Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss

Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss - Chương 39




EDIT: Morticia.



"Chào mọi người, tôi là Tiêu Tiêu.



Nhờ có sự giúp đỡ của mọi người, bế quan lần này tôi đã thành công vào tầng chín luyện khí, cảm ơn mọi người, bây giờ Tiêu Tiêu sẽ live bù những ngày qua.



Mọi người muốn xem gì nè?"

"Nhìn cuộc sống của người bình thường khu an toàn? Được thôi, Tiêu Tiêu đã đi một thời gian rồi, phải về xem thử tình hình bây giờ như thế nào.



Cảm ơn Nguyên Nhất Chân Nhân tặng Bồi Nguyên đan nha, cảm ơn Diệu Thanh Tiên Tử tặng Bổ Linh Đan..."

Tiêu Nhã ra khỏi nơi bế quan, vừa nói chuyện với người xem live, vừa đi về phía khu an toàn.



Lúc trước cô ta tu luyện ở khu an toàn, vì nhiều người phức tạp, sợ bị làm phiền, mà cô ta cũng không muốn để người khác biết chuyện cô ta tu luyện, bị người khác bắt gặp thì không biết giải thích kiểu gì, cho nên mượn cớ ra khỏi thành.



Sau đó được những tu sĩ này chỉ dẫn, tìm nơi động thiên phúc địa nồng đậm linh khí, bế quan tu luyện, mãi đến khi tu vi ổn định ở tầng chín mới đi ra.



Tính toán thời gian, cô ta đã rời đi khoảng một tháng, trước khi đi, dị năng giả mạnh nhất được công bố chính thức đang ở cấp ba, tương đương với luyện khí tầng ba, đã qua một tháng, dù bọn họ có mạnh hơn thì cũng chỉ có hạn.



Tiêu Nhã nghĩ, cô ta có nên thể hiện chút thực lực của bản thân không, ngụy trang thành dị năng giả?

Không nói đến những đặc quyền của dị năng giả, chỉ cần có thể một mình đi làm nhiệm vụ là được rồi.



Có không gian riêng, cô ta có thể tùy thời tu luyện mà không sợ bị người khác phát hiện.



Chỉ là, hưởng thụ bao nhiêu thì phải chịu trách nhiệm lớn bấy nhiêu, mỗi tháng dị năng giả phải hoàn thành đủ số lượng nhiệm vụ.



Cô ta sợ mọi người phát hiện bí mật, lỡ như bị bắt đi làm vật thí nghiệm gì đó.



Thế giới này nhiều kẻ xấu, cô ta không thể tin tưởng bất kì ai, cả thế giới người có thể tin tưởng chỉ có bản thân.





Lúc Tiêu Nhã đi đến khu vực gần khu an toàn, dán một miếng phù Ẩn Thân lên người, lặng lẽ đi vào thành.



Lúc đi ra là lén đi, vì cô ta không biết bản thân ở bên ngoài bao lâu.



Ghi danh ra khỏi thành mà mãi vẫn không về, chắc chắn không thể giải thích đầy đủ.



Tiến vào khu an toàn, cô ta tìm nơi kín đáo lấy phù Ẩn Thân ra, sau đó đi về nơi trước kia mình từng ở.



Lúc rời đi cô ta có nói với bạn cùng phòng, muốn đi tìm bạn học cũ —— dù sao khu 137 rất lớn, mấy chục vạn người, sẽ không có ai truy hỏi cô ta đi đâu.





Nhưng lúc đi trên đường, cô ta cảm thấy lạ, khu 137 người đến người đi nườm nượp, nhưng cô ta đi nửa ngày rồi mà vẫn không thấy một ai!

Mãi đến khi về đến chỗ ở mới nhìn thấy một người.



"Tiêu Tiêu, cô về rồi? Thế nào? Cô tư chất gì?"

Bạn cùng phòng Vương Văn Văn cực kỳ hưng phấn hỏi cô, trên mặt không nén nổi vui vẻ.



Tiêu Nhã không hiểu, "Tư chất gì?"

"Uầy, còn giả ngu với tôi, chắc chắn tư chất của cô rất tốt nhỉ? Mặc dù tôi không quá tốt, nhưng vẫn hài lòng.



Hỏa linh căn, Tô thần nói, Hỏa linh căn thì luyện đan là thích hợp nhất, sau này có thể trở thành luyện đan sư rồi!"

Tiêu Nhã sợ ngây người, linh căn, luyện đan, mỗi chữ đối với cô ta vô cùng quen thuộc, nhưng tại sao ghép lại với nhau lại không hiểu gì hết vậy?

"Cô...!nói linh căn? Linh căn gì?" Tiêu Nhã nghi ngờ có phải bí mật của mình bị lộ rồi không, cố ý hỏi câu này.




