Xuyên Nhanh: Xuyên Thành Anh Trai Nữ Chính

Xuyên Nhanh: Xuyên Thành Anh Trai Nữ Chính - Chương 8: Hậu cung của nữ vương (8)




Edit by Từ Ann: tieuannann



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Vệ Chiếu sợ ngây người.



Tuyệt đối không ngờ rằng, mọi chuyện lại phát triển thành thế này?



Từ từ, có phải cái kịch bản này biến động quá nhanh rồi không? Tiêu Tố Tố bày ra nhiều trò như vậy, mà cuối cùng cũng chỉ là một con tốt thí mạng thôi sao?



"Muội... Muội chắc chứ?" Vệ Chiếu tựa hồ không thể tin được, "Ba người các nàng, cùng một nam nhân..."



Vệ Thiên Phượng trầm lặng gật đầu, hiển nhiên cũng bị tin tức này đả kích không nhẹ.



Bọn họ cũng không phải là không để ý đến đôi tỷ muội này, chỉ là Vệ Thiên Phượng hoài nghi mẹ kế, cho nên mới không dám tùy tiện cùng đôi tỷ muội này qua lại quá gần mà thôi.



Ai biết chỉ vừa không chú ý một cái, mà đã gây ra chuyện như vậy rồi?



Thẩm Kinh Hồng... Thẩm Kinh Hồng hoàn toàn không biết mình đứng ở chỗ này làm gì.



Việc này có quan hệ gì với hắn đâu.



"Thẩm công tử, quận chúa nhà chúng ta khóc ngất lên, muốn gặp ngài, cho nên..." Lão ma ma đã sống lâu như vậy, nhưng có lẽ đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại chuyện này.



Nếu là một mình quận chúa An Nhạc ở cùng một chỗ với Trấn Viễn đại tướng quân, cái này... cái này cũng không phải là không thể được, thân phận cũng coi như xứng với nhau, đến lúc đó còn có thể lấy "kim ngọc lương duyên" ra để che đậy một chút.



Dù sao thì Trấn Viễn đại tướng quân cũng không ở trong kinh thành, chuyện này rồi có thể trở thành quá khứ.



Nhưng bây giờ là ba người!



Hơn nữa còn có một đôi tỷ muội.



Chuyện xấu như thế này, sợ là cả mấy chục năm qua ở kinh thành cũng chưa từng xuất hiện. Nếu bị truyền đi, thì mặt mũi quận chúa biết giấu vào đâu? Mặt mũi của trưởng công chúa lại biết đặt ở đâu nữa?



Nhưng càng khiến người ta kinh ngạc hơn chính là, lúc ấy, người đầu tiên đẩy cửa đi vào chính là muội muội của Trấn Viễn đại tướng quân, Tiêu Tố Tố.



Nghe nói Tiêu Tố Tố đã ngất đi, Thất vương gia cũng thiếu chút nữa trực tiếp giết chết người.



"Chuyện này... ta..." Thẩm Kinh Hồng tự cho là kiến thức đời trước của mình cũng coi như rộng rãi, nhưng vạn vạn không nghĩ tới đời này lại gặp được một chuyện như thế? Đời trước, Tiêu Viễn này nhìn cũng không lợi hại như thế nha.



"Thẩm công tử, van xin ngài, nếu ngài không đi, chỉ sợ quận chúa thật sự không sống nổi." Một tiểu nha hoàn của quận chúa An Nhạc lao ra, liên tục dập đầu với Thẩm Kinh Hồng, đập đến khi chảy cả máu ra.



Hôm nay nàng theo quận chúa đến đây, xảy ra việc này, khẳng định là phải bồi táng. Hiện tại chuyện duy nhất nàng có thể làm là cầu xin Thẩm công tử đi qua, để quận chúa đừng nghĩ quẩn, nói không chừng còn có thể giữ được mạng của người nhà mình.



"Chúng ta cùng đi chứ." Vệ Thiên Phượng có chút không đành lòng, "Việc này, nhà chúng ta..."



Vệ Chiếu đi theo ở phía sau, trong lòng đang rối ren rất nhiều suy nghĩ.



Chuyện như thế, Tiêu Viễn xem như xong, liên luỵ cả Tiêu Tố Tố cũng xong luôn. Đừng nói đến tiến cung làm Hoàng hậu, ngay cả việc gả cho quan viên nhỏ cũng không thể.



Còn có, hai nữ nhi của Vệ gia cũng xảy ra chuyện, kết cục tốt nhất là gả cho Tiêu Viễn. Nhưng có An Nhạc ở phía trước, các nàng nhiều lắm là làm thiếp. Đến lúc đó nói ra, thanh danh của Vệ Thiên Phượng chỉ sợ cũng không còn.





