*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạo muội mà quấy rầy tới bà hắn đương nhiên chính là hành vi không tốt, sẽ khiến Tề Tử Ngang chán ghét. Tuy nhiên nàng không quan tâm điều này. Giáo bá Tề Tử Ngang không phải con cừu con, bọn côn đồ xung quanh nhà hắn đều bị hắn giáo huấn đến dễ bảo, trong nhà chỉ cần có chút động tĩnh cũng sẽ được báo tới tai hắn.
Tề Tử Ngang muốn làm thêm là thật, nhưng hắn lại lo cho bà nội ở nhà một mình không ai chăm sóc, đành phải làm ra hạ sách này. Nghe tin ở nhà có cô gái trẻ đến, bà hắn đã ra mở cửa mời người ta vào. Hắn chính là không yên tâm vội thu dọn gấp mà về nhà.
Thời điểm về đến nhà, đập vào mắt Tề Tử Ngang chính là cảnh Ngu Niểu và bà nội hắn nói chuyện với nhau, cười đến vui vẻ. Ngu Niểu ôn nhu nở nụ cười, tia nắng chiếu xuống làn da trắng nõn, nộm nộm phảng phất như sáng lên, đẹp đến mê người.
Ngu Niểu chính xác giống như thiên sứ nhỏ khiến Tề Tử Ngang nhìn đến sửng sốt.
Hắn là không ngờ đến nữ sinh đến nhà mình lại chính là vị giáo hoa nôi danh lừng lẫy khắp trường, rất nhanh hồi thần lại, mày khẽ nhíu lại.
Hắn cùng Ngu Niểu chính xác mà nói là không queb biết, nàng lại đường đột tới nhà khiến hắn có cảm giác bị mạo phạm.
"Bà nội, hai người đang làm gì vậy?"
Tề Tử Ngang đi vào, đánh gãy cuộc trò chuyện của 2 bà cháu mới quen. Bà nội Tề là người hiền từ, thấy cháu bà vừa về nụ cười trên môi lại một lần nữ mở rộng
"A là tiểu Ngang trở về, bạn học ngươi - Ngu Niểu tới đó. Nàng quả là đứa trẻ xinh xắn, ưu tú!"
Bà nội Tề đứng dậy đón đứa cháu bà vào nhà, giơ ra trước mặt hắn một tờ giấy.
"Ngươi xem, đây là Ngu Niểu vẽ ta đó, có phải rất giống không? Đẹp nhỉ!"
Tề Tử Ngang nhận lấy tờ giấy, phải nói Ngu Niểu vẽ rất giống, không tồi. Môi mỏng của hắn nhấp lên. Tề Tử Ngang không đoán trước được sẽ gặp tình huống như này. Trong suy nghĩ của hắn, nàng là một người cao cao tại thượng so với hắn chính là 2 người 2 thế giới khác nhau. Không ngờ tới chỉ vì muốn bà hắn vui mà nàng lại làm như việc này.
Mà điều khiến Tề Tử Ngang để ý hơn cả chính là nhìn bà nội hắn trông rất vui vẻ. Xem ra ngày thường hắn dành quá ít thời gian bên bà. Ngu Niểu thật là một người cẩn thận, có thể kiên nhẫn chơi cùng bà hắn một lúc.
Tề Tử Ngang chính là người thông minh, từ một sự kiện nhỏ thôi nhưng cũng khiến hắn có thể nhìn ra được bản chất ở trong đó. Đối với hành động của Ngu Niểu, một chút cảm giác không vui cũng không có thay vào đó hắn còn cảm thấy cảm kích nàng.
"Ân, rất đẹp"
Được cháu bà thừa nhận, bà nội Tề càng thêm kiêu ngạo, đi đến trước mặt Ngu Niểu nói
"Sắp dến giờ cơm trưa rồi, hay là Niểu Niểu ở lại ăn cơm đi"
Ngu Niểu không muốn quấy rầy thời gian của 2 bà cháu, đứng dậy nhẹ nhàng nói
"Không được, ta phải về nhà, cảm ơn trà bánh của bà!"
Trong nhà Tề Tử Ngang cơ hồ mọi đồ ăn đều là bà hắn làm, nhưng ăn rất ngon.
Bà nội Tề thấy Ngu Niểu sắp đi liền lấy vội đồ ăn nhét vào tay nàng, quan tâm nói
"Thấy ngươi thích ăn như vậy, vậy lấy nhiều vào mang về mà ăn"
Ngu Niểu cười càng thêm phần ôn nhu, cũng không khách sáo mà nhận lấy, rồi nói cảm ơn với bà nội Tề.
Tề Tử Ngang vẫn luôn im lặng đứng một bên, đột nhiên mở miệng
"Đi thôi, ta tiễn ngươi"
Câu nói này của hắn khiến người ta quá đỗi king ngạc, nhưng cũng cho thấy thái độ của Tề Tử Ngang.
Dù sao đây cũng là điều cần làm, với lại chỗ nhà hắn cũng không tốt gì cho cam. Một nữ sinh nhu nhược như Ngu Niểu mà một mình ra ngoài rất không an toàn. Ngu Niểu trầm mặc đi theo sau Tề Tử Ngang, Tề Tử Ngang cũng không có ý định nói chuyện với nàng.
Nhưng hắn là người săn sóc, bước đi cũng không nhanh không chậm, duy trì tốc độ vừa đu để nàng theo kịp. Hoặc hắn đi phía trước cẩn thận chuẩn bị cho tốt để nàng không bị bẩn giày.
Tề Tử Ngang đưa Ngu Niểu đến giao lộ thì dừng lại. Ngu Niểu nhận ra hắn có điều muốn nói với mình liền dừng chân lại, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Tề Tử Ngang thấy đôi mắt long lanh như chứa nước của Ngu Niểu, liền đơ người một cái rồi chớp mắt.