Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss

Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss - Chương 23




EDIT: Morticia - Vee Chimtee.



Từ khi Lâm Tô được điều vào kinh thành, vẫn luôn loay hoay trong ruộng thí nghiệm của mình.



Vào tháng tám, nhóm bông đầu tiên ra quả già, rất khả quan.



Đến cuối tháng chín, mỗi mẫu đất trung bình đã ra bông, sau khi phơi khô hạt vải bông, có hơn hai trăm cân.



Nếu không phải năm nay lạnh sớm, có khả năng thu được thêm gốc rạ.



Nhưng thế này là không tệ rồi, năm mẫu sản xuất ra hơn một ngàn cân, đủ để cô giao nộp.



Lâm Tô chọn ngày lạnh nhất, mang theo xe bông đi vào hoàng cung, còn mang theo vài món thành phẩm như áo bông, vì thuận tiện cho Hoàng Thượng lấy ra dùng.



Nguyên Hòa Đế nghe xong đây là vật sưởi ấm, lập tức vui mừng, nhanh chóng mang cô đi đến cung Thọ Khang của Thái hậu.



Hành động này của hắn, không vượt ngoài dự tính.



Nguyên Hòa Đế là hiếu tử, Thái hậu nương nương sợ lạnh là chuyện trên dưới triều chính ai cũng biết, Lâm Tô đã chuẩn bị tốt, lúc mùa đông đến, thu hoạch được nhóm bông đầu tiên.



Có thể khiến hai người chí cao vô thượng Đại Hán nhận tình, như vậy, chỉ cần cô không tìm đường chết, ra vào cung, cho dù cô đi ngang cũng không có vấn đề gì.



Thái hậu thấy Hoàng Thượng đến, lập tức cười nói, "Hoàng nhi có vật tốt gì? Còn đưa đến chỗ ai gia?"

Nguyên Hòa Đế hiến vật quý nói, "Mẫu hậu chắc chắn thích." Hắn nói, tùy tùng phía sau bưng khay lên, lấy ra một kiện áo bông, tự mình khoác lên người Thái hậu, "Trẫm biết mẫu hậu vào đông, không chịu được lạnh, Lâm khanh làm ra bông, nói là giữ ấm rất tốt, trẫm nghĩ đến đầu tiên là mẫu hậu."

Mặc dù không biết bông là gì, nhưng sau khi đắp lên người Thái hậu, cảm thấy không còn quá lạnh, cơ thể ấm áp dễ chịu.



Thái hậu kinh hỉ hỏi, "Bông là cái gì? Sao ai gia chưa từng nghe nói? Vừa mặc đã không thấy lạnh nữa, đúng là đồ tốt!"

Nguyên Hòa Đế khoát tay, cung nhân bưng lên một khối bông, Nguyên Hòa Đế nói, "Mẫu hậu xem nè, đây cũng là bông, do một loài thực vật mọc ra." Hắn cố ý nhắc mọc trên thân thực vật, là sợ Thái hậu suy nghĩ nhiều, Thái hậu thờ Phật, cho nên chưa từng mặc đồ bằng da, nói là lột da trên người động vật, quá mức tàn nhẫn.



Thái hậu nghe xong, quả nhiên không kiêng kị, tự mình cầm lên, bông trắng như tuyết, mềm mại, để gần còn nghe được mùi thơm thoang thoảng.



Thái hậu mừng rỡ, "Quả nhiên là đồ tốt, hoàng nhi nói là do Lâm khanh đưa tới? Là vị đại nhân trồng khoai tây phải không?"



"Đúng là người đó." Nguyên Hòa Đế đầy mặt tán thưởng nói, "Lâm khanh trồng ra khoai tây, để bách tính Đại Hán ăn no, bây giờ trồng ra bông, để thần dân ta không bị lạnh, Lâm khanh, đúng là đệ nhất công nhần Đại Hán ta!"

