Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss

Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss - Chương 105




EDIT: morticia.



Nhi tử có muốn học không Lâm Tô không biết, nhưng cô vợ hắn muốn học là thật.



"Lâm Tô, ngươi dạy ta dùng cồn với thuốc tiêu viêm đi? Ta thật sự rất cần nó, ngươi đưa ra yêu cầu gì ta cũng đáp ứng."

Tiết Phượng Nghi chưa từng trịnh trọng nhờ vả ai như vậy, thậm chí không thèm truy vấn vì sao Lâm Tô biết những thứ này.



Vì bây giờ đối với nàng mà nói, mấy cái lai lịch gì đó không quan trọng, quan trọng là giá trị của nó.



Nếu đúng như Lâm Tô nói, vậy sẽ cứu được rất nhiều tính mạng tướng sĩ đấy.



Lâm Tô tất nhiên đồng ý, trong quân đội thương vong thảm trọng, đây là chuyện nằm trong dự liệu, nếu không cũng không cố tình bày cho nhi tử xem cồn là cái gì lúc Tiết Phượng Nghi trở về.



Nhưng mà cô vợ này có phải yên tâm hắn quá rồi không? Cũng không hỏi vì sao hắn biết những thứ này? Mấy lí do thoái thác lại không được dùng đến.



Tiết Phượng Nghi về nhà một chuyến, giải quyết khẩn cấp, không kịp chờ muốn về quân doanh thí nghiệm hai thứ này có thần kỳ như lời Lâm Tô nói không, đến cả chuyện cách dùng thuốc cũng không giao cho thủ hạ xử lí, kết quả, không khiến nàng thất vọng.



Thương binh dùng cồn và thuốc tiêu viêm, tỉ lệ tử vong giảm hẳn, đến cả Lý Tế Đồng cũng tấm tắc lấy làm lạ, hỏi thẳng ai là người tạo ra hai thứ này.



Tiết Phượng Nghi thật ra không muốn nói cho hắn biết, cũng không muốn cướp công lao của Lâm Tô, mà theo bản năng thấy có lẽ Lâm Tô không muốn người khác biết.



Tiết Phượng Nghi không ngốc, ngược lại nàng rất thông minh, người bên gối thay đổi nàng nhìn rõ trong mắt, lại không muốn nói ra.



Dưới cái nhìn của nàng, mặc kệ là nguyên nhân gì khiến Lâm Tô thay đổi, đại ngộ triệt để cũng được, muốn gây biến động cũng được, giờ phút này không phải lúc truy vấn.





Mà hắn hiện tại, càng khiến người ta tín nhiệm hơn trước kia, cũng không phải vì hắn có giá trị giúp nàng giải quyết vấn đề khẩn cấp, mà vì trên người hắn đột nhiên có thêm một loại khí thế khiến người tin phục.



Nàng khởi nghĩa, hắn chưa từng hỏi, ngược lại chăm con thật tốt để nàng không còn lo lắng.



Nếu là hắn của lúc trước, chỉ sợ lên án mạnh mẽ rằng nữ nhân thì nên ở nhà giúp chồng dạy con ha?

Tiết Phượng Nghi bị Lý Tế Đồng hỏi liên tục, cuối cùng vẫn mở miệng, đưa Lâm Tô ra.



"Thì ra là hắn.



Tướng quân còn giữ bí mật." Lý Tế Đồng hơi kinh ngạc.



Tiết Phượng Nghi cười khổ, không biết hắn kinh ngạc vì cái gì.



Theo Tiết Phượng Nghi mang binh khởi nghĩa, là trượng phu của nàng, thân phận của Lâm Tô có chút vi diệu.



Mình ở nhà làm ổ, để nữ nhân ra ngoài xuất đầu lộ diện, chinh chiến tứ phương, tóm tại là mang tiếng không tốt.



Mà hắn còn là thư sinh, làm lính không thích mùi văn nhân nhất, trong doanh có không ít người âm thầm nói hắn là đồ vô dụng, đến cả Lý Tế Đồng, trước đó cũng chướng mắt Lâm Tô.



Nhưng bây giờ lại đổi cái nhìn khác, là thầy thuốc, nhất định có lòng bác ái.



*

"Thỏ con đừng sợ nha, cha ta rất lợi hại, chắc chắn cứu được ngươi."

Lâm Cẩn Ngôn thận trọng ghé lên bàn giải phẫu, nói nhỏ với con thỏ đang bị giải phẫu.



Buổi sáng đang chọn nguyên liệu nấu ăn trong nhà bếp, có một con thỏ chạy ra, lúc hạ nhân bắt lại lỡ làm nó bị thương, vừa lúc bị Lâm Cẩn Ngôn nhìn thấy, tiểu gia hỏa thiện lương, nước mắt đầm đìa kêu Lâm Tô mau cứu nó.





