"Ông muốn làm gì con tôi!"
Người đàn bà bị đánh sống dở chết dở đang nằm im trên mặt đất bỗng nhiên gào lên.
Khúc Dạ cau mày, hơi hơi giật người lùi lại. Cậu nhướn mày hướng về lão già luộm thuộm, nở nụ cười nhẹ mà nói: "Vợ ngài có bệnh, phải chữa thật sớm không sẽ để lại di chứng."
Ông ta đã từng mưu mẹo để leo lên được vị trí cao, đương nhiên hiểu được sự ẩn ý sau lời nói đầy quan tâm của thiếu niên. Ông ta ngay lập tức đứng thẳng người, nắm lấy tóc người đàn bà mà lôi xềnh xệch vào trong phòng, ban đầu còn có tiếng hét thất thanh nhưng rất nhanh không gian lại trở nên im lìm.
Khúc Dạ cười khẽ một tiếng rồi ung dung rời đi.
Từ trong xe, Khúc Dạ có thể thấy được những kẻ vừa nhận được tiền mừng rơn như thế nào.
Đồng tiền có thể sai khiến cả ma quỷ.
•••
Về đến biệt phủ đã quá giờ cơm chiều, Santa không khỏi lắc mông cảm khái: "Chủ nhân ơi, ba ngày tiếp theo chắc chắn ngài sẽ không xuống giường được, ngài có điều gì căn dặn ta trước không?"
Khúc Dạ ban cho nó cái nhìn sắc lẹm, không chút nương tình mà bóp bóp cái má đã tích thêm được một đống mỡ: "Từ khi nào cái miệng của người lanh lẹ thế hả?"
Khúc Dạ nói xong nắm cổ Santa bước vào cửa lớn. Quả nhiên như Santa nói, Phong Lam đã sớm trở về, thậm chí còn có đủ thời gian thư thái tắm rửa rồi ngồi uống trà chiều đợi cậu về.
"Về rồi?"
Khuôn mặt anh tuấn không rõ cảm xúc càng khiến Khúc Dạ dấy lên sự yêu thích. Cậu biết Phong Lam có tính chiếm hữu rất cao nhưng càng như thế, cậu lại càng muốn trêu ghẹo hắn thôi.
Khúc Dạ sà vào lòng Phong Lam, môi mỏng dẩu dẩu hôn lên gò má nghiêm nghị: "Kim chủ đừng giận mà, em làm gì chẳng phải cũng mang người của anh theo sao?"
Phong Lam bị cách làm nũng này chọc đến bật cười, đặt tách trà xuống mà chuyên chú nhào nặn bờ mông căng căng của bé cưng nhà mình, cũng nhiệt tình đáp trả nụ hôn lấy lòng của cậu.
"Hãy sử dụng tôi." - Hắn đưa đôi tay có chút chai sạn của thiếu niên áp lên má mình - "Biến tôi thành kim cương nộ mục của em, em xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất chứ không phải máu tươi tanh tưởi."
Khúc Dạ nhíu mày, dùng ngón tay gẩy gẩy mấy sợi tóc của hắn, chậm rãi lắc đầu rồi lại cười cười, nửa đùa nửa thật: "Sánh bước mới lâu dài, huống chi đó cũng là sở thích."
Phong Lam khẽ nhếch môi, bế bé cưng đi lên phòng.
Thật hay quá, hắn cũng thích chơi đùa với những "con kiến" đấy, bé cưng với hắn đúng là trời sinh một cặp.
•••
"Anh ơi... Cho em... Cho em thuốc... Cho em..."
Chi Tranh quỳ bên gối Trác Phồn, không ngừng cầu xin, không ngừng tham lam nhìn về phía kim tiêm đang được gã nắm chặt trong tay.
"Không có tiền thì biến..."
Trong cơn phê pha, Trác Phồn cảm thấy phiền với cái con nghiện đang không ngừng léo nhéo bên tai mình.