Thái hậu đồng ý, "Không tệ, vị Lâm đại nhân này thật sự đáng được nhận lời khen như thế, trung quân vì nước, tâm lo thiên hạ, hoàng nhi, con phải khen hắn thật tốt!"

Nguyên Hòa Đế gật đầu, "Trẫm hôm nay có mang theo Lâm khanh tới, mẫu hậu có muốn gặp hắn không?"

"Thật? Ai gia muốn gặp vị Lâm đại nhân nhiều lần lập công này."

Lâm Tô nghe được thông truyền, sửa soạn lại dung nhan, theo tiểu thái giám tiến vào cung Thọ Khang.



"Thần thỉnh an Thái hậu, Thái hậu nương nương vạn phúc kim an."

Thái hậu thấy một thanh niên tướng mạo tuấn tú tiến vào, lòng vui vẻ, không chờ hắn tạ lễ xong, vội vàng ban ghế.



Lâm Tô quy quy củ củ hành lễ xong mới ngồi xuống, ngồi đoan chính, đầu cụp xuống, không nhìn thẳng Thái hậu, sợ mạo phạm người.



Bộ dáng này, khiến Thái hậu càng thích, "Lâm đại nhân thật sự là tuổi trẻ tài cao, chưa lấy vợ phải không? Trong nhà có những ai?"

"Hồi bẩm Thái hậu nương nương, vi thần chưa cưới vợ, song thân trong nhà đã qua đời, chỉ còn lại một mình vi thần."

Nghe cô trả lời như vậy, tâm tư Thái hậu đi lòng vòng, đã có dự định, chỉ là không nói ra.



"Ai gia phải cảm ơn ngươi đã trồng ra bông, nếu không sợ là đông này ai gia lại khổ!"

"Thần không dám nhận, vì quân phân ưu là bổn phận của vi thần, không dám nhận lời cảm ơn của Thái hậu." Nghĩ nghĩ, Lâm Tô lại nói, "Lúc trước không biết Thái hậu sợ lạnh nghiêm trọng vậy, trước mắt mới vào đông thì đỡ, ngày rét chỉ sợ mỗi áo bông là không đủ.



Vi thần biết có một loại giường, có thể giúp Thái hậu dễ chịu qua mùa đông."

"Giường(*)? Đó là cái gì?" Hoàng Thượng và Thái Hậu đồng thời lên tiếng.



(*) Giường đắp bằng gạch hoặc đất, bên dưới có ống lò để sưởi ấm (thường thấy ở bắc Trung Quốc).



Bản giải thích duy nhất tui tìm thấy tương ứng với raw 炕.



"Là xây trong phòng một cái giường, nhóm lửa ở ngoài, nhiệt theo ống dẫn truyền vào phòng, không có khói, nhưng trong phòng lại ấm như xuân."


"Thật sự có vật này?" Thái hậu vui vẻ nói.



"Đợi thần về nhà sẽ vẽ ra bản thiết kế, sau khi hoàn thành, lập tức dâng lên Thái hậu xem thử."

Giường cũng là đồ tết, Lâm Tô không chỉ gặp qua hai đời trước, trong nhà bách tính huyện Khâu Điền ở thế giới này cũng từng thấy, cho nên không tính là tri thức đời trước.



Chờ đến khi Lâm Tô đi đến tiệm thủ công, sau khi thí nghiệm thành công mấy cái giường, đưa tất cả tiến cung cho Thái hậu nương nương.





Kết quả không cần phải nói, lại khiến Thái hậu vui mừng một phen.



Thái hậu nương nương cao hứng một lần, ban thưởng cho Lâm Tô rất nhiều thứ.



Nguyên Hòa Đế cũng không yếu thế, ban thưởng bông và giường, chỉ riêng hát lễ cũng hơn một canh giờ, tiểu thái giám hát lễ mệt tới khàn cả họng.



Chiến trường này, tự nhiên kinh động không ít người, tự mình nghe ngóng một hồi, mới biết thì ra Lâm Tô lại phát minh ra thứ gọi là bông, còn tặng Thái hậu một cái giường đất.



