Xuyên Qua Anh Là Của Em

Xuyên Qua Anh Là Của Em - Chương 10: Giúp đỡ




Xe bọn cô liên tiếp bị chiếc phía sau đâm vào đuôi xe làm Ái Khuê không khỏi chao đảo. Xe bị rượt đuổi từ trong thành phố đến ngoài cao tốc.



Ba người đàn ông trong xe vốn đã bị thương liên tục bị đâm xe làm cho chao đảo ngồi không vững, người đàn ông tóc trắng đang lái xe nhiều lần dư chấn làm cho vết thương trước ngực máu ra càng lúc càng nhiều, khuôn mặt anh ta bây giờ đã trắng bệch lái xe lảo đảo.



“Để tôi cho”



Ái Khuê nhìn anh ta lái xe chao đảo nhiều lần quẹt vào làng phân cách làm cô sợ xanh mặt, đã bị kéo cô cái chuyện này đủ đáng sợ rồi, bây giờ mà bị chết không rõ nguyên do thì cô cũng quá đáng thương đi.



“Cô...biết lái không...cô”



“Anh im đi. Né qua để tôi lên. Anh còn như vậy chết cả lũ”



Ái Khuê tức giận leo từ ghế sau lên phía trước. Hành động vô cùng nguy hiểm nhưng nếu không nhanh chóng thì một là xe phía sau đâm hư xe bọn cô rồi bị bắt lại, hai là cái tên tóc trắng này chịu không nổi xe cũng sẽ bị tai nạn. Đừng nào chả chết thì để cô tự tìm đường sống trong cái chết.



“Cô” - Anh chàng tóc trắng bị cô đẩy qua ghế phụ chiếm tài vô cùng tức giận nhưng vừa mở miệng vết thương lại đau nhức nên đành câm lặng.



“Ngồi cho chắc”



Nếu nói với mọi người là cô chưa từng thực tế lái xe thì mấy người này cho mới là lạ. Ái Khuê trong kí ức hay cô của kiếp trước đều chưa từng cầm vô lăng xe mà chỉ được học qua lý thuyết hay đơn giản nhìn người khác lái rồi ghi mới.



“Ngồi vững”







Vừa dứt câu Ái Khuê điều chỉnh vô lăng, đạp chân ga. Chiếc xe nhanh chóng thoát khỏi sự theo sát của xe phía sau vượt qua những chiếc xe đang chạy trêи đường cao tốc.



“Phía trước quẹo phải”



“Được”



Quan sát phía sau kính chiếu hậu chiếc xe đang đuổi theo bọn cô khoảng cách ngày càng xa làm tâm trạng đang căn thẳng của cô liền thả lỏng chạy theo yêu cầu của tên tóc trắng kia.



Không lâu xe chiếc xe dừng trêи một đoạn đường vắng, phía trước đã có một hàng bốn năm chiếc xe màu đen đang đợi sẵn. Bước xuống xe là một hàng vệ sị vest trông vô cùng hoành tráng.



“Cảm ơn cô đã hỗ trợ. Bây giờ cô có thể rời đi. Mong cô xem như hôm nay chưa xảy ra chuyện gì” - Người đàn ông vest đỏ ngồi phía sau xe lên tiếng cảm kϊƈɦ và không muốn cô tiếp tục dính líu tới bọn họ.




“Được” - Ái Khuê cũng không phải là người nhiều chuyện liền sảng kɧօáϊ đồng ý mở cửa xe dự định rời đi.



“Anh. Không ngăn cô ta lại sao? Lỡ như cô ta nói chuyện của chúng ta ra bên ngoài?” - Người đàn ông tóc trắng lo lắng quay xuống hỏi anh ta, giọng nói rất lớn đến cô ở ngoài xe còn nghe.



“Cô ta cũng không biết chúng ta là ai. À. Cô gì ơi” - Anh chàng vest đỏ mở cửa ra, để người đàn ông bị thương kia cho một đàn em dìu lên chiếc xe mới còn mình chạy về phía cô - “Đây là tờ séc để trống số tiền. Cô có thể điền vào bất cứ con số nào, coi như là phí cảm ơn của chúng tôi”



“Được thôi” - Ái Khuê vui vẻ nhận lấy. May thật, coi như buồn ngủ gặp chiếu manh, đang nghèo lại có người đưa tiền cho - “Cảm ơn về tấm séc”







Ái Khuê chỉ đơn giản như vậy rời đi, đi ngang qua người con trai cả người đầy máu kia làm cô không khỏi nhìn thêm vài cái. Cảm giác người đàn ông này mang đến rất quen thuộc, rốt cuộc quen ở chỗ nào cô lại không nhớ nổi.



Không nhớ được thì không nhớ nữa, chỉ là cô lại nhìn anh nhiều thêm vài lần mới rời đi như thể muốn khắc sau khuôn mặt người đàn ông đó vào trong đầu.



Nhóm người kia cũng không thèm cản cô mà mặc cho cô nhìn lão đại nhà mình. Nhìn chán thì cô lén lút ra đường lớn thì chiếc xe ban nãy đâm bọn họ đã tìm đến, không biết mấy người kia có làm sao không? Mà thôi cũng không phải chuyện của mình, sống hay chết tuỳ vận may của họ vậy.



Nhìn đến quần áo của mình đang mặc bị nhiễm không ít máu của cái tên tóc trắng kia. Chậc, phải kiếm chỗ rửa sạch rồi rút thử tiền trong tấm séc này mới được.



---2 tiếng sau----



“Woa... không người rút được thiệt nè”



Ái Khuê từ trong ngân hàng bước ra không thể tin vào mắt mình, cô chỉ thử điền một vạn (10.000) tệ vào tấm séc, vậy mà rút được nè.



Tính ra dù Ái Khuê là tiểu thư gia tộc lớn nhưng chưa lần nào được cầm trong tay số tiền lớn như vậy.



Tiền học là do cô được học bổng của nhà trường, quần áo đa số là đồ bỏ của Thục Khuê, ngay cả tiền tiêu cũng là tiền đi làm thêm.



Còn nhớ ngày cô nói với bạn thân Diễm Thu Minh rằng mình bị Thục Khuê giả mạo cô bạn nhà ta còn nghĩ cô là người làm của Phương gia mà không phải là nhị tiểu thư Phương gia.



Cuộc sống đúng thật là bi ai. Nhưng từ giờ cô đã là một Phương Ái Khuê mới, cô sẽ không để cuộc đời của mình bất hạnh như cô ấy, bọn họ đối xử với cô như thế nào cô sẽ trả lại tất cả.