Hôm nay, lúc Trần Tiểu Nghĩa ra ngoài sau khi khám cho bệnh nhân xong thì thấy rất nhiều người đang vây quanh một căn biệt thự nhỏ cách đó không xa, còn loáng thoáng có ánh sáng xanh hồng nhấp nháy đan xen từ đèn xe cảnh sát.
Bởi mấy năm nay có mối quan hệ thân thiết với Chúc Nghệ nên Trần Tiểu Nghĩa có cảm giác gần gũi không thể giải thích được với các yếu tố liên quan đến cảnh sát, vì thế cũng qua ngó xem.
Sau đó y trông thấy người quen, Chúc Nghệ.
Lúc này Chúc Nghệ đang khẽ nhíu mày đứng trước cửa biệt thự nói gì đó, đàn ông nghiêm túc làm việc luôn có vẻ đẹp trai kiểu khác, Trần Tiểu Nghĩa mang thái độ thưởng thức sắc đẹp đơn thuần coi Chúc Nghệ phá án.
Có lẽ là đã nhận ra tầm mắt của y, Chúc Nghệ ngẩng đầu lên, thấy Trần Tiểu Nghĩa thì mặt mày lộ vẻ ngạc nhiên.
"Cậu ở đây làm gì?" Lúc thu đội, những người xung quanh còn chưa tản đi, Trần Tiểu Nghĩa tò mò với nội dung vụ án cũng không đi.
Dẫu sao hiện giờ Chúc Nghệ đã được điều tới tổ hành động đặc biệt rồi, nếu không phải án mạng thì anh sẽ không dễ bị đưa ra tiền tuyến.
"Có hộ gia đình mời thầy tôi làm bác sĩ gia đình, hai hôm nay thầy đi công tác, chủ nhà đúng lúc bị bệnh nên thầy bảo tôi tới." Trần Tiểu Nghĩa nói.
Chúc Nghệ gật đầu.
"Anh Chúc, anh về cục ạ?" Một cậu người mới đứng bên cạnh quay qua vồn vã hỏi han.
"Không, tôi đi ăn với bạn." Chúc Nghệ nhìn đồng hồ, hết giờ rồi.
Các cảnh sát chung quanh ra sức nháy mắt với cậu người mới để cậu ta đừng quấy rầy lão đại bồi dưỡng tình cảm với con dâu nuôi từ bé, có điều cậu người mới lại không hề có mắt nhìn: "Em có thể đi cùng hai người không? Gần đây ăn ở căn tin em sắp ói rồi."
Chúc Nghệ liếc Trần Tiểu Nghĩa, Trần Tiểu Nghĩa sao cũng được gật đầu.
Cậu người mới nhìn Trần Tiểu Nghĩa với ánh mắt hơi thù địch, đám cảnh sát xung quanh lặng lẽ ui chao trong lòng: Cậu này nhắm lão đại à?
Trần Tiểu Nghĩa chỉ cảm thấy ánh mắt của cậu người mới này quái quái, nhưng sau khi liếc mắt một cái phán định cậu người mới không phải mẫu người y thích, về cơ bản Trần Tiểu Nghĩa mất luôn mong muốn giao lưu với cậu ta, cho nên thái độ của cậu ta với y thế nào cũng chẳng quan trọng.
Trong quán, Trần Tiểu Nghĩa và cậu người mới ngồi trước, Chúc Nghệ phải đậu xe nên chậm hơn một bước, thấy mỗi chỗ một người, thoáng sững người tại chỗ nhỏ đến không thể phát hiện.
Trần Tiểu Nghĩa biết anh lại bắt đầu khó chọn, lặng lẽ trợn mắt khinh bỉ trong lòng, vỗ chỗ cạnh mình rồi không chút khách khí nói: "Ngồi đây đi."
Không cần tự chọn, Chúc Nghệ như trút được gánh nặng ném một ánh mắt quyến rũ về phía Trần Tiểu Nghĩa, vui vẻ ngồi cạnh y.
Chỉ là hình ảnh này trong mắt cậu người mới lại biến thành sự khiêu khích đến từ Trần Tiểu Nghĩa!
Anh ta chẳng qua là ỷ vào việc bản thân tương đối quen thân với anh Chúc mà thôi! Lần sau mình thả lỏng hơn một chút, một chút bằng bất cứ giá nào! Cậu người mới cố gắng cổ vũ bản thân.