Sau khi bách quan biết, ngoài miệng ghét bỏ Lâm Tô là người nông thôn không ra gì, nhưng trong lòng hâm mộ ghen tị chết, không hiểu sao tiểu tử này có vận khí tốt thế, chuyện gì tốt đều rơi trên người hắn!

Hận nhất là Thái sư đại nhân, Thái sư học đòi văn cẻ, trước giờ thích nuôi một số loại hoa cỏ, trước đây mấy năm có người hiếu kì, đưa cho hắn vài cọng hoa kì lạ, mặc dù rễ cây không dễ nhìn, nhưng khi nở hoa lại rất đặc biệt, trắng như tuyết, chạm vào mềm mại, cũng có mấy phần hữu dụng.



Hắn cho nó một cái tên phong nhã, là Ngọc vô hà.



EDIT: Morticia - Vee Chimtee.



Không sai, hắn trồng cây bông, bị Lâm Tô hiến trước, Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc gọi là phúc của bách tính, công ở vật giữ ấm bông!

Hắn trồng Ngọc vô hà ba năm, lại bị người khác chuyển tay tặng cho Hoàng Thượng, còn được khen ngợi, Thái sư đại nhân tức đến thổ huyết, nếu hắn biết đồ chơi này có công lao lớn đã sớm dâng lên rồi được chưa!

Giống như hụt mất cả thế giới!

Lâm Tô – đoạt công lao của hắn, thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, vừa thấy hắn, tim gan phèo phổi đau theo.



Lâm Tô còn không biết bản thân vô tình đắc tội Thái sư đại nhân, cô bây giờ tiến cung khấu tạ Hoàng Thượng ban thưởng.



Chỉ là chưa nói được vài câu, đã bị Hoàng Thượng thả bom nổ kinh ngạc.



"...Ôn Nghi công chúa, được trẫm sủng ái nhất, tướng mạo phẩm hạnh đều rất tốt.



Trẫm vốn giữ nàng lại hai năm, nhưng Thái hậu lần trước nhắc trẫm, ái khanh tuổi trẻ tài cao, rất được lòng trẫm, gả Ôn Nghi cho ngươi, hai người trẫm thích nhất, không biết ý ái khanh thế nào?"

Trong đầu Lâm Tô nhanh chóng hiện lên vô số suy nghĩ, mặc dù trong mắt người ngoài cô là nam nhân, nhưng cô tự biết bản thân là nữ.



Một nữ nhân cưới công chúa? Thế không phải hại chết người ta à? Nhưng Hoàng Thượng tự mình mở miệng muốn gả con gái mình cho cô, nếu từ chối, lại không phải không biết tốt xấu? Nếu không có lí do đặc biệt gì, vô duyên vô cớ cự tuyệt, Hoàng Thượng còn tưởng cô ghét công chúa.





Người hoàng gia mà cũng dám ghét, cô có mấy cái đầu cũng không đủ chặt?

Đây không phải chuyện dễ từ chối.



Càng nghĩ, Lâm Tô cắn răng, quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng, "Hoàng Thượng, thần có tội."

Nguyên Hòa Đế kì quái hỏi, "Ái khanh có tội gì?"

"Thần phạm vào tội khi quân!"

Nguyên Hòa Đế mặt không đổi hỏi, "Ái khanh nói thử xem, nếu không phải tội ác tày trời, trẫm sẽ không so đo với ngươi."

Lâm Tô mặt mũi đầy cảm động, "Hoàng Thượng ưu ái vi thần như thế, thần vô cùng cảm kích.



Chỉ là vi thần thật sự phạm vào tội khi quân, quy định đầu tiên để làm quan, cần cơ thể khỏe mạnh, thần, thần...Thần có tật!"

Nguyên Hòa Đế nghe xong, không chỉ không tức giận, còn vội vàng đỡ cô dậy, "Ái khanh thật sự có tật? Sao không nói sớm, trẫm truyền thái y chuẩn bệnh cho ngươi.



