươi không?”


“Bởi vì ta vốn dĩ không thể sống quá hai mươi tuổi, vậy nên bọn họ ít nhiều cũng đã chuẩn bị tâm lý.” Bạch Vân Hi nói.


Diệp Phàm xấu hổ gãi gãi đầu.


“Không nói cái này, khi ta rời đi, gia gia có nhờ ta một chuyện.” Bạch Vân Hi đổi đề tài nói.


“Có chuyện gì sao?” Diệp Phàm hỏi.


“Ta có người họ hàng là một phóng viên, hắn không thích kế thừa gia nghiệp, chỉ thích chạy loạn khắp ngũ hồ tứ hải, vạch trần một ít chân tướng, chính là mấy loại nhà xưởng hàng giả, mạnh mẽ phá bỏ di dân, tham ô nhận hối lộ vân vân……”


Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Nói như vậy hắn hẳn là bị rất nhiều người nhớ thương đi?”


Bạch Vân Hi gật đầu: “Đúng vậy! Gần đây hắn không thấy đâu.”


Diệp Phàm khó hiểu hỏi: “Không thấy đâu?”


“Hắn tới một thôn xóm gần biên giới, gọi là Thôn Lôi, mấy ngày gần đây không có tin tức, cũng không biết có phải là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.”


“Hắn đi Lôi Thôn làm gì?” Diệp Phàm hỏi.


Bạch Vân Hi lắc đầu: “Không rõ ràng lắm, hình như là bởi vì Thôn Lôi bên kia xảy ra mấy chuyện lừa bán phụ nữ cùng săn bắt động vật hoang dại được bảo vệ, hắn qua đó điều tra tình huống.”




“Bên kia có phụ nữ bị lừa bán, có khi nào họ hàng nhà ngươi cũng bị lừa bán không?”


Bạch Vân Hi lắc đầu: “Hắn là nam nhân.”


Diệp Phàm nhún vai: “Nam nhân cũng có thể bị bắt.”


Bạch Vân Hi: “……”


(dreamhouse2255)


“Nếu là người trưởng thành còn dễ bán hơn cả nữ nhân.” Diệp Phàm nói.


“Họ hàng kia của ngươi có biết võ công không?” Diệp Phàm hỏi.


“Hắn từng mời một đạo sư dạy Tae Kwon Do học một thời gian, bất quá, kết quả không tốt lắm, trước đó hắn điều tra vụ án buôn bán nhi đồng, ngộ nhận một nữ nhân là nghi phạm, chạy đi theo dõi người ta, bị người ta coi thành biến thái, một quyền đánh gục.”


Diệp Phàm tràn đầy đồng tình cảm thán: “Nha, quá cùi bắp, nói không chừng hiện tại hắn đã lành ít dữ nhiều.”


Bạch Vân Hi: “……”


Bạch Vân Hi hít sâu một hơi, nói: “Gia gia hy vọng ta cùng ngươi đi một chuyến.”


Diệp Phàm gật đầu: “Được! Vừa lúc tu vi của ta cũng tới bình cảnh, ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt.”


Bạch Vân Hi gật đầu: “Vậy chúng ta mau chóng khởi hành.”


Gần đây Diệp Phàm làm ra không ít Trúc Cơ Đan, đan hiệu tốt hơn đan dược bình thường rất nhiều, bất quá, sau khi dùng Trúc Cơ Đan, tu vi của Diệp Phàm cũng không có thuận lợi tiến vào Trúc Cơ mà là lên Luyện Khí tầng mười. Ở tu chân giới, tu giả bình thường sau khi tu luyện đến Luyện Khí tầng chín liền có thể thử đánh vào Trúc Cơ.


Tu giả đơn linh căn bình thường khi đến Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, dùng một hai viên Trúc Cơ Đan là thuận lợi thăng cấp, tu giả song linh căn, tam linh căn thì cần nhiều Trúc Cơ Đan hơn.