Con thỏ bị đầu bếp chém một nhát, chân trái sắp bị chém đứt, toàn thân là máu, không sống nổi nữa, nhưng trưởng tử yêu cầu, hắn còn làm được gì nữa? Phải thỏa mãn bé thôi.



Nên mới có một màn này.



"Cha, thỏ con đau thế, sau này chúng ta đừng ăn nó được không?" Lúc Lâm Tô đang tiêu độc dao giải phẫu, Lâm Cẩn Ngôn ngửa đầu nói với hắn.



"Ừm, chỉ cần ngươi chịu được dụ hoặc của thịt thỏ kho, thịt thỏ cay, thịt thỏ hấp,...!thì chúng ta không ăn."

Lâm Cẩn Ngôn nhịn không được nuốt nước miếng một cái, lúc thì nhìn con thỏ, lúc thì nhìn Lâm Tô, đắn đo, "Vậy...!Chúng ta đợi nó chết già rồi hẵn ăn nha? Nó chết rồi thì không đau nữa."

Lâm Tô cười một tiếng, "Được."

Có lòng nhân ái là tốt, nhưng hắn không định dạy nhi tử giả nhân giả nghĩa, con thỏ đáng yêu nên không ăn thịt, vậy gà vịt thịt cá sao vẫn ăn?

Lúc Lý Tế Đồng đến bái phỏng, Lâm Tô mới giải phẫu được một nửa.



Hắn nghe danh tự người đến, liền biết đối phương đến làm gì, cũng không ngừng tay giải phẫu ra nghênh đón, mà trực tiếp kêu hạ nhẫn dẫn Lý Tế Đồng đến phòng giải phẫu.



Lý Tế Đồng vừa vào đã thấy trong phòng gọn gàng sạch sẽ, một lớn một nhỏ đều mang áo choàng trắng, trên tay mang bao tay trắng, còn mang mặt nạ trắng, một con thỏ máu me đầm đìa đang nằm trên bàn.




"Có khách xa đến chơi, vốn nên đứng dậy chào đón, lại đang bận chuyện tính mạng, thật sự không thể thoát thân, thất lễ, mong Lý huynh rộng lòng tha thứ." Lâm Tô xin lỗi nói.



Lâm Cẩn Ngôn cũng làm lễ với Lý Tế Đồng, dáng vẻ nhu thuận lại khả ái khiến Lý Tế Đồng thích không thôi, tiện tay đưa lễ gặp mặt.



Lý Tế Đồng không để ý Lâm Tô thất lễ, ngược lại cảm thấy hứng thú với chuyện hắn đang làm, thân là thầy thuốc, ông cảm giác được chuyện Lâm Tô làm bây giờ không đơn giản.



"Không sao không sao, Lâm huynh tiếp tục, nếu Lâm huynh không để ý, tại hạ có thể đứng bên cạnh xem không?"



"Tất nhiên, Lý huynh cứ tự nhiên."

Hàn huyên một lúc, Lâm Tô tiếp tục công việc trong tay.



Hoàn thành bước tiêu độc vết thương, phần còn lại là khâu.



Lý Tế Đồng thấy hắn cầm châm liền cảm thấy ngạc nhiên, "Lâm huynh định may miệng vết thương? Như may vá quần áo ư?"

"Không sai, khâu vết thương có lợi cho quá trình khôi phục, giảm tỉ lệ nhiễm trùng, giúp vết thương khép nhanh, nhiều chỗ tốt lắm."

"Lâm huynh đại tài, phương pháp này trước giờ chưa từng nghe nói."

Lý Tế Đồng hết sức kinh ngạc, Lâm Tô lại lơ đễnh nói, "Phương pháp này không phải do ta sáng tạo, trong sách cổ có ghi, nhưng đều là bí phương bất truyền, Lý huynh chưa từng nghe cũng dễ hiểu."

Đại phu bây giờ, đều là sư phụ dạy đồ đệ, y thuật cũng là truyền miệng, còn có truyền nam không truyền nữ, một kỹ năng có thể ban ơn cho mấy đời con cháu, tuyệt đối không thể truyền cho người ngoài.



Còn có sư phụ sợ dạy hết cho đệ tử rồi thì chết đói, thường thường sẽ chuẩn bị hậu kì, nên kỹ năng được truyền thừa rất hạn chế, Lâm Tô nói thế cũng không lạ gì.



Lý Tế Đồng mặt đỏ tới mang tai, ông nóng lòng không chờ được, nhất thời quên quy củ, nhìn trộm bí phương bất truyền của người khác, giống như ông không đủ quân tử.



Lâm Tô thấy ông quẫn bách, cười nói, "Lý huynh không cần hổ thẹn, nếu ta không muốn cho người khác thấy, cũng không cho người đưa ngươi đến đây.



