Chương 58 : Triền miên tiên phàm luyến 1
Bạn cũ rời tây Hoàng Hạc Lâu.
Tháng ba hoa khói, xuống Dương Châu.
Tháng ba thành Dương Châu, quỳnh hoa bay múa, cảnh xuân vừa phải.
Vào ngày này, một vị công tử đẹp trai đã đến thành Dương Châu, trên người mặc một bộ y phục màu trắng không nhiễm trần thế, đuôi mắt hơi nhướng lên,uốn khúc như những đường vẽ bằng nét vẽ tinh xảo, một điểm đỏ tươi lan ra ở khóe mắt, tựa như ánh xuân đang chảy, lộ ra tư thái hết sức phong lưu.
Nhưng ánh mắt của vị tiểu công tử này lại lạnh lùng, vẻ mặt ôn nhu phóng khoáng, hoàn toàn hóa giải ắnh mắt kia, cao quý ung dung để cho hắn giống như một công tử con nhà giàu đi ra ngoài rèn luyện,.
Trên bờ vai vị công tử này đứng một con chim màu xanh ngọc lục bảo, không an phận nhảy lên, nhìn xem đầy đường người qua lại, trong miệng chít chít ục ục như thể đang hát một giai điệu dân gian nào đó, lông vũ thật dài nâng ở sau lưng, giống như ngọc bích thượng thừa nhất, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Con chim nhìn trái nhìn phải vào trên thân vị tiểu công tử kia, một đôi mắt đen to bằng hạt đậu nành, tỏa ra ánh sáng sống động, để cho người ta gặp một lần liền tán thưởng, thật là một con chim linh động.
Từ sau khi vị công tử này vào thành, các lái buôn trong thành liền nhao nhao ý động, nhưng lại chỉ sợ mạo phạm quý nhân, ngươi đẩy ta nhường, một mực không người nào dám tiến lên.
Hắn cũng không cần người chỉ đường, ở trong thành nhàn nhã dạo bước, rõ ràng là gương mặt lạ chưa từng thấy qua, lại rõ như lòng bàn tay đối với các con đường trong thành Dương Châu.
Hắn dần dần bước đến thanh lâu nổi tiếng nhất thành Dương Châu, Hội Thanh Viện.
Hội Thanh Viện, đầy vẻ quý phái cùng tao nhã, nghe không giống tên một thanh lâu.
Trong nhà thanh lâu này phần lớn cung dưỡng là kỹ nữ nổi tiếng khắp Dương Châu, mà không phải là đồ đĩ hạ tiện, thường tới là văn nhân cao nhã, cho nên hết sức xem trọng đặt tên để phù hợp với giọng điệu những văn nhân này.
Triều đại này tôn sùng văn học vứt bỏ võ, xem trọng nhất chính là một cái tư tưởng thanh lịch, văn nhân lịch sự tao nhã, yêu thích lãng mạn, liền trên thân người đi đường đều mặc bạch y, tay cầm quạt xếp, ra vẻ phong lưu.
Thói đời là vậy, cũng chẳng trách thanh lâu sở quán cũng bắt đầu trở nên cao quý.
Lúc này đã chạng vạng tối, trước cổng Hội Thanh Viện sáng lên những ngọn đèn mờ ảo.
Đám người đi theo ở sau lưng lộ ý cười không rõ: “Vị tiểu công tử này quả nhiên là người trong phong lưu!”
“Cái này hiển nhiên, tự nhiên.” Một cái lái buôn lộ ra răng vàng khè run lấy bả vai, hèn mọn nói.
“Hội Thanh Viện quả thực là một nơi phong lưu hạng nhất, ngay cả người như tiểu công tử này cũng đi đến cửa.” Nam tử gầy nhỏ nói.
“Không biết đến lúc nào chúng ta có cơ hội vào nhìn qua a.” Nam tử có chút suy đoán nói.
“Đừng suy nghĩ, chỉ bằng ngươi, còn nghĩ bước vào cửa lớn của Hội Thanh Viện, kiếp sau a!”
“Đi đi đi.” Bị đánh gãy mộng đẹp nam tử không thích nói.
Liền nghe được bên cạnh truyền đến một tiếng tiếng cười thô bỉ: “Nữ nhân trong Hội Thanh Viện có ý gì, cả ngày ra vẻ bộ dáng thanh cao, nhìn qua có vẻ cao quý hơn cả những tiên nữ trên bầu trời, nhưng thực ra... Hắc hắc hắc.”
Lại có người phụ họa nói: “Đúng vậy a, vẫn là Hồng Quán bên kia có hương vị vị! Cái kia thân hình mê hoặc, cái kia nguồn năng lượng mãnh liệt, để cho người ta hận không thể c·hết ở trên người nàng.”
“Một đám tục nhân không có kiến thức gì, không nhìn thấy nhiều quý nhân như vậy đều chạy về hướng Hội Thanh Viện sao? Ta còn nghe nói Hội Thanh Viện gần nhất lại muốn nâng lên một cái hoa khôi mới!”
“Cái gì, ngươi từ chỗ nào nghe nói......”
......
Đồ Trường Ly không để ý đến những lời bàn tán phía sau, đi thẳng vào đại môn Hội Thanh Viện.
Mụ mụ đang ngồi trên ghế với vẻ mặt lười biếng đột nhiên trở nên tinh thần tỉnh táo, vặn chiếc khăn tay trong tay, khuấy lên một luồng hương thơm, chậm rãi đi đến trước mặt Đồ Trường Ly.
