Lần nữa mở mắt tỉnh dậy, Khúc Dạ đã chẳng thấy Thượng Huyền đâu nữa, còn mình thì được bọc kín kẽ bởi ngoại y của con rồng nào đó. Cậu ngáp dài một cái, điều chỉnh thân thể của mình về mức nhiệt bình thường chứ không còn lạnh như ban nãy.
Santa cũng dụi đầu vào chân Khúc Dạ, không khỏi cảm thán về diễn xuất đỉnh cao của chủ nhân, diễn vai bạch liên hoa, thánh mẫu quá đỉnh.
Khúc Dạ hơi cười cười, cởi ngoại y của bản thân ra, nhìn vết thương ở ngay hông trái trên cơ thể. Ban đầu nó cũng không nặng mấy, chỉ với năng lực của Hợp Thể hậu kỳ thì nó sẽ lành trong tích tắc mà thôi. Chỉ là... Khúc Dạ đưa hai ngón tay chạm vào vết thương, ngay lập tức tuyệt chiêu băng đơn linh căn y hệt như Bạch Phong ghim mạnh vào vết thương, đưa sự lạnh buốt trấn áp toàn bộ mạch màu nóng hổi.
Santa: "..." - Cái nồi này, Bạch Phong đội cũng hơi bị nặng đấy.
Khúc Dạ khập khiễng từng bước đi ra ngoài hang động, uống một ngụm nước xong lại ngồi xuống luyện đan. Nhưng mà không biết vô tình hay cố ý mà luôn để hở ngoại y khiến vết thương dữ tợn lộ rõ.
Santa đến chỗ chủ nhân, ngồi bên cạnh nhìn cậu mày mò không ít đan dược lẫn trận pháp mà không khỏi tò mò: "Chủ nhân, trước đây ngài đâu có ưa mấy việc này."
Khúc Dạ không ngừng tay, chỉ thuận thế đáp: "Hắn bị thương rất nặng, trông có vẻ ổn rồi nhưng tổn thương ngàn năm qua không thể hết trong vài năm ngắn ngủi được, nếu không bào chế ra được linh đan cực phẩm thì sẽ để lại di chứng."
"Còn trận pháp cực phẩm là bổ trợ để Thượng Huyền có thể khôi phục nhanh hơn. Còn đống thi rối này có thể làm hình nhân thế mạng vào lúc đường cùng."
Santa biết chủ nhân trước giờ tùy ý nhưng chưa từng biết được một mặt chu toàn của cậu. Tình yêu sẽ khiến người ta thay đổi vậy sao? Hay nó đi tìm con mèo cái nào yêu đương thử ta.
Nhưng mà Santa đã quên chú ý một điểm. Khúc Dạ có khi nào lại giải thích cho nó nhiều như thế, có chăng cũng chỉ là đang nói cho người nào đó nghe thôi.
Đúng như Khúc Dạ nghĩ, ở một góc nào đó trong bí cảnh, Thượng Huyền thật sự nghe được hết những sự quan tâm của thiếu niên dành cho mình.
Thật sự đơn thuần, thật sự ngốc nghếch...
Cơ mà thật sao?
Thượng Huyền ngả lưng vào tảng đá, ngẫm nghĩ một chút rồi bật cười một tiếng. Kệ đi, dù thật hay giả, y vẫn muốn có thiếu niên này... Muốn thiếu niên này chỉ đối tốt với một mình mình. Nhưng muốn như thế, trước hết phải nuốt chửng cái tên sư tôn kia mới được. Mặc kệ Khúc Dạ nói thích tên đó là thật hay giả, người chết thì cỡ nào cũng yên lòng hơn.
Thượng Huyền đi đến sau lưng thiếu niên đang nghiêm túc kiểm tra trận pháp, nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Muốn ra khỏi đây, ta sẽ đưa ngươi ra, không cần phải phí sức, mau chóng dưỡng thương đi."
Khúc Dạ ngẩng đầu, chớp chớp mắt, muốn đứng lên nhưng có vẻ bị vết thương ảnh hưởng mà lảo đảo muốn ngã xuống. Cũng may, Thượng Huyền kịp thời bế lấy cậu, hơi có chút không vui: "Đã nói là nghỉ ngơi, cứ thích gây phiền toái."
