Xuyên Nhanh: Trở Thành Vai Ác Yêu Nghiệt

Quyển 2 - Chương 5




"Làm chim hoàng yến của anh cũng được nhưng mà..."

"Mấy thứ này thì không cần."

Khúc Dạ cười nhẹ một tiếng rồi đáp.

Phong Lam hơi khó hiểu: "Vậy cậu muốn cái gì?"

"Giải ảnh đế." - Cậu nói một cách điềm nhiên nhưng mà khiến thư ký Trương và tài xế ngồi ở ghế phụ nghe được cũng suýt sặc nước.

Nhưng mà cái đó vẫn chưa phải sốc nhất đâu,  Khúc Dạ còn rất ư là thoải mái ném thêm một quả bom: "Tôi không thích đóng phim, cũng chẳng thích quảng cáo. Anh có tiền mà, chỉ cần mua cho tôi giải ảnh đế và đến khi anh chán thì cho tôi một khoản phí chia tay là được."

Mua giải?

Khúc Dạ rất lười. Cậu không hứng thú với việc nổi tiếng hay đóng phim như nguyên chủ. Cơ mà trong nguyện vọng của cậu ta, có đề cập đến việc muốn lấy lại vị trí của mình. Bấm bụng mua giải là may rồi, chứ Khúc Dạ không thực hiện thì làm gì được cậu, lúc đó khéo nguyên chủ bị cậu hấp thụ hết luôn rồi ấy chứ.

Santa: "..." - Thừa biết chủ nhân nghĩ gì, nhục lắm mà dù gì cũng là chủ nhân, phận làm tôi tớ biết sao bây giờ.

Phong Lam suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được, nhưng phải đóng một bộ phim."

Thư ký Trương mặt đen như đáy nồi, không ngừng gào thét trong lòng. Được được cái con khỉ, từ minh tinh mới nổi mà chỉ muốn đóng một bộ phim cái lên thẳng ảnh đế? Bộ sếp muốn công ty mình bị chọi đá đến mức xây luôn tòa nhà thứ bảy hả? Mình tìm chú chim hoàng yến khác được không? Chứ em thấy cậu ta có tố chất làm yêu phi mà sếp thì lại có xu hướng muốn làm hôn quân lắm rồi đó!

Khúc Dạ thoải mái đồng ý.

Làm chim hoàng yến trong lồng vàng thôi, chứ mà dám tha chim hoàng yến lên giường, xem cậu có khiến hắn tuyệt hậu không. Người Khúc Dạ chấm còn chưa được "ăn", nói chi đến Phong Lam.

"Ăn cái này đi."

Phong Lam lại tiếp tục lấy ra một hộp cháo còn ấm cùng sữa được để trong túi giữ nhiệt nhét vào tay cậu. Khúc Dạ hơi cúi đầu nhìn túi giữ nhiệt, suy nghĩ một chốc rồi lắc đầu, nhét lại vào tay hắn: "Sếp vẫn nên ăn đi, tôi không ăn đâu."

"Tại sao? Cậu không thích?" - Phong Lam bối rối, dường như bộ mặt lạnh lùng sắp vỡ ra rồi.

Khúc Dạ vẫn lắc đầu: "Tôi thích uống sữa nhưng mà bị chiều hư, không thích tự mình dùng bữa."

Thư ký Trương: "..." - Chim hoàng yến cũng quá đòi hỏi rồi!

Phong Lam nghe thấy nguyên nhân, liền thở ra một hơi, chậm rãi mở túi giữ nhiệt ra, cẩn thận đút từng thìa cháo đến bên miệng Khúc Dạ. Cậu được phục vụ tận tình như vậy, đương nhiên cũng không từ chối, hé miệng ăn. Ăn xong, người đàn ông bạc tỷ này lại tiếp tục hầu hạ chim hoàng yến của mình uống sữa. Phải đến khi hết sữa hết cháo, bụng nhỏ nhô lên một chút thì Phong Lam mới cảm thấy yên tâm.

Sáng nay rõ ràng nhanh chân đến buổi họp báo như vậy, bụng còn chưa ăn được cái gì, như thế sẽ rất dễ bị đau bao tử mất.

"Kim chủ đại nhân, miệng tôi dính sữa rồi, anh lau giúp tôi đi." - Khúc Dạ lại tiếp tục vòi vĩnh, thật là như một đứa trẻ chưa lớn.

Phong Lam không chút nề hà, lấy khăn tay ra lau cho cậu thật. Thậm chí còn rất tỉ mỉ, rất dụng tâm khiến Khúc Dạ lại thêm suy tư.

"Muốn ôm." - Khúc Dạ dang hai tay, đầy mong chờ nhìn về phía hắn.

Phong Lam hơi ngẩn ra một chút nhưng cũng không do dự quá lâu mà ôm Khúc Dạ đặt lên đùi mình, một tay ôm lấy bờ mông căng tròn, một tay lại không ngừng vuốt eo cậu, im lặng chờ đợi yêu cầu tiếp theo.

"Kim chủ, kim chủ, tôi muốn hôn anh?" - Khúc Dạ vòng tay qua cổ hắn, chớp mắt hỏi.

Phong Lam nhướng mày, thấy cậu không có ý hối hận liền cúi xuống yêu thương đôi môi còn  đọng lại vị ngọt nhẹ của sữa. Hôn đến khi đôi môi nhỏ đỏ sưng, đến khi gương mặt mỹ miều đỏ ửng, hô hấp khó khăn thì hắn mới dừng lại.

Khúc Dạ xoa xoa đuôi mắt của Phong Lam, trong đáy mắt của hắn chỉ chứa hình bóng của cậu.

Hệt như thế giới trước...

Khúc Dạ tựa đầu lên vai hắn, sự lo sợ cuối cũng được buông xuống. Cậu dụi đầu vào cổ hắn, cuối cùng cũng dở thói xấu mè nheo của mình: "Kim chủ đại nhân, từ đây đến khi anh chán tôi, cuộc sống của tôi đành nhờ kim chủ giúp đỡ rồi."

Phong Lam ngẩn người một chút, muốn nói là không chán nhưng câu đến miệng lại hoàn toàn không thể thốt ra được. Mối quan hệ của bọn họ chỉ mới bắt đầu... vốn chưa thể nói mấy câu nồng đượm ý mật như thế được.

"Ừ." - Phong Lam có lời khó nói, nghẹn quá đành hôn Khúc Dạ để giải tỏa tâm tình.

Khúc Dạ bị hôn đến khó thở nhưng cậu lại chẳng thể chối từ. Mười năm nhìn người yêu hết say rồi tỉnh, tỉnh rồi ngay lập tức muốn say chỉ vì muốn tự lừa mình dối người rằng cậu vẫn còn sống.

Tình cảm mấy tháng lại dùng cả đời để trả giá, ngốc nghếch y hệt năm nào. Nói không động lòng chắc chắn là giả rồi...