Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn

Chương 122




Hắn lập tức bắt lấy bàn tay ấy.

“Nhã Nhi!”

“Cố Đình, là tôi!”. Tiêu Yên nói.

“À, cậu có việc gì?” Cố Đình gạt tay Tiêu Yên ra.

Tiêu Yên liền kể lại việc ở bệnh viện.

“Vi Nhã, cậu nên đi thăm cậu ấy đi!”.

Cố Đình hé mắt nhìn cô, cái nhìn xoáy sâu vào giống như nghi ngờ: “Cậu quan tâm cô ấy vậy sao?”.

Tiêu Yên nuốt nước bọt, cẩn thận mà nói: “Cậu ấy… mang thai rồi, được một tháng”. Hôm đó sau khi về nhà, Tiêu Yên đã gọi cho An Dĩ Mặc để hỏi thăm và biết được chuyện này.

Không khí im lặng quỷ dị.

“Cậu ra ngoài đi!”

Tiêu Yên còn định nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt của Cố Đình không mấy thiện cảm, đành lui ra ngoài trước.

“Meo!” Hệ thống nằm vẫy đuôi, đôi mắt tròn long lanh nhìn chủ nhân nhà mình. Hắn không vui chút nào sao?

Bỗng dưng hệ thống thấy hắn đứng dậy chỉnh trang trang phục, đi ra ngoài. Thôi thì chuyện hai người họ thì tự hai người họ tự giải quyết vậy. Hệ thống lim dim cuộn tròn trong ổ, càng ngày nó càng giống mèo rồi!



Vi Nhã đã được xuất viện. Từ khi biết mình mang thai cảm xúc cũng lên xuống thất thường hơn. Ở thế giới đầu tiên cô cũng từng mang thai, nhưng khi đó cô không phải làm gì cả, Tống Nguyên đều lo cho cô từ đầu đến cuối. Nhưng bây giờ cô không những phải tự lo bản thân mà còn phải lo búa rìu dư luận, bởi vì cô vẫn chưa kết hôn, trong nhà xào xáo như một mớ hỗn độn, danh tiếng tệ đến cực điểm. Nếu như không phải vì đây là một tiểu thế giới, cô vẫn chưa nhúng sâu vào, có lẽ giờ đây cô đã bị stress nặng.

An Dĩ Mặc khệ nệ mang tới một chồng đồ ăn thức uống bổ dưỡng khiến Vi Nhã bật cười. Dạo này hắn thường xuyên lui tới nhà cô, mang cho cô đồ ăn bổ dưỡng. Cũng vì vậy mà thái độ của Vi Nhã đối với An Dĩ Mặc có chút cải thiện.

“Anh vác cả siêu thị về đấy à?” Vi Nhã cười.

An Dĩ Mặc nhìn đống đồ trước mặt, gãi đầu gãi tai nói: “Anh còn đang sợ thiếu đây!”.

Vi Nhã ngưng cười, vuốt nhẹ vùng bụng bằng phẳng của mình, nghiêm túc nói: “Sợ rằng tới ba ruột của đứa bé cũng không chu đáo bằng anh đâu!”.



Nói xong, Vi Nhã liền cảm nhận được ánh mắt phức tạp của An Dĩ Mặc. Cô nghi hoặc hỏi: “Sao nhìn em như vậy?”

An Dĩ Mặc ngồi xuống ghế, ánh mắt nghiêm túc mà nhìn cô: “Mặc dù không muốn nói, nhưng có một số chuyện em không nên vội vàng đưa ra phán đoán, đừng để cơn tức giận nhất thời che mắt của em”.

Vi Nhã không hiểu hắn muốn nói gì. An Dĩ Mặc xua tay: “Anh lại nói nhảm rồi! Đừng để ý! Em cứ an tâm ở lại đây dưỡng thai, mọi chuyện cứ để anh lo!”. Nói xong hắn nhanh chân bước ra cửa.

“Nhà tài trợ của chương trình năm nay sẽ do An thị đảm nhiệm” Cố Đình đứng bên ngoài nói nhỏ với An Dĩ Mặc. Mùa đầu của show thời trang chính là sự kết hợp giữa trang sức hàng đầu của Lệ Thiên cũng trang phục của Thiên Hành tạo nên sự hứng thú cho những người yêu thích thời trang, cũng tạo nên sự tò mò cho những người khác khiến show thời trang do Thiên Hành tổ chức rất được chú ý, lại thêm Thiên Hành đặc biệt mời nhà thiết kế nối tiếng tạo ra bộ sưu tập cho mùa này, khiến cho show thời trang này trở thành miếng bánh ngon mà các doanh nghiệp thèm rỏ dãi. An gia cũng không ngoại lệ.

Cố Đình dùng bản hợp đồng cho phép An thị trở thành nhà tài trợ của show, ngược lại yêu cầu An Dĩ Mặc phải chăm sóc tốt cho Vi Nhã, với tư cách “bạn bè”.