Ái khanh vì ta lập bao nhiêu công lớn, quy định bình thường sao áp dụng lên người ngươi được? Chỉ là có tật không được làm quan, vậy Đại Hán mất đi một danh thần thiên cổ rồi? Trẫm chuẩn, cho dù ngươi có bệnh gì, đều không ảnh hưởng con đường làm quan của ngươi!"

Lâm Tô cảm động khóc ròng, "Tạ ơn Hoàng Thượng ân điển, có thể gặp được minh quân như Hoàng Thượng, vi thần thật sự rất may mắn, chỉ là, chỉ là,...!thần mắc bệnh không thể nói, sợ là kiếp này không thể lấy vợ sinh con, nối dõi tông đường."

Cô nói khó khăn lại mơ hồ, trong nháy mắt Nguyên Hòa Đế đã hiểu chuyện gì xảy ra, biểu cảm có chút vi diệu, "Ái khanh nói thật đấy à?"

Lâm Tô khổ sở gật đầu, dù sao đời này cô cũng không có khả năng lấy vợ sinh con, so với chuyện từ chối công chúa, để Hoàng Thượng trách tội, còn không bằng dứt khoát nói thẳng bản thân ở phương diện kia có bệnh, dù sao cô cũng không phải nam nhân thật, đối với chuyện này không quan tâm lắm.



Mà Nguyên Hòa Đế cũng không có khả năng đem chuyện tế nhị này nói ra ngoài, thanh danh cũng không có ảnh hưởng quá lớn.




Về phần tiền đồ, Nguyên Hòa Đế sẽ không vì chút chuyện này mà có thành kiến với nàng chứ?

Nguyên Hòa Đế thật sự có thành kiến, chẳng qua càng cảm thấy cô bị thiệt thòi.



Lâm khanh thật là đáng thương, mình có tật ẩn, còn một lòng vì dân vì nước, quan tốt như thế tìm ở đâu ra? Trước kia còn lo lắng hắn ỷ được mình sủng ái bành trướng, nuôi dã tâm.



Bây giờ tốt rồi, Lâm khanh chắc chắn không đi theo con đường này, cho dù sủng lên trời thì sao?

Không thể không nói, loại sinh vật Hoàng đế, bản chất là đa nghi, quan viên được sủng không hẳn tín nhiệm hoàn toàn.



Chỉ cần nhìn vào lịch sử phần lớn quan viên được sủng ái đều là hoạn quan (thái giám), liền biết tâm tư bọn họ.



Người có thế lực gia tộc, chắc chắn phải phòng bị; cha con, ông chú đều vào triều làm quan, đều phải phòng ngừa bọn họ phát triển; còn có bối cảnh đồng môn, bám váy cũng phải phòng ngừa cả thảy; cô thần trực thần không có bối cảnh, ngược lại càng dễ khiến Hoàng đế trọng dụng.



Loại như Lâm Tô đến cả thê tử nhi nữ cũng không có, ngoại trừ Hoàng Thượng thì không còn chỗ dựa nào, cực kì đáng tin.



Nguyên Hòa Đế truyền thái y chẩn trị cho Lâm Tô, xác định đúng như cô nói, phương diện kia có bệnh, Nguyên Hòa Đế triệt để an tâm.



Trải qua chuyện này, Nguyên Hòa Đế càng yên tâm tin tưởng Lâm Tô, đây là niềm vui ngoài ý muốn.





Nếu không thể tứ hôn, thể hiện ân sủng, vậy thăng quan cho hắn đi.



Công hiến tế bông, đủ thăng mấy cấp nhỉ? Lần này ngược lại hắn muốn xem còn ai dám cản hắn!

Nguyên Hòa Đế nói là làm, ngày thứ hai gió rền sóng cuốn thăng quan, là tứ phẩm Hộ bộ lang trung.



Hắn nghĩ, lần này mình không nâng quá nhiều, bách quan chắc không có cớ phản đối nhỉ?

Vậy mà không nghĩ tới, hắn mới đưa ra, bách quan kịch liệt phản đối.