Vương Văn Văn nghi ngờ nhìn cô ta, "Linh căn gì nữa? Là linh căn tu luyện đó!" Đột nhiên ánh mắt cô ấy biến đổi, "Đừng nói là cô không biết nha?"

Tiêu Nhã tất nhiên là không biết, nhìn dáng vẻ của Vương Văn Văn, hình như đây là chuyện ai ai cũng biết, không thể giải thích nổi trong khoảng thời gian này bản thân đi đâu, chỉ hàm hồ nói, "Tôi gặp chút chuyện..."

Cũng may trong lòng Vương Văn Văn bây giờ rất hưng phấn, không nghi ngờ lỗ thủng trong lời nói, nhiệt tình giải thích một phen.





Tiêu Nhã lúc này mới biết trong khoảng thời gian cô ta đi đã có chuyện gì xảy ra.



Tóm lại là có một streamer gọi là Tô thần, phát hiện cách tu luyện dị năng, cũng là tu tiên, livestream truyền thụ lại cho mọi người.



Sau đó vị Tô thần này còn luyện chế ra pháp khí kiểm tra linh căn, đã bắt đầu từ hôm qua rồi, tất cả mọi người ở khu an toàn 137 có thể đến đại sảnh trung tâm để kiểm tra linh căn.



Đây là nguyên nhân cô ta không nhìn thấy ai trên đường về, vì mọi người đều tập trung ở đại sảnh xếp hàng kiểm tra linh căn.



Tiêu Nhã chấn kinh, chấn đến mức đại não đình chỉ hoạt động.



"Tiêu Tiêu, cô cũng nhanh đến đại sảnh đi, Đĩa thức ăn đo xong sẽ bị người ở khu an toàn khác đến mượn.



Mấy ngày nay Tô thần luyện chế pháp khí nhưng vẫn cung không đủ cầu, khu an toàn 137 chúng ta được hưởng ánh sáng của Tô thần, kiểm tra đầu tiên, phía sau còn có nhiều khu an toàn đang xếp hàng chờ kìa.



Bỏ qua lần này, không biết phải chờ bao lâu mới lại đến khu chúng ta."

Tiêu Nhã hoàn hồn, "Ờ, được." Sau đó ngây ngốc đi ra ngoài.



Lúc xuống lầu đụng trúng một đám người mới đi kiểm tra về, bọn họ vừa đi vừa nói ——

"Tòa nhà chúng ta tư chất tốt nhất chắc là Hồng Cương phòng 701 thì phải? Thiên phẩm Thổ linh căn luôn!"


"Cậu cũng đâu kém, Thiên phẩm Hỏa linh căn, tương lai là luyện khí sư rồi! Tôi kém hơn xíu, Hỏa Mộc Thổ, tam linh căn, nghĩ cũng biết tiền đồ có hạn."

"Thôi đi, ông tam linh căn còn phàn nàn, tôi đây ngũ linh căn còn chưa nói gì!"

"Lúc mấy người nói chuyện có thể suy nghĩ cho tâm tình của người bình thường không?"

EDIT: Morticia.



"Ha ha, Tiểu Ngũ đừng buồn, không phải Tô thần nói rồi à? Không tu luyện được cũng không sao, ba trăm sáu mươi đi, nghề nào cũng có chuyện gia, người bình thường cũng có con đường của người bình thường."

"Biết rồi, đừng đắc ý, tôi đứng nhìn mấy người nói chuyện mà mỏi eo!"

...!

Tiêu Nhã có chút hoảng hốt, cô ta chỉ mới đi có một tháng, thế giới thay đổi nhiều vậy?



Toàn dân tu chân?!

Ha, buồn cười.



Cô ta cảm thấy bản thân có kỳ ngộ độc nhất vô nhị, lặng lẽ giấu đi sợ bị người khác ngấp nghé, nhưng sự thật, cô không nhặt được trân bảo hiếm thấy, mà là viên đá bên đường!

Tô thần, Tô thần...!Chắc cô ta/ anh ta cũng có kỳ ngộ giống mình, nhưng đối phương chọn công bố ra ngoài, mà bản thân chọn giấu đi.



Tiêu Nhã không biết cảm xúc bây giờ trong lòng cô ta như thế nào, giống như ăn phải ruồi cực kỳ khó chịu, lại giống như không có gì, rõ ràng nhân loại tiến bộ là chuyện nên vui mới phải?

Đến cuối cùng người đó là ai?

Không có lý do, tự nhiên trong đầu Tiêu Nhã hiện lên mặt Lâm Tô, Lâm Tô, Tô thần...!

Là cô ta?!

Không không không, không thể nào, sao là cô ta được!

Tiêu Nhã cố gắng đè ý nghĩ này xuống, đúng rồi, livestream, Vương Văn Văn nói ngày nào Tô thần cũng livestream mà?

Cô ta vội vàng mở điện thoại, đánh hai chữ Tô thần.