(dreamhouse2255)


Tu giả tứ linh căn, ngũ linh căn muốn đánh vào Trúc Cơ cơ hội có chút xa vời, chỉ có thể xem vận khí.


Đặc biệt có một loại tình huống như này, sau khi tu giả dùng xong Trúc Cơ Đan, không thuận lợi tiến vào Trúc Cơ, lại từ Luyện Khí tầng chín lên Luyện Khí tầng mười, được gọi là Trúc Cơ không thành, tu vi cùng lắm chỉ có thể tới Luyện Khí tầng mười hai, cơ hội lên Trúc Cơ cực kỳ bé nhỏ.


Tu giả Luyện Khí tầng mười hai thực lực mạnh hơn tu giả Luyện Khí tầng chín bình thường, nhưng so với tu giả Trúc Cơ thì cách xa nhiều lắm.


……


Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi lái xe đi tới Thôn Lôi.


Diệp Phàm nhìn đỉnh núi bị lôi điện bao phủ, khẽ nhíu mày lại.


“Lôi điện ở nơi đó thật dày đặc!” Diệp Phàm mê hoặc nói.


“Đó là nơi ở cũ của Thôn Lôi, hiện tại người Thôn Lôi đã sớm không còn ở lại đó.” Bạch Vân Hi giải thích.


“Chỗ kia sấm sét đánh ầm ầm, có phải có bảo vật gì không?”


“Thôn Lôi có truyền thuyết kể rằng năm xưa có một người đánh cá thiện lương khi ra biển ngẫu nhiên cứu được một con cá mắc kẹt, buổi tối, con cá kia biến thành long nữ.”


(dreamhouse2255)



“Long nữ vì báo ân, gả cho người đánh cá, cùng người đánh cá trải qua những ngày bình đạm hạnh phúc, nhưng vài năm sau, trong cơn nạn đói xảy ra một hồi biến cố.”


“Nạn đói năm kia ôn dịch hoàng hành, tra tấn toàn bộ thôn làng, long nữ lấy trân châu cùng kim sức giao cho người đánh cá, người đánh cá cầm đồ đi cứu thôn dân, thôn dân vô cùng cảm kϊƈɦ long nữ, nhưng tâm người vĩnh viễn không cảm thấy thỏa mãn, một thôn dân trong tình cờ biết được long nữ không phải người bình thường, truyền ra lời đồn đãi nạn đói ôn dịch đều là họa do long nữ mang đến.”


“Thôn dân cầm tù long nữ lại, cưỡng bách long nữ giao ra trân bảo, long nữ cuối cùng chết trêи tay dân làng.”


“Trước khi chết long nữ giáng xuống lời nguyền rủa, toàn bộ thôn làng sẽ phải bị hủy do lôi diện.”


“Nghe nói thời điểm long nữ chết rất nhiều thôn dân trong làng cũng bị sét đánh chết.”


Diệp Phàm nhìn Thao Thiết quỷ linh: “Long nữ là người của tộc các ngươi sao?”


“Không nhất định a! Trêи đời này có rất nhiều chủng tộc thích tự xưng bản thân là long tộc, tỷ như xà tộc, nhân ngư tộc, …… Hậu duệ của long tộc chúng ta sao có thể uất ức chịu chết trêи tay một đám dê hai chân như vậy được, còn tình nguyện gả cho dê hai chân, dê hai chân chỉ dùng để ăn, không dùng để làm đạo lữ!” Thao Thiết quỷ linh khinh thường hừ một tiếng.


Bạch Vân Hi nhàn nhạt nói: “Chỉ là một truyền thuyết mà thôi, hẳn là giả.”


Diệp Phàm nhìn lôi điện trêи núi, thầm nghĩ: Năng lượng của lôi điện nơi này thật nồng đậm, có thể mượn cỗ năng lượng này luyện chế long châu thử xem. Diệp Phàm từng dùng Trúc Cơ Đan một lần, hiệu quả không tốt lắm, hiện tại dự định củng cố lại tu vi một chút, sau đó mới suy xét đến Trúc Cơ.