Vi Nhã mở các túi ra xem, bên trong là vài chiếc váy hoa đã được nới rộng cùng giày búp bê đế bằng, hoa quả chính vụ tươi ngon cùng một quyển sách dạy cách chăm thai nhi.

- --------------------------------------

Bệnh viện

Cố Đình ngồi trên ghế sô pha uống cà phê, nhìn Lý Ức Miên đang xem bệnh án: “Tình hình ông ấy thế nào rồi?”

Lý Ức Miên cầm con chuột lướt lướt đọc qua đọc lại: “À thì cũng ổn định rồi, nhưng bị cậu làm tức chết nên giờ thêm cao huyết áp”.

“Aizz!” Cố Đình thở dài.

Lý Ức Miên ngồi xem quyển sách y dày cộp, vu vơ hỏi: “Cậu không nói sao? Không sợ cô ấy hận cậu sao? Mình thấy cô ấy không phải kiểu người dễ đối phó đâu!”.

Cố Đình cười nhạt: “Vội gì chứ? Mình cũng muốn cô ấy nếm trải cảm giác bị lừa dối là như thế nào!”.

Lý Ức Miên nghệt mặt ra. Cậu ta nói vậy là sao?

“Này, đừng nói cậu định biến thành tra nam đấy nhé!” Lý Ức Miên thật hết cách với thằng bạn quái gở này của hắn. Yên yên ổn ổn làm thanh niên năm tốt không được sao? Sao cứ thích tăng độ khó cho game vậy? Bà cô kia ở bên trời Tây mà biết được là hắn ăn đủ.

Sao tôi lại có người bạn như cậu chứ!

“Cà phê ngon lắm! Rửa cốc giúp tôi!” Cố Đình đặt cái tách rỗng xuống bàn rồi đi mất.

Cậu không nói thì để mình nói.

Hắn không muốn bị bà cô kia hành hạ đâu!



Lý Ức Miên bấm một cuộc điện thoại, ở đầu dây bên kia một giọng nữ cao vang lên: “Có việc gì?”.

Cái giọng chua chua quen thuộc.

“Cho xin đi! Cô không thể dịu dàng như cô bạn thân của cô được à?”.

Có người yêu nhẹ nhàng cưng chiều hắn như vậy không biết hưởng, Cố Đình đúng là tên đầu gỗ, một hai phải tạo sóng gió làm cái gì không biết!

Lý Ức Miên thuật lại câu chuyện từ đầu đến đuôi cho Minh Ngọc nghe.

Minh Ngọc nghe xong phát khùng: “Cái tên trời đánh đó học đâu ra kiểu làm việc một mình thế? Chắc Vi Nhã đang rất bất tiện. Không được! Tôi phải về với cậu ấy!”. Lý Ức Miên lập tức nghe thấy tiếng soạt soạt ở bên kia.

“Từ từ, từ từ đã, chuyện này để tôi!” Vì bạn bè, vì bản thân, hắn đành hy sinh thân mình ra để dọn dẹp sạch sẽ chuyện này.

“Tôi nói anh biết, nếu bạn tôi có xảy ra chuyện gì không may thì hôn ước giữa tôi và anh coi như chấm dứt. Anh biết chưa?” Minh Ngọc hét vào điện thoại rồi cúp máy.

Lý Ức Miên cúp máy, thở dài một hơi.

Ba mẹ hắn tại sao lại thấy cô ta ngoan hiền mà muốn cô ta làm con dâu của mình nhỉ? Nghĩ tới là thấy rùng mình.

Lý Ức Miên dựa theo lời Cố Đình nói liền đi tới một khu chung cư, hỏi được căn hộ của Vi Nhã. Vi Nhã mở cửa ra thấy Lý Ức Miên cũng rất ngạc nhiên.

Sao hắn lại tìm được đến đây?

“Cô không định mời tôi vào nhà sao?” Lý Ức Miên nháy mắt.

Vi Nhã liền đứng sang một bên, mời hắn vào nhà rồi mời hắn uống nước. Xong xuôi, cô mới hỏi hắn: “Anh tới đây có việc gì?”.

Đúng là bạn thân! Câu mở đầu đều giống nhau!

Lý Ức Miên hắng một tiếng: “Thực ra tôi tới đây vì Cố Đình, chuyện xảy ra vừa rồi, cậu ấy là có nỗi khổ riêng!”.

Vi Nhã bật cười: “Nỗi khổ riêng, ha ha, anh là đang kể chuyện cười cho tôi nghe hả? Vậy tại sao Cố Đình không trực tiếp nói với tôi? Chê tôi ngu dốt hay không đủ tin tưởng tôi?”.

“Không phải, thực ra cậu ấy muốn nói nhưng...”

Vi Nhã liền ngắt lời hắn: “Hắn muốn nói chứ gì? Anh bảo hắn tới đây ba mặt một lời với tôi! Chứ không phải trốn ở đằng sau nhờ người này tới người khác ra mặt hộ mình như vậy!” Chung quy hắn chính là một kẻ ngu ngốc trong tình cảm. Tống Nguyên, Mộ Lâm, Dạ Huyền hay Cố Đình, đều như vậy cả.