Xuyên Nhanh Trở Thành Đứa Con Ngoan

Chương 14




Tối nay con bé gọi tiếng cha rất nhiều, còn nói xin lỗi ông, cười với ông.

Trong lúc nhất thời Lâm Dũng cảm thấy con gái ngoan ngoãn nghe lời khi còn bé dường như đã trở về.

Tuy ông ăn đồ nguội lạnh nhưng trái tim lại ấm áp.

-

Cách đó không xa Lâm Bối Bối đang ngồi trên ghế nhìn về phía cha mình, cô thấy ông đang ăn cơm mà không thấy rõ biểu cảm trên mặt ông nhưng có lẽ cô có thể đoán được.



Phải, là vui vẻ.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong hai đời người con gái nhớ thương ông, đưa cơm cho ông, chỉ cần con gái đối xử tốt với ông một chút, ông có thể ngây ngốc thật lâu thật lâu, sau đó lại càng thêm tận tâm tận lực móc tim móc phổi đối tốt với con gái.

Thật ra cô thấy rõ, thấy rõ bánh mì mà cha đã cầm trước đó.

Cô cũng biết rõ, bánh mì kia đến từ đâu, cũng rõ ràng vì sao khi ba hỏi cô lại bối rối như vậy, thế cho nên bánh mì vốn có thể đem về nhà lại nhét vào trong túi rác một lần nữa.

Bởi vì nó được nhặt từ trong thùng rác.

Đó là một chuyện thật lâu ở kiếp trước nhưng khi nhớ lại vẫn rất rõ ràng.

Đó là lúc Lâm Bối Bối chín tuổi, có một lần Lâm Dũng dọn dẹp thùng rác, vừa vặn có một người mang đồ đi đổ rác, chỉ là túi rác kia lại từ xa vứt tới nắm trên mặt đất không ném vào thùng rác.

Lâm Dũng cầm lấy cái túi kia đang định ném nó vào thùng rác lại phát hiện trong túi có một cái bánh ngọt nhỏ cùng mấy cái bánh mì còn nguyên vẹn.

Lâm Dũng nhớ người đàn ông đó, đó là một nhân viên của tiệm bánh.

Vào buổi tối nhân viên của tiệm bánh luôn vứt bỏ bánh ngọt và bánh mì không thể bán hết trong ngày.

Lâm Dũng nhìn bánh ngọt và bánh mì vốn bán được vài đồng cảm thấy thật đáng tiếc, nghĩ đến những thứ này mới được làm trong hôm nay vẫn chưa hết hạn, bao bì cũng còn tốt, chỉ mới ném xuống trên mặt đất, cũng không bị dính mùi rác rưởi.

Lâm Dũng lập tức cầm lên muốn mang về cho con gái ăn.

Bởi vì ông nhớ rõ con gái thích nhất bánh ngọt của tiệm bánh này, đáng tiếc ông lại không có nhiều tiền, lâu lâu mới có thể mua cho con gái một miếng ăn, mỗi lần thấy con gái nhìn những đứa trẻ khác ăn bánh ngọt lộ ra vẻ hâm mộ, ông đều rất áy náy.

Đêm đó Lâm Dũng trở về với bánh ngọt nhỏ và bánh mì.

Quả nhiên khi con gái Bối Bối được ăn bánh ngọt nhỏ thì rất vui vẻ, nụ cười trên gương mặt kia đã rất lâu rồi Lâm Dũng không nhìn thấy.

"Cha ơi, sao hôm nay lại mua nhiều bánh ngọt và bánh mì như vậy ạ?" - Lâm Bối Bối chín tuổi xúc một thìa bánh ngọt bỏ vào miệng, cảm nhận vị bánh kem ngọt ngọt, khó hiểu hỏi.

Lâm Dũng trầm mặc.

"Cha ơi".

Lâm Dũng ấp úng cuối cùng vẫn nói ra chuyện bánh ngọt và bánh mì này là nhặt được ở thùng rác.

Ông không muốn lừa gạt con gái, cho dù là vì tốt cho con bé.

"...Bối Bối, con yên tâm, những bánh mì này đều là làm trong hôm nay, người ta chỉ vừa ném xuống đất không có ném vào thùng rác, vừa ném xuống mặt đất là được cha nhặt lên, bao bì cũng còn tốt".

Khi nghe được bánh ngọt và bánh mì này nhặt từ trong thùng rác ra nụ cười trên mặt Lâm Bối Bối lập tức biến mất.

Cô bé thậm chí có thể tưởng tượng ra hình ảnh kia, cảm thấy dạ dày dâng lên từng đợt buồn nôn.

Cô bé ném bánh trong tay xuống đất, lớn tiếng nói: - "Tôi không muốn ăn những đồ được nhặt trong thùng rác, tôi không ăn rác".

Lâm Dũng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của con gái, tay chân bắt đầu luống cuống: - "Bối Bối mấy thứ này thật sự không bẩn, thật đó".

Nói xong Lâm Dũng muốn đi an ủi Lâm Bối Bối.

Nhưng sau đó lại lùi lại.