Nhóm dịch: Bánh Bao
“Khoa trương đến vậy sao?”
“Không khoa trương không khoa trương, tục ngữ có câu 'Một đạo chống tam đạo', hôm nay em đến đây, rất nhiều thanh niên coi trọng em, chị sẽ cho em mức lương tối ưu, thời gian làm việc hoàn mỹ nhất, em cũng không thể bỏ chạy giữa chừng.”
“Không đâu.” Khúc Thanh Thanh nói.
“Nhưng chị vẫn sợ em bỏ chạy.” Sau khi nói đùa, chị Từ nói thêm: “Đưa địa chỉ nhà cho chị, chị sẽ đón em.”
“Vậy, chị cứ đến cửa biển xe buýt đón em là được.”
Khúc Thanh Thanh vẫn nhớ kỹ hiệp ước hôn nhân giữa cô và Phó Thương Niên, không thể để cho người khác biết cô ở nhà họ Phó.
“Được.”
Sau khi nói cho chị Từ địa chỉ, cả hai lập tức cúp điện thoại.
Khúc Thanh Thanh còn có chút mơ màng, cô căn bản không có suy nghĩ là có thể tìm được công việc.
Kết quả là, bỗng dưng tìm thấy một công việc rồi?
Một lát sau có một cuộc gọi điện thoại khác, hỏi cô có hứng thú vào bộ phận trang phục không, có muốn đến tổ mỹ thuật hay không.
Khúc Thanh Thanh thậm chí còn không biết chuyện gì đang diễn ra.
Cảm giác mình quả thật không thích hợp với bộ phận trang phục và mỹ thuật, cô liền uyển chuyển cự tuyệt, sau khi cúp điện thoại thấy ông Phó từ trong phòng đi ra.
Phó Thương Niên cũng từ trong phòng khách đứng lên.
Khúc Thanh Thanh theo đó đứng lên gọi một tiếng: “Ông nội.”
Ông Phó thấy Khúc Thanh Thanh mấy ngày nay không uống rượu không trang điểm đậm, hành vi cử chỉ tự nhiên hào phóng lễ phép có thừa, ông ấy đối xử với Khúc Thanh Thanh cũng càng ngày càng ôn hòa, nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Ông nghe.”
Khúc Thanh Thanh đi tới hỏi: “Bây giờ ông tới bệnh viện kiểm tra sao?”
“Đúng, kiểm tra một chút, trong lòng cũng dự tính.” Ông Phó nói.
“Vậy ông mặc thêm áo khoác đi, bên ngoài lạnh lắm.” Nói xong Khúc Thanh Thanh sai người cầm áo khoác cho ông Phó, bấy giờ mới nói: “Ông, ông kiểm tra thật kỹ, không cần lo lắng Bì Bì, Đường Đường, hôm nay cháu ở nhà chăm mấy bé.”
“Được.” Ông Phó cười liếc mắt nhìn Phó Thương Niên một cái, giống như đang nói “Nhìn vợ cháu hiểu chuyện biết bao, cháu cũng tỏ ý chút đi.
Phó Thương Niên quay đầu nhìn Khúc Thanh Thanh.
Khúc Thanh Thanh căn bản không thèm nhìn Phó Thương Niên.