"Lâm viên ngoại lang mới lên chức nửa năm, Hoàng Thượng đề bạt thêm lần nữa, thật sự không ổn."

"Hoàng Thượng suy nghĩ lại đi, Lâm viên ngoại lang lên chức liên tục như thế, những người khác cảm thấy không công bằng."

"Lâm viên ngoại lang tuy có công hiến bông, nhưng Hoàng Thượng và Thái hậu đã ban thưởng rồi, lại thăng quan, sợ là ban thưởng quá nhiều."

...!

Nguyên Hòa Đế không cao hứng, Lâm khanh tiến cống khoai tây và bông, chính là đại công chứa lưu danh sổ sách, có thể giúp bách tính ăn no mặc ấm, đủ để Lâm khanh và hắn lưu lại một trang nổi bật trong lịch sử, nếu hậu thế nhìn thấy Lâm khanh công lao lớn mà mình lại không trọng dụng hắn, chẳng phải để người đời cảm thấy hắn là người ngu ngốc, không dụng nhân tài?

Chuyện hiến tế khoai tây, đã bị bọn họ lấy cớ tham ô, triệt tiêu một phần công lao, bây giờ Lâm khanh lại hiến bông, lại bị bọn họ nói mới lên chức nửa năm, không nên tăng tiếp!

"Chẳng lẽ công lao vì triều đình còn phải chọn ngày lành tháng tốt, chọn đúng giờ, đến lúc thăng quan mới lập công à? Không đến thời gian thăng quan thì các ngươi không làm việc? Thì ra các ngươi suy nghĩ như thế, khó trách bình thường làm việc đều lo trước lo sau, ra sức từ chối!"

Cái mũ này chụp xuống, bách quan luống cuống, lập tức quỳ xuống mong Hoàng Thượng bớt giận.



Hoàng quyền lớn hơn cả, nếu Hoàng đế nguyện ý làm minh quân, mới phải nghe lời gián ngôn ma quỷ.



Nhưng thực tế, Hoàng đế giận dữ, là chuyện bản thân hắn định đoạt.



Xem đám người cuối cùng quỳ xuống, Nguyên Hòa Đế hài lòng, "Lâm khanh trung thành, vì Đại Hán ta lập ra công lao, trẫm không trọng dụng là làm nguội lạnh tấm lòng công thần.



Chư vị ái khanh có thể học tập Lâm khanh vì Đại Hán ta mà tận tụy, nếu lập được công lao, trẫm tất nhiên cũng sẽ khen ngợi!"

Bách quan chửi bậy, học mẹ gì, học hắn trồng khoai tây hay học trồng bông?

Trận huyên náo này, cuối cùng vẫn theo ý nguyện Nguyên Hòa Đế, thăng quan cho Lâm Tô, lúc Lâm Tô tiến cung tạ ơn, Nguyên Hòa Đế lôi kéo cô nói chuyện buồn nôn.



Lâm Tô so với hắn càng buồn nôn hơn, hai người tùy tiện nói mấy câu mà truyền ra đều biến thành tiểu thuyết quân thần.



Bất quá, nghe nói gần đây cho dù thay mấy lần người hầu, đều gánh không nổi cuộc nói chuyện giữa hai người.



Công Lâm Tô hiến khoai tây và bông, hệ thống thưởng cô rất nhiều điểm chiến tích, cô lại thăng ba cấp, vừa lúc giống với chức quan hiện tại, đều là chính tứ phẩm.



Mà từ tòng Ngũ phẩm lên chính Tứ phẩm ban thưởng: thủy tinh, xi măng, và công nghệ chưng cất rượu, xem ra ban thưởng của hệ thống không còn là nhu yếu phẩm cơ bản.



Nhưng Lâm Tô không vội đưa hết mấy thứ này ra thế giới thực, đồ tốt phải dùng trên lưỡi dao tốt, không phải lấy ra càng nhiều dồ tốt, mà là vừa lúc lấy ra, phải đúng thời điểm cần nó nhất..