Xuyên Nhanh - Vạn Kiếp Để Tìm Anh

Chương 94: Ý lan hoàng hậu




Quả nhiên sau khi nêu lên ý kiến về đại hội tỷ võ, cha cô vui ra mặt còn lén lút gặp mặt cô.

- Quả không hổ là con, nghĩ được kế sách thật tuyệt, chỉ cần huynh trưởng con bị đánh bại trên đại hội tỷ võ thì không phải là nhụt chí rồi sao. Ây da làm quan văn không muốn còn muốn làm cận vệ rồi lại còn muốn đi tòng quân. Tên nhóc đó đúng là không để cho người khác được an tâm mà.

- Cha.

Cô cố ý kéo dài chữ cha một hơi rồi bật cười khiến ông ấy cũng hắng giọng một tiếng chấn chỉnh lại:

- Ta quên mất, con dạo này sao rồi. Sức khỏe có còn yếu đi không, hay có thiếu thứ gì không, ta cho người lén mang vào cho con.

- Dạo này hoàng thượng giấu thoại bản, chẳng cho con đọc trong cung chán chết đi được. Người tuồn thoại bản cho con với.

- Con đúng thật là, không phải con chính là tác giả của mấy thoại bản đó sao? Con viết thể loại đó hoàng thượng không cho con lưu hành là đúng rồi. Còn trách ai nữa chứ?

Cô bĩu môi một cái rồi giả bộ giận dỗi:

- Sao cha có thể nói con như thế chứ, không phải mẫu thân bảo cha lấy thoại bản từ con cho hai người sao? Hai người còn giả bộ nữa à.

Cha cô ngượng ngùng nhìn vào cô ho 2 cái rồi cũng nhỏ giọng:

- Vậy quyển đó có ra bản mới chưa, ta giúp con đưa cho ông chủ Lưu.

- Cha cũng đam mê còn giả bộ nữa.

Cô trêu trọc ông nhưng cũng để Thanh Nhi lấy từ trong ngực ra một xấp thoại bản:

- Con ra được 3 bản của nó rồi, còn có 2 bản của quyển khác. Cha nhớ giấu kỹ nha.

Cô đẩy về phía ông khiến ông nhanh chóng giấu vào trong người, trò chuyện thêm 1 lát rồi cáo lui. Ám vệ đem chuyện này bẩm báo lên khiến cho Quang Đăng đen cả mặt không biết nên xử trí làm sao. Cây bút lông trong tay cũng bị hắn ấn xuống bàn kêu cái rắc. (Thật tội nghiệp cho em nó 😞)

Tô Cẩn biết có chuyện chẳng lành thì nô tài bê vào sấp lệnh bài:

- Hoàng thượng, tối nay lật thẻ của ai đây.

Nhìn khuôn mặt đen sì của hắn mà Lưu Tổng quản kính sự phòng cũng run theo, hắn không biết có nên hỏi lại hay không. Liệu có bị chém đầu hay không?

Lưu công công nhìn sang Tô Cẩn cầu cứu, ông như hiểu được mà nhẹ giọng:

- Hoàng thượng, vậy có phạt Ý Tần không?

- Đến Ý Lan cung.

Hắn phất tay áo đi ra cửa, các thái giám cung nữ cũng nhanh chóng đi theo sau, thấy khuôn mặt đen sì của hắn tiến tới mà cô đoán ngay có chuyện gì xảy tới. Nhưng cô lại dường như không lo lắng như 2 người kia còn dặn dò họ điều gì đó rồi lại nhàn nhã vẽ tranh.

Đi tới cửa thấy cô đang chăm chú trên bàn thì cơn giận của hắn bỗng chốc không còn thấy đâu nữa. Thanh Nhi cùng Thu Cúc nhanh chóng hành lễ:

- Hoàng thượng…

- Nương nương của các ngươi đang làm gì thế?

- Là đang vẽ tranh thưa hoàng thượng.

Thanh Nhi hạ lễ nói rồi cũng dò hỏi:

- Để nô tỳ vào thông báo với nương nương.

Quang Đăng dơ tay ngỏ ý ngăn cản nhìn chăm chú vào cô rồi hỏi han:

- Nàng ấy đang vẽ gì?

- Dạ bẩm hoàng thượng là…

Thấy hai người ấp úng hắn không hỏi gì thêm lặng lẽ tiến vào, cô đang tập trung hoàn thiện nốt phần còn lại của bức tranh.

- Nàng còn nhàn nhã vẽ ta sao?

Cô nhìn lên rồi nhanh chóng giấu ra đằng sau:

- Sao người lại có thể nhìn lén người ta như thế chứ?

Thấy khuôn mặt ngại ngùng đỏ bừng của cô, hắn lại quên mất mình đến hỏi tội mà trêu trọc:

- Vậy nàng đã vẽ bao nhiêu ta rồi? Hả?

