Khóc đến mệt, Khúc Dạ ngủ gục trên tay của Phong Lam lúc nào không hay. Không gian bốn bề tĩnh lặng, nghĩa trang thành phố vốn đã thưa người mà được lệnh của hắn nên cửa cũng đóng chặt vào thời gian này.
Nhất thời, thư ký Trương cùng đàn em không biết phải làm gì.
Tứ là người lên tiếng trước, cậu ta chăm chú nhìn Khúc Dạ đang ngủ say trong tay của ông chủ nhà mình, thậm chí còn nắm chặt không buông mà mở lời trêu ghẹo: "Nếu không phải tận mắt thấy cậu ấy bóp cổ và tống nhang vào họng tên đô con hơn mình, tôi cũng tưởng cậu ấy yếu ớt lắm đó."
Mỹ nhân này đẹp nhưng mà có độc, cũng chỉ có ông chủ đủ bản lĩnh để ôm độc dược vào lòng. Hoặc phải nói là chỉ có ông chủ mới khiến đóa hồng tự trút bỏ gai nhọn của mình.
Thư ký Trương cũng gật đầu, sau lại nhìn tên đang sống dở chết dở dưới đất, hỏi ý kiến ông chủ: "Chúng ta phải làm gì với tên này đây?"
Phong Lam liếc thoáng qua gã một cái: "Bé cưng đã nói không giết thì không giết, đem cho nó thử ít hàng mới đi."
Không giết thì làm chuột bạch cho đợt hàng mới của họ. Xem như không uống phí cái mạng chó của gã.
Tứ cười cười nhìn theo bóng dáng của ông chủ cẩn thận ôm bảo bối của mình bước vào xe, không quên trêu ghẹo tiếp: "Ông chủ, thích thì cho người ta danh phận đàng hoàng đi nhá, đừng có ậm ờ làm mỹ nhân đau lòng mà kiếm người khác thì lại độc thân đến già đấy!"
Dù mặt ông chủ có đẹp, có lắm tiền đến đâu mà không khí xung quanh lúc nào cũng như nhà có tang thì ai lại muốn gả cho chứ. Phải công nhận, mỹ nhân ấy cũng gan thật, dám dùng cách này để bức ông chủ luôn. Mà ông chủ của bọn họ cũng đâu vừa, lấy mạng mình ra đánh cược khiến mỹ nhân đau lòng phát khóc.
Hai cái con người này, điên quá điên, ác quá ác, vẫn nên giữ chặt lấy nhau, buông ra khéo lại khổ cả thế giới.
•••
"Đau quá..."
Khúc Dạ tỉnh dậy là khi cậu cảm thấy ngực cứ nhói nhói, giống như có ai đang cố gặm mút xong rồi cắn lên dày vò nó.
"Tỉnh rồi?"
Khi cậu mơ màng tỉnh giấc, tiếng nói trầm ấm quen thuộc đã vang vọng bên tai.
Khúc Dạ chầm chậm mở mắt ra, đập vào mắt cậu là đỉnh lồng làm bằng vàng rồng còn đính kim cương. Một đống dấu chấm hỏi đang lưng lưng trong đầu thì cái đau điếng từ ngực truyền đến khiến cậu tỉnh táo hoàn toàn.
"Anh..."
Phong Lam đang áp sát mặt vào ngực cậu, thoải mái cắn mút hai điểm nhô lên đến mức chuyển sang màu hồng đậm.
"Tôi không muốn làm em sợ nên mới kiềm chế, nhưng có lẽ điều này là không cần thiết." - Phong Lam cắn nhẹ lên xương quai xanh xinh đẹp của bé cưng, tiếp tục vuốt ve vùng eo thon mảnh của cậu - "Khi scandal rộ lên, tôi không quan tâm mấy, đến khi thư ký Trương nói rằng em muốn tổ chức họp báo, tôi liền muốn xem em có thể làm được gì."
Hắn vuốt ve gương mặt non nớt dù đã qua tuổi đã trưởng thành từ lâu: "Đêm đó tôi không cố ý theo dõi em, tôi chỉ muốn xem người mà đã phản bội tôi đang điều tra ai, vô tình chạm phải em."
"Ngay khi gặp em, tôi đã muốn giam em lại, để mãi mãi chỉ có thể khoe sắc với một mình tôi. Đặc biệt là khi nghe giọng nói ngọt ngào đang uy hiếp tên phóng viên của em, tôi đã nghĩ... tôi phải khoét tai của tên đó ra."
Đây là lần đầu tiên, Phong Lam nói ra suy nghĩ thật của mình. Bản tính chiếm hữu tuyệt đối thậm chí là có phần biến thái, méo mó.
Khúc Dạ đảo mắt nhìn chiếc lồng vàng đính kim cương, xung quanh còn có rất nhiều đồ ngọt mà cậu yêu thích. Thay vì bất mãn vì bị giam cầm, Khúc Dạ lại đưa tay ôm lấy cổ Phong Lam, cắn nhẹ lên môi hắn, dụ hoặc nói: "Anh nên làm điều này sớm hơn."
"Khiến em vĩnh viễn ở bên anh, biến em thành của anh, từng tấc da tấc thịt đều là dấu vết của anh."
Phong Lam rốt cuộc cũng không kìm chế nổi, một tay đỡ eo, một tay lần mò xuống dương vật nhỏ nhắn mà tuốt động. Phía trên lại chiếm lấy đôi môi còn đọng lại sự ngọt ngào của sữa và kẹo. Bé cưng của hắn quá đỗi quyến rũ, quá đỗi đáng yêu, hắn không thể dừng lại được nữa. Môi lưỡi không ngừng quấn lấy nhau, đến khi Khúc Dạ đỏ mặt vì hết hơi thì Phong Lam cũng chỉ buông ra một chút rồi lại tiếp tục công cuộc chiếm lấy.
Hôn đến mức đáy mắt xinh đẹp dần tan rã, môi sưng lên, miệng theo mở ra muốn tìm kiếm oxy. Ngay cả cậu bé nhỏ phía dưới cũng không chịu được khoái cảm do người đàn ông mình yêu mang lại mà đã xuất ra dòng tinh cô đặc.
Phong Lam nhìn bé cưng thở hổn hển, cả người mềm oặt vì khoái cảm, toàn bộ đều để cho mình làm chủ.
"Nhìn xem, của em thật đặc, thật ngon."
Hắn đưa tay lên môi, dịu dàng liếm dòng tinh vừa mới phóng xuất ra.
Khúc Dạ mím môi, quay mặt sang hướng khác, không muốn chứng kiến cảnh dâm mỹ kia nữa nhưng người đàn ông bên gối lại không ngừng thổi gió. Hắn quệt một ít tinh dịch đục đục lên ngực cậu, sau lại cúi xuống liếm mút, gảy gảy nhẹ đầu ngực nhạy cảm rồi cười một cách vô lại:
"Bé cưng, ngực em đang chảy sữa này."