“Vị tiểu công tử này là mới tới Dương Châu? Mụ mụ tại cái thành Dương Châu này mười mấy năm cũng không có gặp qua nhân vật phong lưu xinh đẹp như thế, không biết công tử tới đây muốn tìm người nào, mụ mụ lập tức phái người đem cô nương kia gọi tới tiếp đón, không biết công tử ý như thế nào?”
Đồ Trường Ly không để ý đến bên cạnh mụ mụ, bước chân không nhanh không chậm hướng đi về hậu viện của Hội Thanh Viện.
Mụ mụ Hội Thanh Viện cũng không dám ngăn cản vị tiểu công tử có vẻ ngoài không giàu thì quý này, chỉ có thể đi cùng hắn với vẻ mặt thận trọng.
Đã nhìn thấy vị tiểu công tử này trực tiếp hướng về Xu Hoa viện tử đi đến, nàng lập tức có chút nóng nảy, bước nhanh hơn, dáng dấp yểu điệu chắn trước mặt Đồ Trường Ly, bông hoa dâm bụt lớn trên đầu đung đưa, nổi bật lên sự quyến rũ động lòng người của nàng.
Đáng tiếc Đồ Trường Ly cũng không thưởng thức, hắn dùng ánh mắt ra hiệu, để cho nàng đứng ra chỗ khác.
Mụ mụ trong lòng căng thẳng khi bị ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn thẳng, nhưng vẫn là cười theo nói: “Vị này, Xu Hoa phải sau ba tháng Quần Phương Yến mới có thể chính thức tiếp khách, Xu Hoa bây giờ không thể phục vụ ngài, ngài nhìn có phải hay không......” Giọng nói của nàng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng biến mất trong không khí rùng mình.
Đồ Trường Ly lấy ra một tấm ngọc bài màu trắng tùy ý đặt vào tay nàng.
Vừa mới chạm vào tay, liền sinh ra ấm áp, tỏa ra mùi thơm ngát, chất lượng ngọc ấm áp nhẵn nhụi mang tới hưởng thụ cực tốt, liếc nhìn qua liền biết khối ngọc bội này hiếm thấy.
Có thể tiện tay lấy ra đồ tốt như vậy...... Mụ mụ lập tức lui qua một bên, không còn dám ngăn cản. Đồ Trường Ly liền bước chân vào trong viện kia.
Trong sân yên tĩnh không có một âm thanh nào, ngay cả tiếng chim cũng chưa từng xuất hiện.
Xung quanh có trồng một số cây táo tây tuyệt đẹp nở rộ, từng chùm hoa tượng trưng cho sự phồn hoa của nhân gian.
Cánh cửa hơi hé mở, những lớp vải mỏng bị gió thổi bay, lộ ra một tấm bình phong thêu hoa dâm bụt cỡ lớn, tản ra không khí phong trần không thể che giấu.
Con chim trên vai Trường Ly bay tới mái hiên hành lang, cùng mụ mụ mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Ở bên trong phòng, một vị nữ tử quyễn rũ đa tình đang tại soi gương vẽ lông mày.
Đôi lông mày xinh đẹp hình lưỡi liềm của nàng khẽ cau lại, mang theo một chút buồn bã khiến người ta muốn tiến tới và vuốt ve chúng cho nàng.
Một đôi mắt ngấn nước ngượng ngùng rụt rè, khóe mắt có một giọt nước nhỏ. Khi cười, lộ ra vẻ quyến rũ phong tình, có tư thế của một mỹ nhân.
Nhưng mỹ nhân này còn trẻ, giữa lông mày ẩn giấu một chút nữ tính trẻ trung, giống như trái cây chưa chín nhưng lại lộ ra vị ngọt ngào. Cảm giác thuần khiết và quyến rũ này khiến người ta khó có thể rời mắt khi nhìn thoáng qua.
Nhưng Đồ Trường Ly lại không có bất luận vẻ si mê nào, hắn thường thấy cái tư thái phong tao của đám tỷ muội này, Tiểu Thất mặc dù cũng không tệ lắm, nhưng cũng không sánh được dung mạo tuyệt thế của đại tỷ.
Nàng cũng giật mình khi nhìn thấy Đồ Trường Ly đột nhiên xuất hiện trên ghế, sau đó lại cười khúc khích, dùng hai tay nghịch nghịch mái tóc đen buông xõa của mình: “Tam ca, ngươi là tới bắt ta về sao?”
Đồ Xu Hoa, thất công chúa của Thanh Khâu Hồ Vực, con gái yêu quý của Hồ Đế cùng Hồ Hậu, là tiểu hồ ly được yêu thích nhất trong nhà này.
Đồ Trường Ly, tam điện hạ của Thanh Khâu Hồ Vực, từ khi sinh ra liền không được Hồ Đế cùng Hồ Hậu coi trọng, nhưng thiên phú tuyệt đỉnh, tu vi siêu cao, những năm gần đây liền Hồ Đế đều không có cách nào nhìn rõ tu vi của hắn.
“Ta vì sao lại muốn bắt ngươi về, phụ thân cũng chỉ muốn ta bảo toàn tính mạng cho ngươi mà thôi, ta làm sao phải phí công sức, tốn công mà không có kết quả này.” Hắn thản nhiên nói.
Thật sự nghĩ hắn có có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy sao? Việc vớ vẩn gì cũng phải quản một chút?