Sau khi Lâm Tô đưa Đĩa thức ăn đầu tiên cho khu quân đội 137, những khu khác nghe danh mà tới, hứa hẹn các loại đồ tốt nhưng chỉ cần một Đĩa thức ăn!

Có thể nói thứ quý nhất từ trước đến nay là Đĩa thức ăn.




Chút chuyện nhỏ, Lâm Tô có thể giúp thì giúp, huống chi bọn họ đưa nhiều thứ tốt cho cô, cho nên cô tăng ca đuổi người, ngay cả livestream cũng dừng.



Dù sao người người đang ngẩng đầu chờ kiểm tra linh căn, cũng phải mất mấy ngày.



Cùng lúc đó, chính phủ phái người đến nói chuyện, muốn đàm phán.



Lâm Tô trước giờ không thích ứng phó mấy chuyện này, không gặp ai chỉ phái Lục Thanh đến bàn bạc với mấy người đó, truyền đạt ý tứ qua anh ta.



Vì Lục Thanh vốn là người của bọn họ, để Lục Thanh đại diện toàn quyền đã thể hiện thiện ý của cô.



"Bọn họ muốn hỏi cô, có thể ưu tiên dạy học cho quân đội không, đẩy xa tiến độ với người bình thường? Sợ người ngoài kia có sức mạnh to lớn sẽ náo chuyện."


Lục Thanh thấp thỏm hỏi, vì cô không ra mặt, cấp trên cũng không đoán được ranh giới cuối cùng của cô, nên chỉ nói vài vấn đề, để anh hỏi thử.



Nhưng anh vừa nhìn đối phương đã hiểu rõ, không sinh tâm tư gì thành tật khai báo.





Lâm Tô gật đầu, "Có thể."

Cô cũng biết chính phủ lo lắng gì, có một số người khi đã có sức mạnh thì bành trướng, nhiều tu sĩ như thế, cô không thể đảm bảo ai cũng là công dân yêu hòa bình sống theo pháp luật, chiến tranh cũng không phải thứ cô muốn, đề nghị này không có vấn đề.



Lục Thanh nhẹ nhàng thở ra, chưa kịp thả tảng đá trong lòng xuống đã nghe cô nói tiếp, "Mấy người không cần thăm dò tôi, tôi không thích quanh co lòng vòng, có yêu cầu gì thì nói thẳng, hợp lí thì tôi không từ chối.



Đương nhiên, nếu tôi không đồng ý, thì cho dù mấy người nói kiểu gì tôi cũng từ chối."

Lục Thanh xấu hổ, "Xin lỗi, là chúng tôi không thẳng thắn."

Lâm Tô khoát tay, "Không sao, anh nói đi, có chuyện gì nói hết một lần."

"Bọn họ muốn hỏi, liên quan tới pháp khí kiểm tra linh căn, bọn họ có thể tự mình nghiên cứu cách chế tạo không?"

"Có thể."

"Vậy những thứ khác cô có thể ưu tiên bán cho bọn tôi trước? Kể cả cách chế tạo, giá cả không vấn đề."

"Có thể."

...!

"À, đúng rồi." Lục Thanh không có ý tứ, yêu cầu hết cái này đến cái khác, bản thân anh cũng thẹn thùng.



Nhưng không còn cách nào khác, chuyện liên quan đến lợi ích quốc gia, không phải một mình anh có thể quyết định, tiếp tục hỏi, "Nếu chúng tôi có vấn đề trong tu luyện, có thể hỏi cô không? Không nhiều người lắm đâu, chỉ một bộ phận nhỏ thôi."

"Có thể, lúc tôi không bận."

Lục Thanh cảm động gớt nước mắt, đến anh cũng cảm thấy yêu cầu này quá phận, không ngờ cô đồng ý.



Lục Thanh đứng thẳng người, chào một cái, trung khí hô to, "Cảm ơn cô!"

Lâm Tô không hiểu, anh tự nhiên động kinh cái gì.



Dưới cái nhìn của cô, những yêu cầu này không tính là gì, chỉ tiện tay thôi.



Lúc cô còn ở Tu chân, mặc dù không thu đồ đệ, nhưng vì học rất nhiều, môn hạ đệ tử đều đến hỏi cô, chỉ điểm lỗi sai, giải quyết vấn đề, chút chuyện cô từng làm thôi, chưa nói tới kinh dâng hay không.



Còn chuyện quân đội tới cửa thương lượng, có thể bồi dưỡng ra một nhóm nhân tài ưu tú, cô được cũng bớt việc mà? Những chuyện như luyện chế Đĩa thức ăn, có thể phân phó, không cần cô lao tâm lao lực.



Nhưng chuyện cô không ngờ tới, người đầu tiên đến thỉnh giáo cô là nam chính trong nguyên tác.



——

Tặng mọi người 1 chương nè >:3.