Xuyên Nhanh Trở Thành Đứa Con Ngoan

Chương 30




"Cha à, nếu cha không đồng ý con sẽ khóc cho cha xem". - Lâm Bối Bối lần nữa bất chấp tất cả giãy dụa.

Lâm Dũng:!!!

"Ai nha, ông anh à, con gái anh quan tâm, lo lắng cho anh như vậy, thì anh cứ theo cô bé vào xem một chút đi".

"Đúng vậy, không gạt anh, anh đừng nhìn đây là phòng khám nhỏ, nhưng bác sĩ khám ở đây là một lão trung y, y thuật châm cứu kia chỉ có thể dùng một chữ: Giỏi*. Chuyên môn trị liệu mấy cái đau lưng nhức chân này".

[*nguyên văn nó để ngưu á mà tui không hiểu từ ngưu này lắm, ai hiểu thông tri cho tui nha.]

-



"Đúng đó, anh biết không, bệnh thấp khớp của tôi đã mười mấy năm, tuần trước đến chỗ này khám, bây giờ thì đã đỡ hơn phân nửa rồi. Anh tới đây khám chắc chắn không bị thiệt".

"Đúng vậy, đừng phụ lòng hiếu thảo của con gái anh, đứa nhỏ này rất tốt, anh thật là may mắn".

Những người xung quanh đến khám nghe được cuộc đối thoại của hai cha con thì đều nhao nhao tới khuyên nhủ Lâm Dũng.

Đợi đến khi Lâm Dũng phản ứng lại thì ông đã bị lôi vào phòng khám y học này.

Lâm Dũng: Được rồi, đến cũng đến rồi vậy thì cứ xem thử, nếu không được thì coi như không đi nữa, đỡ cho Bối Bối tiếp tục nghĩ về nó.

Phòng khám y học cổ truyền Trung Quốc Trần thị có hai vị bác sĩ khám bệnh, một người là lão trung y đã ngoài sáu mươi, gần bảy mươi tuổi, nghe nói trước kia ông từng làm giám đốc bệnh viện quân khu ở thủ đô, y thuật rất giỏi, hiện tại đã nghỉ hưu nhưng cũng không rảnh rỗi, ông ấy mở một phòng khám nhỏ ở quê nhà, cũng là thành phố H.

Tuy nói là phòng khám nhỏ, nhưng giấy phép kinh doanh của người ta vẫn đầy đủ, chỉ là ở vị trí không tốt lắm. Nghe nói lúc trước nhiều bệnh viện ở thành phố H biết được tin ông về quê, đều đến tận nhà mời ông tới bệnh viện thăm khám, nhưng tất cả đều bị từ chối.

Vị bác sĩ còn lại là cháu của bác sĩ Trần, năm nay ba mươi tuổi, nghe nói đại gia tộc của bác sĩ Trần đều hành nghề y, là hạnh lâm thế gia¹ nổi tiếng.



[¹] hạnh lâm mà mình tìm được là "Hạnh lâm chi gia" 杏林之家 thường dùng để hình dung người trong một nhà y thuật đều cao. Còn thế gia là Một gia tộc có nhiều đời vinh hiển.

Vì nó để thế gia nên mình sẽ để vậy luôn nha.

-

"Ngồi đi, để tôi xem cho cậu một chút". - Bác sĩ Trần đeo kính, vẻ mặt già nua có chút nghiêm túc, Lâm Dũng không hiểu vì sao cảm thấy có hơi kinh ngạc, chỉ cần bác sĩ Trần nói cái gì thì ông sẽ nghe lệnh làm theo cái đó.

Bởi vì vẻ mặt của bác sĩ Trần quá mức nghiêm túc, thế cho nên Lâm Dũng cũng không dám nói chuyện với ông ấy, ban đầu ông còn muốn nói nếu không tốt thì cứ tùy tiện nhìn rồi lừa Bối Bối là được, nhưng lúc này cái gì cũng không dám nói.

Đầu tiên bác sĩ Trần kiểm tra chân của Lâm Dũng, sau đó lại kiểm tra thắt lưng của ông.

Lúc ông ấy ấn vào chỗ nào đó, Lâm Dũng lập tức hét to, đau đến sắp nhảy dựng lên.

"Đau phải không?" - Bác sĩ Trần nói: - "Đau là đúng rồi, nghiêm trọng như vậy mà còn không đi chữa trị. Nếu mà không chữa thì chỉ cần chờ hơn mười năm là cậu sẽ bị tê liệt nằm trên giường rồi".

Lâm Dũng mở to hai mắt: - "Bác sĩ, bác sĩ, ông không cần nói những lời dọa tôi như vậy, chỉ là thỉnh thoảng có hơi đau nhức mà thôi, không có chuyện gì..."

Bác sĩ Trần chỉ nhìn ông cười cười không nói gì, Lâm Dũng cảm thấy còn đáng sợ hơn, câu tiếp theo cũng không dám nói ra miệng.

Lâm Bối Bối luôn ở bên cạnh nhìn, nghe được lời này của bác sĩ Trần thì nhớ tới kiếp trước, bệnh đau thắt lưng của cha ở kiếp trước quả thật càng ngày càng nghiêm trọng.

Chỉ là việc tê liệt mà bác sĩ Trần nói lại không xuất hiện, bởi vì sau khi cô mười bảy tuổi, cũng chính là sáu năm sau, cha đã chết rồi.

"Ông nội Trần, eo và chân của cha con có thể chữa được không?" - Lâm Bối Bối lo lắng hỏi.

Tuy rằng từ trí nhớ kiếp trước của cô biết được y thuật của bác sĩ lâu năm ở phòng khám này rất tốt trong những việc điều trị các bệnh ở thắt lưng và chân, nhưng không nhận được câu trả lời chính xác từ bác sĩ cô vẫn không an tâm.