……


(dreamhouse2255)


Diệp Phàm đi xuống xe, nói: “Không còn đường nữa, chúng ta xuống xe thôi.”


Trước khi tới, Bạch Vân Hi đã mượn người nhà biểu huynh Bạch Hạo của hắn một bộ quần áo, Diệp Phàm làm ra một người giấy, người giấy căn cứ theo hơi thở trêи quần áo, đi dạo một vòng, rất nhanh liền xác định phương hướng.


“Hẳn là không sai đâu, biểu ca ngươi đang ở hướng này, hơn nữa, hắn còn sống.” Diệp Phàm nói.


Bạch Vân Hi thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Còn sống là tốt rồi.”


Bạch Vân Hi chỉ sợ người đã chết, nếu người đã chết, cho dù Diệp Phàm có thông thiên thế nào chỉ sợ cũng không làm được gì.


Diệp Phàm trộm bò lên sơn thôn, bên trong sơn thôn có mấy người, những người này mang tới cho Diệp Phàm một loại cảm giác rất quái dị.


Diệp Phàm đi dạo một vòng, cuối cùng cũng tìm được người họ hàng của Bạch Vân Hi, ngoài cửa phòng giam giữ Bạch Hạo có mấy người trông coi, Diệp Phàm dễ như trở bàn tay liền giải quyết đám người này.


Thời điểm Bạch Vân Hi gặp được Bạch Hạo, Bạch Hạo vẫn còn đang hôn mê, hơn nữa, toàn thân chỉ có một cái quần cộc.


“Hắn làm sao vậy?” Bạch Vân Hi lo lắng hỏi.


Diệp Phàm chớp chớp mắt đáp: “Nếu ta đoán không sai, hắn đại khái là đói đến hôn mê!”


Diệp Phàm lấy ra một viên Tích Cốc Đan, đút cho Bạch Hạo ăn, sau khi dùng xong đan dược, Bạch Hạo rất nhanh liền thanh tỉnh lại.


Nhìn thấy Bạch Vân Hi, Bạch Hạo tức khắc kinh hỉ một trận, “Biểu đệ, biểu đệ là ngươi sao? Ta không phải đang nằm mơ đi? Có phải ta sắp chết rồi không?”


Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Ngươi đang nằm mơ, ngươi sắp phải chết rồi.”


Diệp Phàm không vui nhìn Bạch Hạo, thầm nghĩ: Cho dù là thân thích thì cũng không nên ôm tay Vân Hi chặt như vậy a! Còn tiếp tục ôm nữa, coi hắn như không tồn tại sao, đây chính là lão bà của hắn, hơn nữa, Bạch Hạo này toàn thân chỉ có một cái quần cộc, hơn phân nửa là một tên cuồng bại lộ!


(dreamhouse2255)


Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm một cái: “Đừng nói hươu nói vượn!”



“Biểu ca, ngươi không cần nghe hắn, ta tới rồi, ngươi đã an toàn, ngươi xảy ra chuyện gì vậy?” Bạch Vân Hi hỏi.


Bạch Hạo ổn định tinh thần một chút, hơn nửa ngày sau, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.


“Ta nghe nói nơi này có mấy nhà Nông Gia Nhạc chuyên môn cung cấp đồ ăn não khỉ, ta liền tới đây xem xem, sau khi tới đây rồi, ta mới phát hiện, người nơi này không chỉ ăn não khỉ, còn ăn cả thịt người, thời điểm ra tới là nhìn thấy bọn họ đang xử lý thi thể.”


“Ta quá kϊƈɦ động, vừa không cẩn thận liền bại lộ hành tung, bị thôn dân bắt được, bất quá, bọn họ chê ta dơ, để mặc ta đói ba ngày, hôm nay hình như chính là ngày thứ ba.”