Hành động lần này của quận chúa An Nhạc là vì Thẩm Kinh Hồng, coi như Thẩm Kinh Hồng không ở đó, cũng khó đảm bảo sẽ không bị Hoàng gia giận chó đánh mèo.



Thật là mánh khoé độc ác!



Nếu như vậy, Vệ Thiên Phượng, Tiêu Viễn, Thẩm Kinh Hồng còn có Tiêu Tố Tố đều bị liên lụy, tiền đồ nhất định bị trở ngại!



Vệ Chiếu quả thực muốn khen tâm kế của kẻ phía sau màn này.



Một Thẩm Kinh Hồng trùng sinh, một Tiêu Tố Tố xuyên qua.



Thế nhưng ở phía sau hai người kia, tối thiểu còn có một người, luôn trốn trong tối, lặng lẽ động thủ.



Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.



Tiêu Tố Tố cho rằng mình là phượng hoàng, nhưng kỳ thật chỉ là một con tôm tép nhãi nhép, chỉ sợ đã sớm bị tính kế.




"Thất thúc, để ta chết đi." Quận chúa An Nhạc nắm lấy lụa trắng, hai người Thủy Việt và trưởng công chúa ở bên cạnh đều xanh cả mặt, hiển nhiên là tức giận đến hung ác.



"Nghiệt nữ!" Lúc này, một nam nhân trung niên vội vã chạy đến, trực tiếp cho quận chúa An Nhạc hai bạt tai.



"Tam ca." Thủy Việt mặc dù cũng cảm thấy cách làm của quận chúa An Nhạc có phần trơ trẽn, nhưng cũng không thể để Tam vương gia đánh chết người. Hoàng gia họ họ trước giờ chưa từng có chuyện này.



"Kinh Hồng ca ca." Quận chúa An Nhạc trông thấy Thẩm Kinh Hồng tiến vào, giống như người chết đuối vớ được cọc, "Kinh Hồng ca ca, huynh cưới muội có được hay không? Muội sẽ không tiếp tục tùy hứng, muội không dám nữa, muội và Tiêu Viễn thật sự chưa có gì cả..."



Quận chúa An Nhạc xông lên quá nhanh, cơ hồ đảo mắt liền bổ nhào lên người Thẩm Kinh Hồng.



"Quận chúa, ta..." Thẩm Kinh Hồng bị quận chúa An Nhạc ôm chặt, chỉ có thể xin sự giúp đỡ từ người bên cạnh.



Vệ Thiên Phượng tinh mắt kéo ra, giơ tay giải cứu Thẩm Kinh Hồng, "Quận chúa, người... người bình tĩnh một chút."



"Hỗn xược!" Tam vương gia nhìn thấy nữ nhi của mình không những không hối cải mà còn trực tiếp muốn dây dưa với Thẩm Kinh Hồng, suýt chút nữa bóp chết nghiệt nữ này.



Coi như hắn sủng ái nữ nhi này, cũng biết bây giờ nàng có thể gả cho quan viên nhỏ là không tệ rồi, nhà Thừa tướng chỉ có một đứa con là Thẩm Kinh Hồng, chẳng lẽ lại chấp nhận cưới nữ nhân đã ngủ cùng Tiêu Viễn?



Có một đứa con gái như vậy đã khó ăn nói với Hoàng đế, bây giờ lại đắc tội Thừa tướng, tam vương phủ bọn họ còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa?



"Phụ vương, cầu xin người, người để con gả cho Kinh Hồng ca ca đi."



"Thiên Phượng, đánh Thẩm Kinh Hồng bất tỉnh." Vệ Chiếu nhẹ nói.



Vệ Thiên Phượng không chút do dự ra tay, "Thẩm công tử, Thẩm công tử ngươi sao vậy?"



Thẩm Kinh Hồng khẽ lảo đảo, khung cảnh càng thêm rối loạn.



Tỷ muội Vệ Thiên Vân và Vệ Thiên Hà ngơ ngác ngồi dưới đất, giống như không dám nghĩ bất kỳ điều gì nữa.



Về phần Tiêu Viễn, trên người hắn bây giờ đã bị chém mấy đao, đang được đại phu cứu chữa!



"Ngươi... Các ngươi." Vệ Chiếu cắn đầu lưỡi, phun ra một búng máu, tựa hồ cũng là tức giận đến thổ huyết.




"Ca!" Vệ Thiên Phượng lập tức tiến lên đỡ được Vệ Chiếu, âm thầm truyền nội lực cho Vệ Chiếu, hết sức phối hợp với diễn xuất của ca ca.



