Xuyên Nhanh: Trở Thành Vai Ác Yêu Nghiệt

Quyển 2 - Chương 23: Kết Thúc Quyển 2




Santa: "..." - Nó còn nhỏ, còn rất nhỏ, hai cái người không biết liêm sỉ này!

Củi khô gặp lửa vừa định bốc cháy thì giọng nói sang sảng của Tứ vang lên khiến Phong Lam tối sầm mặt. Còn Khúc Dạ lại bụm môi cười trước sự khốn khổ của ông xã mình.

Tứ quen đường quen nẻo đi vào nhà bếp, định lấy đồ ăn thì thấy cảnh tượng hỗn độn liền dừng bước. Còn có mỹ nhân nằm gọn trong tay anh hùng, mà anh hùng với vẻ mặt lạnh cùng với túp lều dựng đứng giữa quần.

Điều đầu tiên Tứ nghĩ đến là hai người này thật biết chơi, chơi đến trong bếp rồi.

Còn điều thứ hai là tiêu rồi, ông chủ sắp tặng cậu ta cái mộ rồi.

Chế độ sinh tồn bật lên trong phút chốc, Tứ ngay lập tức bịt mắt mình lại, cười hì hì làm lành: "Làm phiền, làm phiền, em tự đi chịu phạt đây sếp ơi."

Nói rồi chạy biến, không kịp để Phong Lam nổi  cơn tam bành.

Khúc Dạ không nhịn được cười khúc khích: "Thật mau lẹ."

Phong Lam thấy bảo bối trong vòng tay bật cười, cái nhăn giữa mi tâm cũng thả lỏng hơn.

"Chúng ta lên phòng thôi tiếp tục chuyện dang dở thôi."

Mây vờn loạn vũ đến mức Khúc Dạ không còn thanh tỉnh nỗi, dần dần rơi vào bóng tối vô tận. Ông xã của cậu cuồng loạn đến mức khiến lần đầu tiên trong đời Khúc Dạ phải bật ra suy nghĩ, bản thân đúng là tự làm tự chịu mà! Lần sau chắc chắn cậu sẽ không dám trêu chọc con quái thú khi đã lên giường thì không còn thương hoa tiếc ngọc được nữa.

Khúc Dạ ngủ rất sâu, cũng rất lâu, cả cơ thể mệt mỏi cần được nghỉ ngơi nhiều nên đến cả nửa đêm cậu vẫn chưa tỉnh. Chỉ đến khi Santa  nhảy nhót, kêu meo không ngừng thì Khúc Dạ mới từ mơ màng tỉnh dậy.

"Chủ nhân, chủ nhân, ngài dậy đi, có chuyện không hay rồi."

Khúc Dạ nheo mắt, từ từ ngồi dậy, xoa xoa thắt lưng một chút rồi mở lời, chất giọng khàn khàn đầy mị hoặc khiến ai nấy nghe cũng đều sẽ đỏ mặt.

"Chuyện gì?"

Santa ngay lập tức nhào vào người Khúc Dạ, gấp gáp nói: "Cái tên Chấp pháp thời không chúng ta vừa nuốt sáng nay vẫn chừa lại một ít pháp lực trong người Chi Tranh, giờ cái tên đấy náo loạn trong ngục, giết gần sạch cảnh sát đang canh giữ cậu ta rồi."

Khúc Dạ xoa xoa hai bên thái dương, có chút phiền chán.

"Giờ hắn đang tìm đến ta?"

Santa lắc đầu đầy tuyệt vọng: "Theo lộ tuyến, hắn đến tìm ông xã của ngài."

Khúc Dạ nghe xong liền bật dậy, gương mặt tuyệt mỹ vốn luôn nở nụ cười ngọt ngào nhưng lần này lại toát lên vẻ giận dữ khó kiềm chế được.

Tuy Santa đã nhanh chóng thông báo nhưng khi Khúc Dạ đến, mọi thứ đã trở nên tan hoang. Giữa một đám thi thể của những kẻ không quan trọng, Chi Tranh với bộ dạng khủng bố đang dùng tay không đâm xuyên qua cơ thể Phong Lam, dường như đang muốn hút đi mất linh hồn của hắn.

"Ác thần... Ngươi tới muộn rồi!" - Chi Tranh quay đầu, khuôn vốn thanh tú nay hốc hác, dính đầy máu, mắt trợn ra mà nở một nụ cười đầy ghê rợn - "Ngươi nuốt hồn thể của ta, ta phá hủy linh hồn của hắn, ngàn đời vĩnh viễn không thể siêu sinh, không còn tồn tại

Phong Lam không còn sức lực bị quăng từ trên cao xuống dưới chân của Khúc Dạ, hơi tàn không cam lòng khiến hắn vẫn còn thoi thóp một chút. Cậu khẽ khụy xuống mà đỡ hắn áp vào người mình. Hắn giương mắt chăm chú nhìn Khúc Dạ, máu tươi từng chút từng chút bật trào ra ngoài khóe môi, đôi mắt lay động sớm đã chuyển màu, không còn là "Phong Lam" nữa.