Diệp Phàm gật đầu: “May là bọn họ chê ngươi dơ, nếu không, ngươi liền xong rồi.”


Bạch Hạo: “……”


“Bọn họ ăn thịt người?” Bạch Vân Hi kinh ngạc cảm thán. Nghe nói kẻ có tiền ở cổ đại cái gì cũng từng ăn qua, đương nhiên cũng có kẻ muốn nếm thử hương vị thịt người, nhưng


Bạch Vân Hi không nghĩ tới hiện tại cũng vẫn còn người như vậy.


Bạch Hạo gật đầu: “Đúng vậy, ngươi biết không, tổ tiên người Thôn Lôi còn từng ăn cả rồng.”


(dreamhouse2255)


Bạch Vân Hi nhìn Bạch Hạo: “Ăn rồng? Sao ngươi biết?”


“Thời điểm ta trà trộn vào, người trong thôn đang tập hội, ta nghe lén được bọn họ đàm luận, nghe nói tổ tiên người Thôn Lôi từng ăn một long nữ, long nữ nguyên bản mê hoặc một thôn dân, muốn ăn người kia, sau này thôn dân nhìn thấu thân phận của nàng, nàng bị thôn dân bắt lại, long nữ liền biến thành một con cá rồng, lúc ấy trong thôn xảy ra ôn dịch, có người phát hiện máu của long nữ có thể khắc chế bệnh dịch, vì vậy mọi người liền chia nhau ăn sạch long nữ.” Bạch Hạo nói.


Bạch Vân Hi: “……”


“Bất quá, sau khi long nữ chết đã xảy ra một số chuyện kỳ quái.”


“Ký quái thế nào?” Diệp Phàm hỏi.


“Người từng ăn long nữ sức lực trở nên mạnh hơn người thường một ít, bất quá, bọn họ đều không thể sống quá bốn mươi tuổi, hậu đại của những người này cũng như vậy, nơi ở cũ của Thôn Lôi hằng năm bị lôi điên công kϊƈɦ, có người nói đây là nguyền rủa của long nữ.”


Diệp Phàm chớp chớp mắt, thời điểm hắn nhìn thấy người trong thôn trang đã cảm thấy thân thể của bọn họ hơi kỳ quái, bên trong có một cỗ linh lực không thuộc về bản thân, cỗ linh lực này khiến cho thân thể của thôn dân trở nên không giống người bình thường, nhưng thôn dân đều là phàm thai, không thừa nhận nổi lượng linh lực lớn như vậy, cỗ linh lực này cải thiện thể chất cho thôn dân, đồng thời cũng thúc đẩy sinh mệnh lực của bọn họ, khiến cho những người này chết già sớm.


“Người trông ở bên ngoài đâu, các ngươi vào bằng cách nào?” Bạch Hạo hỏi.


“Đánh ngất bọn họ rồi tiến vào.” Diệp Phàm đáp.


Bạch Hạo nhìn Bạch Vân Hi: “Biểu đệ, chúng ta mau rời đi, người ở nơi này quá hung tàn!”


Diệp Phàm khó hiểu nhìn bộ dáng uất ức của Bạch Hạo: “Ta nghe người trêи mạng nói ngươi là phóng viên anh dũng không sợ, có gan vạch trần chân tướng đáng ghê tởm, ghét ác như thù, chính là anh hùng hiện thế.”


Bạch Hạo hơi đỏ mặt lên, di động của hắn bị người thu đi, camera bị đập, quần áo cũng không còn, hiện tại vừa lạnh lại vừa đói, có muốn làm anh hùng cũng không làm nổi a!


“Những thứ kia đều là mọi người viết loạn.”


Diệp Phàm gật đầu: “Ta cũng cảm thấy vậy, viết quá khoa trương”


Bạch Vân Hi: “……” Tên ngốc Diệp Phàm này, lại đi nói bậy!


(dreamhouse2255)


……….