Vừa dùng tay chặn máu vừa lấy ra một viên kẹo ngọt nhét vào miệng thiếu niên sau đó lại thêm một bầu chứa đầy sữa.
Đây đều là thức ăn của nhân gian, thứ mà người tu chân luôn coi thường.
Tự nhiên quả bóng giận dữ trong lòng Khúc Dạ không chọc tự xẹp, uống được hai ngụm liền híp mắt cười: "Thật ngon."
Thượng Huyền cũng cười nhẹ: "Thích là tốt."
Y bế Khúc Dạ đặt lên đùi mình, dùng tay chải lại mái tóc đen nhánh, dùng linh lực hệ hỏa của mình trấn áp cái thứ băng giá đã cuồn cuộn trong cơ thể thiếu niên.
"Người ngươi thương, ra tay cũng thật tàn nhẫn."
Khúc Dạ ngẩn ra đôi chút rồi trầm mặc biện bạch: "Vết thương nhỏ thôi."
Thượng Huyền nhíu mày, không cho là vậy: "Sát chiêu mà là vết thương nhỏ, vậy khi nào đánh ngươi hồn phi phách tán thì mới là lớn đúng không!"
Khúc Dạ hơi im lặng đôi chút rồi trầm giọng đáp: "Ta... Nếu như ta chết dưới tay sư tôn thì cũng coi như trả mạng."
"Nợ?" - Thượng Huyền lau đi vệt sữa trắng còn đọng trên mép của cậu xong rồi mới ra hiệu cho cậu nói tiếp.
Khúc Dạ thở dài một hơi, tựa người vào Thượng Huyền như một đứa trẻ đang tìm hơi ấm: "Ta xuất thân từ nhân gian tầm thường, phụ thân qua đời, mẫu thân đi làm tiểu thiếp cho người ta rồi lúc mang thai bị hãm hại mà qua đời, người nhà phu quân của mẫu thân thấy ta có dung mạo tốt nên bán ta cho thanh lâu với giá ba lượng bạc... Đêm tuyết năm đó ta vừa tròn mười sáu liền bị bắt hiến thân, hiến vũ cho một vị khách, ta không chịu được nên lỡ tay giết hắn, cuối cùng phải chạy trốn trong đêm."
Thanh âm nhẹ nhàng, tựa hồ như đang tường thuật câu chuyện của ai đó chứ không phải của chính bản thân mình. Sự thản nhiên đó lại càng khiến lòng Thượng Huyền khó chịu cùng cực.
"Đói, lạnh, còn có người truy đuổi... Khi ta bị chôn vùi trong tuyết, tưởng rằng sắp được gặp mẫu thân thì chính sư tôn và sư huynh đã cứu ta. Lúc đó sư huynh còn nhường thức ăn của linh sủng Thiên Khuyển mà huynh ấy yêu thích nhất cho ta."
Thượng Huyền cau mày chặt hơn, tay cũng bất giác siết eo cậu chặt hơn.
Khúc Dạ vờ như không cảm nhận được, từ từ nói tiếp: "Sư tôn còn nói, chỉ cần đến thời điểm thích hợp ta chấp nhận hoán dung với sư huynh thì ngài sẽ nhận ta làm đệ tử, không lo đói khát."
Lần này, Thượng Huyền thật sự không nhịn được nữa, kéo cậu vào lòng, ôm thật chặt mà gằn giọng hỏi: "Ngươi biết kết cục của quá trình hoán dung đồng nghĩa với việc gì không?"
Khúc Dạ gật nhẹ đầu: "Lúc đấy không biết nhưng ngày bị sư tôn không phân trắng đen buộc tội thì rõ rồi."
Mắt Thượng Huyền đỏ thẫm tràn ngập sát ý, y ôm thiếu niên thật chặt, dường như muốn dùng cả cơ thể mình để che chở cho cậu.
Còn Khúc Dạ thì tựa đầu lên vai y, khóe môi kéo lên một độ cong hoàn hảo.
A, phu quân của cậu thật đáng yêu.