Hiện tại Tam vương gia trưởng công chúa đều ở chỗ này, nếu Vệ gia hắn không tỏ thái độ, sợ rằng cũng sẽ bị liên lụy.



Người bị hại thì sao?



Lúc Hoàng gia giận chó đánh mèo, cũng mặc kệ ngươi rốt cuộc có phải là người bị hại hay không!



"Ca, huynh đừng nóng giận. Hai người các ngươi hỗn xược, muốn tức chết cha mẹ à?" Vệ Thiên Phượng đỡ Vệ Chiếu ngồi xuống góc tường, hung hăng tát hai muội muội mỗi người một cái.



"A —— "



Tỷ muội Vệ Thiên Vân và Vệ Thiên Hà cuối cùng tỉnh lại, nước mắt ào ào chảy ra.



"Đại tỷ, chúng ta không biết a."



"Ta... Chúng ta thật sự không biết."



"Còn không mau đem chuyện các ngươi biết nói ra, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, không cho phép giảo biện." Vệ Thiên Phượng không giận mà uy, "Hiện tại đã không chỉ là chuyện của riêng các ngươi nữa!"



"Là Tiêu Tố Tố!" Vệ Thiên Vân đột nhiên đứng lên đấm đá Tiêu Tố Tố đang giả vờ ngất, "Là nàng, là nàng nói có thể để cho hai người chúng ta trở thành Trắc phi của Thất vương gia, cho nên mới kêu chúng ta tới."



"Đúng, chính là nàng." Vệ Thiên Hà cũng đứng lên xác nhận Tiêu Tố Tố, "Nàng nói, Thất vương gia dây dưa với nàng vô cùng phiền não, còn nói tỷ muội chúng ta thiên sinh lệ chất, Thất vương gia có... Có chút đam mê đặc biệt..."



"Các ngươi nói bậy." Đáng thương Tiêu Tố Tố đã bị chuyện đột ngột phát sinh làm cho sức lực để thổ huyết cùng không có. Truyện cung đấu yên đẹp, nàng ta cũng sắp nghịch tập thành công, bỗng nhiên lại có người làm xáo trộn toàn bộ kế hoạch, nàng ta còn chơi thế nào được nữa?



"Chúng ta không nói dối." Tỷ muội Vệ Thiên Vân và Vệ Thiên Hà lúc này cũng liều mạng, "Là ngươi nói, hai chúng ta cộng lại cũng không sánh nổi với sự thông minh xinh đẹp của đại tỷ, cũng là ngươi nói, Vệ Chiếu đại ca căn bản sẽ không quan tâm sống chết của tỷ muội chúng ta. Hai chúng ta muốn mạnh hơn bọn họ, cũng chỉ có thể gả cho Thất vương gia, tỷ muội cùng một chỗ trói chặt trái tim Thất vương gia, đến lúc đó mưu cầu vị trí chính phi. Ngươi còn nói, ngươi là ánh trăng sáng trong lòng Thất vương gia, có ngươi giúp chúng ta nói ngọt, nhất định không có vấn đề..."



Hiện tại tỷ muội các nàng không còn có cái gì nữa, các nàng cũng tuyệt đối không thể gả cho Tiêu Viễn, sợ rằng các nàng thực chất cũng không cùng Tiêu Viễn phát sinh quan hệ, về sau tám phần cũng là quy y cửa Phật, chỉ sợ mẫu thân cũng bị bọn họ liên luỵ.



Các nàng đã mất tất cả, làm sao có thể bỏ qua cho Tiêu Tố Tố?




Càng thêm không cần phải nói, nằm bên cạnh các nàng chính là huynh trưởng thân sinh của Tiêu Tố Tố!



Oán hận!



Thủy Việt ở bên cạnh nghe được liền thổ huyết, ngay cả phong độ cũng không để ý, một tay túm Tiêu Tố Tố đẩy ngã xuống đất, "Rất tốt, Tiêu Tố Tố, ngươi rất tốt, phốc —— "



Khác với Vệ Chiếu, Thủy Việt là thật sự thổ huyết.



Xem ra sợ là tức đến lửa giận công tâm.



Khó khăn lắm mới có được một chút tình cảm thật lòng, kết quả lại bị tính kế không nói, giờ còn bị một đôi tỷ muội nói ra, chỉ sợ Thủy Việt hiện ngay cả ý nghĩ giết chết Tiêu Tố Tố cũng có.



"Ta..." Trưởng công chúa thấy thế, cũng gọn gàng mà linh hoạt hôn mê.



Nàng xong.