Hắn nâng cằm nàng, ép sát nàng vào góc bàn thấy chiếc hộp nhỏ trên bàn mà nhanh chóng mở ra xem. Hắn bất ngờ khi trong chiếc hộp nhỏ đều là những bức tranh vẽ hắn. Có khi hắn đang ngồi ngự hoa viên, có khi đi dạo cùng cô, lại có khi chăm chú ở thư phòng xử lý chính sự.

Cô kiễng kiễng đôi chân muốn lấy lại tập tranh vẽ:

- Hoàng thượng, người thật quá đáng, đó là bí mật của thiếp cơ mà.

- Nhưng đây là ta không phải sao?

- Ta nhớ ngài không lẽ còn không được vẽ lại ngài sao? Thật keo kiệt.

Cô nhỏ giọng hờn trách, dường như chỉ đủ để mình hắn nghe thấy. Hắn véo lấy cánh mũi cô:

- Nàng còn nói nữa, trẫm không cho nàng viết thoại bản, nàng hay rồi còn dám kéo phụ thân nàng đồng lõa theo. Có phải nàng chê mạng mình quá dài không chứ?

Thấy Quang Đăng hỏi tội cô xoa xoa cánh mũi nhỏ cũng đối lại:

- Thiếp ngưng bản thoại đó rồi, là bản thoại khác cơ mà. Là miêu cơ và chàng thư sinh, không phải Hồ ly quyến rũ thánh thượng. - nói đến đây cô nhỏ giọng - Nhưng cũng có quyến rũ được đâu chứ. Không phải cuối cùng còn tự quyên sinh để hồi sinh cho hắn sao?

- Ý nàng là sao hả? Không lẽ hắn không xứng để tiểu hồ ly đó hy sinh tính mạng sao?

- Vốn dĩ là không thể đến với nhau thì sao lại động lòng phàm chứ. Nàng ấy vốn dĩ có thể tu thành tiên hồ nhưng lại vì hắn mà hy sanh tính mạng. Nhưng sao người biết kết cục như thế nào chứ, ta còn chưa viết tiếp mà.

“Vì tiểu hồ ly đó giống hệt nàng, đáng yêu lại thuần khiết nhưng quá ngốc, chỉ một mực hi sinh khiến bậc đế vương đó cũng đau khổ bội phần khi nàng chết. Sao nàng không nghĩ tới nếu tiểu hồ ly ấy chết thì bậc quân vương ấy sẽ thế nào. Liệu sẽ trở thành hôn quân sau cái chết của người mình yêu chứ?”

- Ta đoán thôi, nàng ta yêu hắn say đắm nên sẽ vì hắn mà hi sinh tất cả không phải sao?

"Nhưng cuối cùng không phải nhận lại hai chữ yêu phi sao, sự hi sinh của nàng được bọn họ ca tụng là xứng đáng nên làm vậy. Nhưng một bậc đế vương hiếm khi lại tìm được một tri kỷ như vậy, một kẻ không xem trọng quyền thế, một người không màng danh lợi mà yêu hắn moi cả tâm can. " Quang Đăng miên man trong dòng suy nghĩ mà không biết cô vẫn đang nhìn chằm chằm hắn. Điều hắn ngăn cấm không phải vì quyển thoại bản đó sẽ nổi loạn thế nào mà sợ một ngày kia sẽ làm tổn hại đến cô.

Hai người ngồi tranh luận sôi nổi khiến Tiểu Thuận tử bên ngoài cũng phải gật gù:

- Làm gì có phi tử nào như Ý Tần cơ chứ, mới mấy câu đã đổ lỗi lên người hoàng thượng rồi. Còn dỗi ngược được nữa chứ, rốt cuộc Ý Tần đã làm kiểu gì vậy chứ.

Tô Cẩn phất chiếc phất trần trên tay hất hàm tự đắc:

- Thế mới nói vị ấy không thất sủng được, cách của vị ấy ý à, ngươi không làm nổi đâu. Có cho ngươi cũng không dám, ngươi dám cãi tay đôi với hoàng thượng không?

Tô Cẩn liếc hỏi hắn, Tiểu Thuận Tử lắc đầu, ông lại hỏi tiếp:

- Thế ngươi có thấy vị nào đi vào thư phòng của hoàng thượng mà không thấy người lại dám ngồi cắn hạt dưa đọc sách chưa? Ngươi thấy vị nào thích cái gì là trực tiếp xin cái đó chưa?

Tiểu Thuận lắc đầu lại gật đầu, hắn hiểu làm gì có vị nào lại có lá gan to như vậy, có lần hắn còn thấy chỉ vì Ý Tần khen bánh hoa mai cùng bánh khọt đầu bếp làm ngon mà hoàng thượng còn trực tiếp đem đầu bếp ban cho Ý Tần thì có gì mà vị kia không thể chứ.