Vì thế lúc gọi món, cậu người mới hết sức ân cần cầm bút viết chọn món, định nắm bắt sở thích của Chúc Nghệ: "Anh Chúc, anh muốn ăn sườn kho hay thịt heo xào ớt chuông? Ba món ngon bằng bắp cải, củ từ măng tây hay xà lách xào dầu hào?"
Chúc Nghệ chỉ cảm thấy tim mình nhảy loạn nhiều lần* trong khi bị xé rách, cuối cùng chốt một câu: "Tùy cậu, gì cũng được."
*Phản phục hoạt khiêu (Repeation side step): nhảy qua trái phải nhiều lần, một hành động trong anime "Thánh hoàn hảo Sakamoto" tập 1.
Trần Tiểu Nghĩa:...
Cậu người mới vẫn đang tiếp tục hỏi, Trần Tiểu Nghĩa thực sự không chịu nổi nữa bèn bảo "Đưa tôi" rồi cầm menu trên tay cậu ta bắt đầu chọn.
Mấy năm nay phụ trách gọi món cho Chúc Nghệ nên Trần Tiểu Nghĩa đã có kinh nghiệm với việc này.
Tuy Chúc Nghệ vì không chọn được gì nên dễ rơi vào băn khoăn, nhưng vẫn có một số sở thích nhỏ nhặt về khẩu vị.
Cậu người mới nhìn dáng vẻ Trần Tiểu Nghĩa không hỏi gì Chúc Nghệ mà chọn món luôn, thầm lẩm bẩm y ngang ngược, vả lại càng tin chắc rằng anh Chúc sẽ không thích người như thế!
Kết quả ngay sau đó, Chúc Nghệ mắt lấp lánh nhìn Trần Tiểu Nghĩa: "Anh bạn nhỏ, sao cậu tốt quá vậy!"
Bởi vì vấn đề xưng hô, Trần Tiểu Nghĩa không chút do dự liền chọn món đậu hủ khô xào rau thơm Chúc Nghệ khá ghét: "Trước kia anh có phế vậy đâu..."
Ngày trước mặc dù Chúc Nghệ cũng dễ xoắn xuýt trong chuyện ăn uống, nhưng không đến mức nghiêm trọng như bây giờ.
"Còn không phải do cậu chiều à ~" Chúc Nghệ ném cho Trần Tiểu Nghĩa một ánh mắt rù quyến, không hề nhắc tới chuyện mỗi tháng lì lợm la liếm hối lộ Trần Tiểu Nghĩa quyết định thực đơn cho anh.
Cậu người mới: Tôi không nên ngồi trên bàn, tôi nên ngồi dưới gầm bàn mới phải.
Tràn Tiểu Nghĩa chọn món xong lại đưa menu cho cậu người mới, bảo cậu ta chọn thêm mấy món mình thích.
Cả bữa cơm, ngoại trừ cậu người mới, hai người còn lại đều ăn rất vui.
Sau khi lái xe chở cậu người mới về nhà, ở trên xe Chúc Nghệ đã nói với Trần Tiểu Nghĩa về một chỗ anh thấy khó hiểu trong vụ án lần này.
"Trước mắt người bị tình nghi nhất không có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng. Nhưng đám bạn của gã cho biết trong thời gian xảy ra sự việc, bọn họ vẫn luôn nói chuyện điện thoại, đầu dây bên kia không có tiếng động gì lạ. Bởi vì điện thoại kết nối với loa nên đồng thời còn có những người khác có thể làm chứng."
Suy xét đến các quy định bảo mật, Chúc Nghệ giấu hết các thông tin khác của vụ án đi, chỉ đưa ra vấn đề trước mắt anh không tài nào hiểu được, muốn thảo luận với Trần Tiểu Nghĩa.
"Vì sao bạn gã lại kết nối với loa?" Trần Tiểu Nghĩa suy nghĩ tỉ mỉ.
"Nghe nói bởi bọn họ đang mở party, nhưng kẻ tình nghi lại cho bọn họ thất hẹn, thế nên bọn họ mở loa để kẻ tình nghi xin lỗi mọi người." Chúc Nghệ đáp.
Trần Tiểu Nghĩa tỏ vẻ đã hiểu gật đầu: "Ai là người mở party?"