"Xin lỗi... lại để em thấy bộ dạng... thảm hại này lần nữa..."

Linh hồn bị lấy đi, thể xác thì rách nát, có thể nói được lời cuối là phải có bao nhiêu nghị lực, phải có bao nhiêu sự không cam lòng?

Khúc Dạ nhìn cái xác đang dần lạnh đi của Phong Lam, không còn hơi ấm, không còn ánh sáng tinh khiết từ linh hồn. Khúc Dạ bỗng nhiên muốn bật cười nhưng cuối cùng lại chẳng thể cười nổi...

Hết lần này đến lần khác, sao cứ phải là hắn? Sao cứ phải nhắm vào hắn?

Mặc kệ nguyên tắc, mặc kệ sinh tử, ngay cả thể xác mượn dùng cũng bị trút bỏ. Sức mạnh của uất hận bạt ngàn đã trở lại. Thế giới tầm thường không đủ sức chống chọi dần bị tàn phá.

Chi Tranh đang cười ngạo nghễ bỗng nhiên không cười được nữa, gã cảm nhận được cái chết đang đến rất nhanh. Gã muốn quay đầu bỏ chạy, cũng đã tìm cách đối phó với ác linh của cậu nhưng khi quay đầu, thứ đợi gã không phải là ác linh mà chính là ác thần.

Mái tóc trắng dài, đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt tuyệt mỹ hơn cả vị thần sắc đẹp gã từng gặp, nhan sắc này thậm chí còn vượt qua tưởng tượng của tam giới. Nhưng đôi tay lạnh ngắt, biểu cảm vô hồn khiến gã sợ nhiều hơn là mê luyến.

"Cho người chết một lần thì hời quá."

Thanh âm ma mị vang đến từ một kẻ bò ra từ địa ngục có biết bao sự đáng sợ.

Thể xác vay mượn của Chi Tranh bị xé toạc thành nhiều mảnh, thần hồn bên trong muốn chạy trốn nhưng bị xiềng xích oán linh trói chặt, cuối cùng bị phân thành nhiều mảnh, đưa vào trong địa ngục tăm tối mà chịu dày vò đến khi Khúc Dạ thấy đủ thì thôi.

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong tích tắc, khi mọi thứ dần trở nên yên ả, Khúc Dạ lại trầm mặc không thể hiện lấy một hành động.

Hồn nát người tan, chỉ mới gặp nhau trong chốc lát lại phải lìa xa... Trước đây là do yếu ớt, bây giờ đủ mạnh cũng không kịp níu lấy người mình thương.

Oán hận mạnh mẽ chồng chất oán hận. Khúc Dạ có thể trả thù cho những oán linh nhưng ai trả thù cho cậu đây? Ai trả lại người yêu cho cậu đây?

Khúc Dạ chậm rãi ôm lấy thể xác tạm bợ của Phong Lam, cậu áp tai mình vào tim hắn mặc cho máu tươi không ngừng vấy bẩn.

"Tuyết rơi rồi..."

Mùa đông đến rồi, ngày cậu ra đời đến rồi nhưng người cậu yêu cũng đi rồi. Bóng đêm đang dần nuốt chửng tất cả, thi thể, máu tanh hay cả Phong Lam đều không có ngoại lệ.

"Sẽ lạnh..."

Một tiếng nhắc nhở mang theo chút yếu ớt vang lên giữa không trung. Khúc Dạ chầm chậm ngẩng đầu, một tia sáng nhỏ đang không ngừng cố gắng lập lòe nhắc nhở cậu.

"Em sẽ lạnh..."

Ánh sáng nhỏ cố gắng sưởi ấm cho Khúc Dạ nhưng nó quá nhỏ bé, quá yếu ớt, thậm chí còn chưa bằng lòng bàn tay nữa cơ mà.

Khúc Dạ cúi đầu, áp sát mặt vào ánh sáng nhỏ lại thuần khiết kia, ngay lập tức nó nhẹ nhàng tiến vào cơ thể cậu.

"Ta sẽ luôn bên em, bé cưng của ta."

Hồn thể yếu ớt, chỉ một Chấp pháp thời không liền có thể khiến hắn xém hồn phi phách tán... Thế mà vẫn cố chấp đi theo cậu...

Tình cảm này, một kẻ như cậu xứng đáng có được sao?

Khúc Dạ ôm lấy ánh sáng nhỏ, nở một nụ cười thê lương rồi dần dần cũng biến mất trong đêm tối.

Thế giới này đã hoàn toàn bị phá hủy, vừa trút giận nhưng cũng vừa cảnh cáo.