Xuyên Qua Anh Là Của Em

Xuyên Qua Anh Là Của Em - Chương 31: Tự nguyện




Tiết học quản trị chất lượng trôi qua trong yên bình. Bây giờ chỉ có việc mua sắm mới có thể kéo về tâm hồn yếu ớt của cô mà thôi.



Đúng là muốn làm kinh doanh khó thật đó. Nào là phải học về tâm lý con người, quản trị con người, các giúp đẩy nhanh sản xuất và giảm thiểu rủi ro.



“Đi thôi”



Thu Minh cũng không khả quan hơn cô là mấy. Bây giờ bọn cô có cảm giác là não mình không đủ dùng. Chỉ có mỗi Vũ Trạch cầm lấy bình nước vừa uống cho thấm giọng vừa giục hai cô, còn không quên tặng cho bọn cô ánh mắt khinh bỉ. Tưởng thông minh là hay lắm à.



“Đi nè”



Hai cô lê thân xác héo mòn lên xe đã có Khổng Từ Vân đợi sẵn. Vì hôm nay không chỉ đi mua sắm bình thường nên Vũ Trạch đã gọi người đến lái xe đua của cậu.



Ngồi trêи xe Ái Khuê bắt đầu giới thiệu Khổng Từ Vân với hai người bọn họ để làm quen với nhau. Vân tỷ tuy nhìn trầm mặt ít nói nhưng nói chuyện không tệ lắm nên suốt quãng đường đi bọn cô nói chuyện vô cùng vui vẻ.



Xe nhanh chóng đứng trước khu trung tâm mua sắm. Mà hai người con gái nhà ta sớm đã quăng sau đầu mấy bài học mà chạy xuống xe hướng đến một cửa hàng gần đó.



Vì hai cô nương nhà ta quá chăm chú mua sắm mà không để ý phía sau từ nãy đến giờ đầu có một chiếc xe luôn theo sau bọn cô và từ xe bước xuống bốn người vệ sĩ cao to.



“Ai vậy Vân tỷ?” - Ái Khuê và Thu Minh trong cửa hàng thời trang bước ra trêи tay phải có bốn năm túi đồ, khi nhìn thấy bốn người vệ sĩ hầm hố làm giật bắn cả mình.



“Đây là vệ sĩ của nhị thiếu gia đặc biệt chọn lựa để bảo vệ em”



“Kêu họ về không được sao ạ” - Ái Khuê sợ bị người ta nói là chơi nổi đó, nhìn đám người đó đi, ai nấy đều đằng đằng sát khí, đi theo sau hai sinh viên bọn cô thật...hơi lố.



“Em nói lại thử xem?” - Một giọng nói từ màn hình điện thoại truyền tới.







Lúc này Ái Khuê mới để ý trêи tay Vân tỷ đang cầm một chiếc điện thoại hướng về phía cô mà người trong màn hình không ai khác là Hàn Vũ nhà ta.




“Chào anh hai” - Vũ Trạch nãy giờ cũng theo bọn cô vào cửa hàng thời trang lựa được hai cái áo khoác thể thao nam, vừa đi ra đã thấy hai người gọi facetime, đúng là tình cảm vô cùng tốt.



“Coi chừng chị dâu cẩn thận”



“Rõ”



Vậy là hai anh em tự chốt kèo với nhau mà người phải nghe lệnh không được một chút ý kiến nào cả. Cô muốn kháng cáo a.



“Chị dâu, chị đưa đồ cho mấy anh vệ sĩ cầm đi”



“À ha”



Cái cảm giác này cũng không tệ lắm nhỉ, mình chỉ việc mua sắm còn đồ có người cầm. Nãy giờ toàn đi mua theo ý thích của Thu Minh nên toàn ghé các cửa hàng đang có khuyến mãi nên tiêu tốn không bao nhiêu tiền của cô. Mà cô giờ đã là người có tiền mà, cảm giác nhà giàu mới nổi thật tuyệt.




