Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn

Chương 130




“Mệt cậu quá!” Lý Ức Miên nhận xét một câu rồi lại rót thêm một ly cho hắn “Thôi, uống cho say để tâm hồn thanh thản”.

Người anh em, tôi giúp cậu lần này thôi.

Một phần vì buồn tình nên Lăng Thiên không hề từ chối, hắn dốc hết ly này đến ly khác. Rượu quý có khác, càng uống càng nghiện, để càng lâu càng ngấm, Lăng Thiên uống được nửa chai thì say quắc cần câu.

“Đưa tôi, tôi muốn uống nữa!”. Hắn cố gắng giành lấy chai rượu từ tay Lý Ức Miên.

Lý Ức Miên giữ khư khư chai rượu. Say thành như vậy là được rồi.

Giờ thì mở điện thoại ra nào.

Làm việc tốt mà sao hắn cứ phải lén lén lút lút nhỉ?

Nếu hắn không nhầm thì điện thoại của A Thiên cài mật khẩu. Hắn liền hỏi: “A Thiên, mật khẩu điện thoại là gì?”.

Lý Ức Miên đợi mãi không nghe thấy tiếng trả lời mà chỉ nghe thấy tiếng thiu thiu ngủ.

Muốn chửi thề!

Tôi đã cố hết sức nhưng là cậu không chịu hợp tác.

- ---------------------------

May mắn là ba Đường đã về, Vi Nhã thở phào một hơi. Mới chỉ nhậm chức phó tổng của Lệ Thiên mà muốn lấy mạng cô rồi, vậy mà ba Đường duy trì cả một tập đoàn Đường Thị suốt 30 năm, ngoài ra còn phải đề phòng mấy lão già nhăm nhe từng công ty con của Đường Thị cùng các cao tầng khác của Đường gia.

Ba Đường cho gọi cô xuống phòng khách nói chuyện.

“Con đang quen đại thiếu gia của Lăng gia?”

Vi Nhã nghe đến đây hơi chột dạ. Biết là không giấu được ba Đường nên cô gật đầu.

Ba Đường uống một hớp trà, không nói hai lời: “Chia tay đi!”.

Vi Nhã trừng lớn mắt. Chuyện quan trọng mà ba nói là đây sao?

Cô không hiểu, ba không vừa mắt Lăng Thiên ở chỗ nào, cứ một hai bắt cô rời xa hắn.

“Ba, con không hiểu tại sao ba lại không thích anh ấy. Anh ấy đẹp trai, giàu có, môn đăng hộ đối với nhà ta, hơn nữa chúng con yêu nhau mà!”. Một mối lương duyên tốt đẹp như vậy, tại sao lại không thể kết thành chứ?

Ba Đường ôn tồn giải thích: “Con còn trẻ nên có thể không biết. Lăng gia hơn 30 năm trước xảy ra một câu chuyện kỳ bí. Phía trên Lăng lão gia có năm người anh trai, họ đều lần lượt bị tai nạn mà qua đời, vợ con họ cũng không hiểu sao đều lần lượt ra đi. Người ngoài có thể không biết, nhưng ba biết Lăng lão gia chính là thanh trừng anh em trong nhà”.



Đối với Đường lão gia, Lăng gia giống như một cái hang quỷ vậy.

Ở Đường gia, ông còn có thể chống lưng cho Nhã Nhi thêm nhiều năm. Một khi con bé mà trở thành người nhà họ Lăng, không biết có thể sống yên ổn được bao lâu.

“Ba cho con thời gian 3 ngày, chia tay thằng bé đó đi. Nếu như con còn muốn chống đối ba thì nên lường trước hậu quả!”

Vi Nhã không phục, không đáp lại lời ba Đường mà xin phép lên phòng. Đó đều là chuyện của Lăng gia, hơn nữa Lăng Thiên chẳng phải là con một sao?

Mẹ Đường pha cho ba Đường một cốc nước chanh mật ong, thở dài nói: “Con nó còn trẻ, tình yêu nồng cháy mãnh liệt. Ông càng ép nó, chỉ sợ nó càng phản kháng thôi!”.

Ba Đường cười nắm tay bà: “Nhã Nhi từ nhỏ đã nghe lời tôi, đây là lần đầu tiên nó tỏ ý chống đối tôi đấy” Bỗng hai hàng lông mày của ba Đường khẽ chau lại “Nhưng bên trong Lăng gia vô cùng hỗn loạn. Bà sống cùng tôi trong dãy hào môn này chắc cũng quen rồi. Các chi nhánh của Đường gia luôn chực chờ lật đổ chúng ta. Nhưng bên Lăng gia kia càng khắc nghiệt hơn. Chỉ dựa vào thủ đoạn của bọn họ cũng đủ thấy có bao nhiêu người hận bọn họ thấu xương rồi”. Chỉ riêng mấy dự án của Đường gia bị Lăng gia thẳng tay hớt tay trên ở phút chót có thể thấy phong cách làm việc của bọn họ không chút kiêng nể ai.