Đây là địa bàn của nàng, Tiêu Tố Tố cũng gần gũi với nàng, bây giờ Thất vương gia bị tức đến thổ huyết, Tam vương gia cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, hai ngày trước nàng còn ở trước mặt Hoàng đế khen ngợi Tiêu Tố Tố...




Cuộc náo loạn này, cuối cùng tạm thời kết thúc bằng việc Hoàng đế trực tiếp phái người phong toả nơi này, toàn bộ nô tỳ và hạ nhân ở đây đều bị đánh chết, đương nhiên, ai cũng biết, chuyện này tuyệt đối không thể kết thúc như vậy!



"Hoang đường, hoang đường, Vệ gia ta nhiều năm trong sạch, cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy." Vệ Ngự sử tính tình tốt như vậy, cũng trực tiếp đem thư phòng đập tan tành.



Mẹ kế cố gắng ôm bụng, giống như là giữ lấy hi vọng duy nhất.



Hai nữ nhi làm ra loại chuyện xấu này, đừng nói mưu đoạt Vệ gia, chỉ sợ đứa bé trong bụng bà ta đều không giữ nổi!



"A Chiếu, hai nghịch nữ kia đâu." Vệ Ngự sử tức giận đến run rẩy, "Hiện tại, lập tức, để các nàng đến chùa Tĩnh Vân quy y, nhanh!"



"Lão gia, lão gia đừng làm vậy." Mẹ kế vội vàng tiến lên, "Các nàng cũng là người vô tội. Chỉ cần chờ chuyện này trôi qua, đưa các nàng gả đi, cho dù là một thương nhân..."



"Hiện tại nếu các nàng không xuất gia, thì chỉ có thể chết." Vệ Ngự sử nghiến răng nghiến lợi nói, "Trưởng công chúa chỉ sợ cũng phải chịu phạt, hai người bọn họ còn muốn lấy chồng?"



Ba nữ một nam.



Việc này chỉ sợ một trăm năm cũng sẽ không trở thành quá khứ!



Hoang đường nhường nào.



Đừng nói là bên trong còn kèm theo một quận chúa, coi như là kỹ nữ thanh lâu bán rẻ tiếng cười cũng không dễ dàng làm ra loại chuyện như vậy.



"Ta giáo huấn nữ nhi không thích đáng, sẽ xin Bệ hạ từ quan bảo vệ các nàng một mạng." Vệ Ngự sử áy náy nhìn Vệ Chiếu và Vệ Thiên Phượng, "Hai người các con, đến lúc đó đi tới nhà ông ngoại, nói không chừng còn có thể có hôn sự tốt. A Chiếu, con đường làm quan của con đời này chỉ sợ vô vọng, chỉ có thể dựa vào đời sau..."



"Về phần ngươi..." Vệ Ngự sử quay đầu, nhìn thê tử của mình, " Nếu ngươi không muốn bị liên lụy, ta nguyện ý cùng ngươi ly hôn..."



Vệ gia bên này gà bay chó chạy, tam vương phủ bên kia cũng không khá hơn bao nhiêu.



Một buổi sáng sớm, Tam vương gia liền trực tiếp trói quận chúa An Nhạc và huynh muội Tiêu Viễn Tiêu Tố Tố, trực tiếp đi hoàng cung cáo lỗi.



Hiện tại biện pháp duy nhất, chính là đem tất cả vấn đề đẩy hết lên người huynh muội Tiêu gia, dù sao còn có hai nữ nhi Vệ gia trực tiếp chỉ tội Tiêu Tố Tố, không phải sao?



Lúc Tam vương gia đến, Thất vương gia Thủy Việt và trưởng công chúa đều đã quỳ ở nơi đó, Vệ Ngự sử mang theo hai nữ nhi cùng Vệ Chiếu cũng quỳ ở phía sau.



"Công công, Bệ hạ nơi đó..."



"Bệ hạ tức giận tới mức không thượng triều, hiện giờ còn đang thuận khí, ngài cứ đợi đi." Thái giám tổng quản thậm chí không nhìn quận chúa An Nhạc thêm một chút, miễn cho ô uế con mắt.



Vệ Chiếu thấy cảnh tượng này, trong lòng đã đoán được mấy phần chân tướng.



Tiêu Viễn ở biên quan, không có Hoàng đế tuyên triệu là không thể nào đi vào kinh thành, huống chi có thể hạ một kế sách độc ác như vậy, người bình thường sao có thể làm được.



Nhưng nếu như người này chính là bậc Cửu Ngũ Chí Tôn thì sao?



Những nam chính này, thật sự là một người so với một người càng không bớt lo được.



Tốt nhất chính là để Vệ Thiên Phượng chờ ở nhà.