Chi Tranh lắc đầu, gấp gáp đến khó chịu: "Em hết tiền... Em hết tiền rồi... Bao nhiêu tiền em cũng đã cho anh hết..."
"Mẹ kiếp! Phiền quá!" - Gã thẳng chân đá vào bụng của Chi Tranh khiến cậu ta ngã lăn ra đất, khóe miệng cậu ta cũng xuất hiện vệt máu nhỏ.
Nếu trước đây gã nâng Chi Tranh như nâng trứng, hứng như hứng hoa thì bây giờ gã đã bị cơn nghiện chi phối, trong gã lúc này chỉ có những cơn phê pha từ thuốc mang lại, đó mới chính là thứ gã cần.
Trong lần túng quẫn, khi được sự gợi ý từ đám tay sai của Tứ, gã đã nghĩ đến Chi Tranh. Trước hết gã dụ cậu ta đến khách sạn với lời hứa hẹn rằng đã chuẩn bị cho cậu ta mọi tài nguyên tốt nhất để trở lại đường đua minh tinh. Nhưng ai ngờ, Trác Phồn lại đánh thuốc cậu ta, tiêm cho cậu ta một lượng thuốc rồi quăng cậu ta cho đám lão già đầu hói bụng phệ còn có sở thích bạo lực trên giường.
Sau đêm đó, Chi Tranh hoàn toàn bị "thuốc trắng" làm mê hoặc, cậu ta không những không tức giận mà còn nguyện ý cho Trác Phồn làm gì thì làm chỉ để đổi lấy thuốc. Ngay cả tiền, cả thân thể, danh tiếng đều mất hết... nhưng tên này khi thấy cậu ta hết giá trị lợi dụng liền vứt bỏ...
Càng nghĩ càng căm hận, lại thêm có sự tác động của thuốc phóng đại cảm xúc. Chi Tranh không chút do dự vơ lấy gạt tàn thuốc, nhân lúc Trác Phồn không chú ý mà điên cuồng đập vào đầu gã.
"Chết đi... Chết đi... Chết đi thằng chó!"
Máu tươi vấy bẩn cả gương mặt từng được giới báo chí đánh giá là thanh tú, trong trẻo. Nhân cách thật sự đã bộc lộ, con quỷ bên trong đã hoàn toàn ngự trị khiến nét mặt Chi Tranh lộ ra sự độc ác tột cùng.
Khi thấy tình nhân đã hoàn toàn tắt thở, Chi Tranh không chút sợ hãi mà lao về phía ống tiêm bị rơi trên mặt đất. Cậu ta không ngừng đập ven, tiêm một ít thuốc còn vương lại bên trong. Đang chìm trong sự ngọt ngào do ma quỷ trắng mang lại thì thuốc lại hết.
"Mẹ nó! Khốn kiếp!"
Chi Tranh gầm lên rồi quăng ống tiêm đi, nhìn đến cái xác đang dần lạnh đi rồi lại lia đôi mắt đỏ ngầu xuống cánh tay của gã. Cậu ta như phát điên mà lao đến, không ngừng nhắm vào cái lỗ nhỏ trên cánh tay của gã mà hút lấy hút để.
Qua camera, Tứ không ngừng cảm thán với tác dụng của lô hàng mới.
"Nghiện lắm rồi."
Thư ký Trương nhún vai: "Đương nhiên, độ tinh khiết là 90% mà, này chỉ có đi đầu thai mới cai được thôi."
"Haha, bỏ cả một lượng lớn thuốc để chơi chết hai đứa này, ông chủ cũng quá hào phóng rồi." - Tứ chống cằm, liếc mắt nhìn cái tên đang cười thỏa mãn trên màn hình.
Thư ký Trương không bình luận, chỉ nâng kính lên, chậm rãi đáp: "Muốn xem kịch thì cứ xem nhưng đừng quên nhiệm vụ đấy."
"Biết rồi, biết rồi, đợi con ma nghiện đó lên đỉnh sẽ đưa quà vào ngay."