"Người đứng đầu nhóm bọn họ, địa vị của nghi phạm trong số họ cũng không cao, không có khả năng nghi phạm cố tình tổ chức tiệc tùng." Ánh mắt Chúc Nghệ lộ vẻ tán thưởng, anh phát hiện tư duy khám phá manh mối của Trần Tiểu Nghĩa cũng giống anh.
Tổng hợp lại những manh mối hiện có, Trần Tiểu Nghĩa trầm ngâm chốc lát rồi lắc đầu: "Tạm thời chưa nghĩ ra cái gì."
Chúc Nghệ tỏ vẻ hiểu được, cũng không biểu hiện dáng vẻ thất vọng, dừng xe dưới nhà Trần Tiểu Nghĩa: "Đến nhà cậu rồi."
Hiện Trần Tiểu Nghĩa đang tự thuê nhà sống ở ngoài.
Tháo dây an toàn, ánh sáng lờ mờ của đèn đường chiếu dọc theo cửa kính ô tô hắt lên mặt Trần Tiểu Nghĩa, trong ánh mắt lộ ra sự mập mờ thuộc về màn đêm: "Muốn lên với tôi một lúc không?"
"Làm gì?"
"Không phải lần trước còn chuyện chưa làm xong à?" Trần Tiểu Nghĩa hỏi.
"À, đúng rồi!" Vẻ mặt Chúc Nghệ tức khắc trở nên hưng phấn, lên nhà cùng Trần Tiểu Nghĩa.
Trong phòng, hai người đàn ông, trên sô pha.
Vai kề vai đánh game.
"Ván cuối! Sắp có thể thành thần rồi, hy vọng đồng đội được xếp đừng gà quá!" Chúc Nghệ thành kính cầu nguyện.
Nhưng sợ cái gì tới cái đấy, cuối cung bọn họ vẫn gặp đồng đội heo.
Rõ ràng là tình hình rất sáng sủa, nhưng cuối cùng lại bị đồng đội hoang dại dũng mãnh tiến lên tặng đầu người làm cho rối loạn.
Chúc Nghệ gõ chữ gọi hắn quay lại, nhưng đối phương lại không để ý.
Không thể nhịn được nữa nên Trần Tiểu Nghĩa bèn mở mic: "Anh trai nhỏ ơi, chỗ em nhiều người quá, em hơi sợ, anh qua bảo vệ em mụt tí được hông, em cho anh sữa* nè."
*Sữa trong game là từ chỉ những tướng hỗ trợ có kỹ năng buff máu, mana hoặc những thuộc tính hỗ trợ.
Chúc Nghệ nghe giọng lolita truyền đến từ kênh chat, rồi quay sang nhìn dáng vẻ vô cảm làm nũng sau đó tắt máy đổi giọng đi của Trần Tiểu Nghĩa, sợ đến mức tay run lẩy bẩy thả con quái sắp hết máu ở đối diện chạy thoát.
"Ok, em gái à, anh tới ngay đây!" Đồng đội hoang dại bị giọng loli ngây ngô dễ thương hấp dẫn chạy về, một tên kiện tướng khuyết thiếu tặng đầu người, Trần Tiểu Nghĩa và Chúc Nghệ thở phào nhẹ nhõm sau đó giành chiến thắng.
Đến cuối lúc kết thúc trận, đồng đội hoang dại còn lưu luyến gọi Trần Tiểu Nghĩa: "Em gái này, add friend đi."
Trần Tiểu Nghĩa mở micro, ban đầu định nói gì đó, suy nghĩ một chút lại đưa điện thoại tới bên miệng Chúc Nghệ.
Chúc Nghệ gần như hiểu suy nghĩ của Trần Tiểu Nghĩa ngay lập tức, dồn khí đan điền thả cho giọng thô hơn, hùng hồn hữu lực nói: "Dạ vâng! Anh trai tốt của em!"
Giọng nói thô ráp đến độ làm người ta tưởng chừng như có thể cảm nhận được lông ngực của anh.
Đồng đội hoang dại sợ tới nỗi không nói hai lời chạy biến, như thể sợ chậm một giây sẽ bị đút đít vậy. Chúc Nghệ và Trần Tiểu Nghĩa cười nghiêng ngả trên sô pha.
"Anh bạn nhỏ, sao cậu thông minh thế, còn nghĩ ra đổi giọng... Đúng rồi, đổi giọng!" Chúc Nghệ đột nhiên nghĩ thông gì đó kích động bật dậy.
"Anh bạn nhỏ, anh biết rồi! Cậu đúng là cứu tinh của anh!"