“Mà mình cảm giác mình quên gì ấy nhỉ?” - Thu Minh đã lựa được rất nhiều thứ yêu thích mà đã quên mục đích ban đầu khi tới đây.



“Mua quà. Mua quà đó cô hai” - Vuc Trạch bắt đầu cảm thấy hối hận khi đi với hai cô nàng nhà ta, hai người tính gôm hết đồ trong trung tâm thương mại về à?



“À. Nhớ rồi” - Thu Minh lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ nhưng được ba giây - “Ở kia có cửa tiệm trang sức kìa, lại xem có thứ gì để tặng mẹ mình không”



“Cậu hôm nay nhiều tiền vậy? Mới trúng số à?” - Ái Khuê nhìn mấy vị vệ sĩ sớm đã đầy cả hai tay, mua còn nhiều hơn cả cô.



“Trúng cái đầu cậu. Đây là tiền mình để dành nửa năm đó. Nửa năm lận đó. Bây giờ có thể xài thoải mái rồi”



Thu Minh làm biểu cảm của người chiến thắng. Sau nửa năm ăn kham uống khổ cuối cùng cô cũng có thể một lần tận hưởng cảm giác tiêu xài thoải mái rồi, cuộc đời này không có gì luyến tiếc nữa.







“Tiểu Khuê. Cửa hàng kia là gia sản của mẹ em. Chị đã liên hệ với giám đốc, ông sẽ nhanh đến đây thôi”- Khổng Từ Vân tiến lên nói nhỏ bên tai Ái Khuê.



Nghe đến đây là tài sản của mẹ hai mắt của cô lập tức phát sáng, sẵn tiện kiểm tra tình hình ở đó luôn nào.



“Tiểu Khuê, cửa hàng này sang trọng quá. Mình nghĩ mình không mua nổi rồi. Mình đi ra thôi” - Thu Minh vừa bước vào cửa hàng đã bị vẻ ngoài hào nhoán của nó làm cho khϊế͙p͙ sợ. Nhìn thôi là biết đụng không nổi nữa.



“Đừng lo” - Ái Khuê vỗ tay Thu Minh tự hào vỗ ngực - “Cậu cứ thoải mái lựa, chi phí để mình lo”



“Woa, vậy mình phải ôm thật kĩ cái đùi lớn là cậu mới được”



Thu Minh ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Ái Khuê không quên tặng cho cô một cái ôm siêu thắm thiết rồi lon ton đến quầy xem trang sức.



“Sao chị lại chiều cô ấy như vậy. Lỡ như chỉ lợi dụng chị thì sao?” - Vũ Trạch nhìn thấy Thu Minh tập trung lựa chọn trang sức liền bước đến nói nhỏ bên tai cô.



“Em vẫn chưa biết được những năm Thu Minh bên cạnh chị. Khi Phương gia chỉ toàn hất hủi, lợi dụng. Khi tình cảm bị một người cướp đi mất thì người luôn bên cạnh an ủi chị. Khi bạn bè nhìn thấy bộ dạng nghèo đói của chị không ai bước đến làm thân. Thậm chí khi Lý Mỹ Kỳ không cho chị tiền đóng tiền học cũng là Thu Minh ứng lương để cho chị mượn.”



Ái Khuê mỉm cười nhìn Thu Minh ở quầy trang sức đang đắn đo lựa chọn. Một người ngay từ đầu bên cạnh bạn không màn lợi ích, thì sẽ lợi dụng mình sao?



“Phương gia cũng quá ác độc, thâm sâu không lường được”



“Đúng vậy, là sâu không thấy đáy. Người mang lại lợi ích sẽ bị vắt kiệt đến không còn một chút giá trị. Con gái Phương gia cả đời chỉ là công cụ lợi ích”



“Vậy việc đính hôn?” - Vũ Trạch vứ nghỉ đến việc Ái Khuê đính hôn với anh hai mình liệu có bất mãn hay không, có muốn thoát khỏi hay không. Anh hai của cậu đã dành một sự quan tâm đặc biệt với chị, lỡ như chị không thích anh thì sao?



“Em không cần lo, vì đó do chị tự nguyện”