- ---------------------------

Vi Nhã lên đến phòng là ngã ra giường, tay với lấy cái điện thoại bấm tạch tạch.

[Anh về đến nhà chưa?]

Một lúc sau, điện thoại phát ra tiếng chuông.

“A lô”

“Anh về đến nhà rồi, đang chuẩn bị đi tắm”,

Vi Nhã nghe thấy tiếng hắn, không khỏi cong miệng cười.

“Vậy anh tắm sạch sẽ đi! Rồi ngủ một giấc thật ngon. Nhớ phải mơ về em đó nha!”.

“Ừm!”. Ngừng một lúc, hắn bấc giác hỏi: “Em có giấu anh chuyện gì không?”

Vi Nhã hơi chột dạ. Chẳng lẽ rõ ràng như vậy sao?

“Em … Nếu như em nói anh sẽ giận em đúng không?”.

Bên kia truyền đến tiếng nói ôn nhu: “Không giận!”.

Vi Nhã hít sâu một hơi, giọng nói nặng nề: “Anh… Thôi, em còn muốn tận hưởng thêm ít ngày nữa!”.

Ý cô ấy là sao? Trong lòng Lăng Thiên liền dấy lên một cảm giác không an toàn.

Chẳng lẽ cô ấy cảm thấy mình bị bại lộ nên muốn trốn chạy?

Đường Vi Nhã, đừng có khiến anh phải dùng biện pháp mạnh.



- -------------------

Ba ngày sau

Lần này Vi Nhã hẹn Lăng Thiên ở bên hồ, trên môi cô vẫn treo một nụ cười nhẹ.

Nhìn thấy Vi Nhã bên kia đường, hắn liền bước qua, bỗng có một chiếc xe lao vút tới, giống như cố tình lấy mạng hắn vậy. Vi Nhã cả kinh. May mắn Lăng Thiên được rèn luyện khá tốt nên thân thủ nhanh nhẹn, kịp thời tránh khỏi chiếc xe kia, cuối cùng an toàn đi sang bên đường cùng Vi Nhã.

“Không sao chứ?” Vi Nhã xòe tay hắn ra thấy một vết xước lớn. Cô liền kéo hắn tới hiệu thuốc mua ít bông băng băng lại.

“Xin lỗi!”. Vi Nhã vừa tiến hành sát trùng băng bó, giọng lí nhí nói với hắn.

“Sao lại xin lỗi?” Hắn theo bản năng hỏi lại.

Vi Nhã không nói gì. Băng bó cho hắn xong, cô lại tươi cười như không có chuyện gì.

“Vốn hôm nay muốn anh cõng em đi quanh đây, nhưng giờ chắc không được rồi. Chúng ta lại nắm tay đi dạo nha!”.

“Em chê anh yếu?” Lăng Thiên liền bế ngang Vi Nhã khiến tim cô nảy một cái.

Hú hồn hú vía!

“Không chê không chê! Mau thả em xuống!”.

“Không thả!” Lăng Thiên vẫn bế ngang cô đi tới một chiếc ghế đá mới đặt cô xuống.

Khoảnh khắc vui vẻ như vậy, Vi Nhã không muốn phá vỡ chút nào.

Nhưng cuối cùng…

“Lăng Thiên, chúng ta dừng lại đi!”.

Khuôn mặt Lăng Thiên cứng lại, rồi ảm đạm xuống.

“Em nói lại lần nữa!” Giọng hắn trở nên nguy hiểm.

“Chúng ta chia tay đi!”. Chiếc xe khiến Lăng Thiên gặp nguy hiểm, Vi Nhã đã biết là tác phẩm của ai, ba Đường đã cảnh cáo cô, nếu không dừng lại mối quan hệ này, thì Lăng Thiên sẽ gặp nguy hiểm.

Lăng Thiên bỗng giữ chặt hai tay cô lại, mặc kệ cho vết thương chà xát đau đớn.

“Em tính toán cũng hay thật. Ban đầu nếu như em chịu ở bên cạnh tôi, tôi sẽ xem xét bỏ qua cho em. Nhưng có vẻ như không cần nữa rồi! Nếu em đã lột mặt nạ của mình ra, thì tôi cũng không cần cùng em diễn tiếp làm gì!”.