Ta vốn định truyền những kiến thức này đi, cứu chữa càng nhiều người.



Ngươi trợ giúp Phượng Nghi làm việc, vậy càng không cần để ý."

Lý Tế Đồng bây giờ mới thoải mái, "Lâm huynh đại nhân đại nghĩa, không có tư tâm, tại hạ kính nể."

Lại bị Lâm Tô móc ra hào hứng, hiếu kỳ thuật khâu, lôi kéo hắn hỏi rất nhiều, loại kim khâu rồi cách làm các loại, quan trọng nhất là cách dùng thuốc mê.



Lâm Tô cũng không giấu diếm, những y thuật mà thời đại này có thể dùng đều truyền thụ hết, hai người từ lúc gặp mặt đến lúc mặt trời lặn, lại từ lúc mặt trời lặn đến lúc mặt trời mọc, đến cả Lâm Cẩn Ngôn thiếp đi lúc nào cũng không biết.



Lý Tế Đồng càng trò chuyện càng hưng phấn, hận không thể hỏi tất cả vấn đề trong một lần.



Đến lúc mặt trời lên cao, bụng kêu ọt ọt còn chưa đã thèm, "Trước giờ ta không biết nghề y còn có nhiều phương pháp như thế, hôm nay nói chuyện với quân mới biết trình độ y dược của ta chỉ ở mức nhập môn, nhiều năm làm nghề y bốc thuốc, quả thật hại nhiều người."

Lâm Tô cười nói, "Ly huynh đừng coi nhẹ mình, đường y dài vô tận, ai cũng không dám xưng tinh thông.





Ngươi hành y, cứu người vô số, những người được ngươi cứu chữa sẽ vạn phần cảm kích, sao lại nói là hại người?"

Lý Tế Đồng hổ thẹn cúi xuống, "Tại hạ không dám nhận một câu Lý huynh của ngài, người thành đạt vi sư, hôm nay ta thụ giáo ngài, đã có danh sư, ngày sau gặp lại, kính xưng Lâm tiên sinh."

Lý Tế Đồng nói được làm được, gọi Lâm Tô đều xưng Lâm tiên sinh, mà mỗi lần ông nhắc đến Lâm tiên sinh, đều là dáng vẻ tôn sùng có thừa.



"Lâm tiên sinh đại tài, thuật khâu, cồn, thuốc tiêu viêm...!đều do hắn truyền lại, mạng của các ngươi cũng do hắn cứu."

"Lâm tiên sinh đại nghĩa, kỳ thư không chút che giấu."

"Gặp được Lâm tiên sinh là vận may cả đời."

...!

Một lúc sau, có người tò mò vị Lâm tiên sinh trong miệng hắn là ai.



Nhưng lúc bị hỏi đến, Lý Tế Đồng cười không nói, "Không thể nói, không thể nói, Lâm tiên sinh không màng danh lợi, không hỏi tục sự, các ngươi đừng nên quấy rầy hắn."

Như thế, càng khiến người ta tò mò.



Làm quân sư được Tiết Phượng Nghi tín nhiệm nhất, Văn Tiên Đạo lần đầu nghe Lý Tế Đồng nhắc đến Lâm tiên sinh, không giống người khác, ông lập tức đoán được Lâm tiên sinh là ai, dù sao ông là dựa vào đầu óc kiếm cơm, hơi phỏng đoán một chút liền biết.



Tuy biết, nhưng ông cũng khó lý giải được cái tôn sùng của Lý Tế Đồng, dù sao trước đó Lâm Tô lưu lại ấn tượng là một thư sinh cổ hủ.



Trước đó lúc Tiết gia còn chưa bị tru di, ông làm phụ tá ở Tiết gia, cũng từng gặp Lâm Tô, cùng đọc sách, cách đối nhân xử thế không có gì đặc biệt, không ít người đọc sách tự cao tự đại, Văn Tiên Đạo tự nhiên chướng mắt hắn.



Hiện tại dù hắn lấy ra kế sách cứu người, cũng khó thay đổi được ấn tượng.



Nên ông đối với Lâm tiên sinh trong miệng Lý Tế Đồng không thèm để ý.



Lần này vì đánh mãi không xong, Tiết Phượng Nghi đột nhiên quyết định về Lâm phủ, ông mới về theo.



Vì lúc trước mỗi lần chiến sự không thuận lợi, Tiết Phượng Nghi sẽ về nhà mấy ngày, chỉ cần từ Lâm phủ về, tất cả nan đề sẽ được giải quyết dễ dàng, điều này khiến Văn Tiên Đạo hết sức ngạc nhiên, nên lần này lấy cớ cùng về, định xem xem rốt cuộc Lâm phủ thần kỳ chỗ nào.



EDIT: morticia..