Chương 56 : Đạo sĩ lang thang 3
Sau khi người hầu Tạ Thị đem tin tức mang về, tộc nhân Tạ Thị đều là một mảnh im lặng, nhất là Tạ Nguyên tộc trưởng Tạ Thị.
Tạ Nguyên là con trai trưởng của Tạ Thị, từ khi hắn có kí sự, liền tiếp nhận gia tộc dạy bảo. Hắn sinh ra tôn quý, hưởng thụ lấy vinh quang gia tộc mang cho hắn. Hết thảy của hắn đều bắt nguồn từ gia tộc của hắn, thân phận của hắn.
Nhưng với những gì đạt được thì cũng phải mất đi một thứ gì đó, các tộc nhân có thể đem tài nguyên ưu tiên cho hắn, chính là muốn hắn dẫn dắt gia tộc lên một vị trí cao hơn.
Ngay từ đầu, hắn đã biết cuộc hôn nhân của mình cũng không thể tự mình làm chủ được. Vì thế dù có người ngưỡng mộ trong lòng nhưng hắn vẫn cưới Bạch Lạc, con gái duy nhất của Trấn Nam tướng quân.
Đáng tiếc Trấn Nam tướng quân vì nước trấn áp dã man phản loạn mà hy sinh, thế lực gia tộc biến mất cách xa ngàn dặm. Bệ hạ cảm niệm Trấn Nam tướng quân một đời chinh chiến vì nước, vi biểu khen thưởng, cho nên hết sức ủng hộ đối với Phủ Tướng Quân.
Để tránh việc mất đi người thừa kế, cháu trai của Bạch Thị được nhận làm con nuôi, phong làm Trấn Nam Hầu. Ngay cả Bạch La, người đã kết hôn cũng được phong làm Quận Chúa. Bạch Thị tuy không có thực quyền nhưng vẫn được tôn vinh.
Đáng tiếc Bạch La c·hết sớm, Bạch Thị người thừa kế không cảm kích Trấn Nam tướng quân ân trạch, cũng không trông nom khác biệt. Tạ Thị nhanh chóng trấn Bạch Thị, nuốt chửng di sản của Bạch La. Tạ Nguyên cũng có thể cưới người mà hắn ngưỡng mộ.
Bạch La tính toán là cái gì? Chỉ là con gái của một cái vũ phu, cẩu thả, làm sao có thể tốt bằng người hắn ngưỡng mộ?
Bạch Thị tính toán là cái gì? Bọn hắn chỉ là một cái gia tộc từ trong bùn đi lên, khi bùn trên người chưa kịp rửa sạch, đã lại ngã xuống, sau này sẽ không có cơ hội đứng lên nữa.
Tạ Thù tính toán là cái gì? Chỉ là một cái nhi tử ngu dại, hắn muốn bao nhiêu nhi tử không có?
Hắn đắc ý vừa lòng thành hôn, người hắn ngưỡng mộ sau khi cưới vì hắn sinh ra con trai, hắn vui mừng như điên, đây mới là người thừa kế trong lòng hắn.
Cho nên hắn bỏ mặc thuộc hạ đối xử không tốt với con trai cả, bỏ mặc danh tiếng ngu dại của Tạ Thù lan rộng, bỏ mặc phu nhân động thủ tay chân.
Đồng thời tại thời điểm đạo nhân kia đi tới trong phủ, đem trưởng tử giao cho hắn. Thậm chí bàn giao cùng trong tộc, nhường lợi cho Phủ Trấn Nam Hầu, sắp xếp mọi việc ổn thỏa, yên lặng chờ đợi trưởng tử biến mất, nhưng không ngờ...
Trong thư phòng, lão phu nhân Tạ Thị, Tạ Nguyên, Tạ Chương, chủ mẫu Tạ Thị, mấy cái người cầm quyền Tạ gia này cùng nhau im lặng.
Tạ Nguyên ngồi ở chủ vị, cặn kẽ hỏi thăm người hầu kia phản ứng của Tạ Trường Ly, biết được phản ứng của hắn, cái bộ dáng không thèm để ý chút nào kia, dù cho hắn đã đáp ứng tham gia thọ yến, tộc nhân Tạ Thị cũng hiểu hết thảy không có đơn giản như vậy.
Hết thảy chung quy là không có khả năng cứu vãn a, hắn thực sự là không quan tâm đến gia tộc một chút nào a….
Hắn lấy tay xoa trán, khẽ cau mày, uy nghiêm nói: “Đi xuống đi.” Người hầu kia liền như vậy lui ra.
Hắn hơi thở dài.
“Sớm biết......”
Sớm biết? Sớm biết lại có thể thế nào? Hắn dám ở thời điểm người vợ đầu vừa c·hết, người vợ kế vừa sinh ra con trai, để cho trưởng tử của mình đột ngột q·ua đ·ời sao?
Hắn dám tiếp nhận người trong thiên hạ vấn trách, bệ hạ truy đến cùng sao?
Hắn dám thách thức hệ thống đã được truyền lại hàng ngàn năm sao?
Hắn không dám, hắn cái gì cũng không dám, giống như hắn vẫn muốn cưới Bạch La dù đã có người mình yêu, hắn sẽ chỉ đổ trách nhiệm cho người khác, bản thân mình không có một chút đảm đương nào.
Phu nhân của hắn, vị nữ lang kia đã từng ôn nhu như nước, bây giờ vẫn như cũ dùng ánh mắt đầy cõi lòng tình cảm nhìn xem hắn, trong lòng hắn vẫn như cũ mang yêu thương, nhưng cũng nhịn không được phát ra oán trách đối với nàng, nếu không phải......
Người phụ nữ mặc gấm, đeo trang sức châu ngọc trên tóc cảm nhận được sự oán giận từ trượng phu mình, siết chặt lòng bàn tay.
Đồ vô dụng, chính mình không có bản sự còn trách đến trên đầu của nàng. Nếu hắn g·iết c·hết oắt con kia 20 năm trước thì đã không có chuyện gì xảy ra. Lúc này, hắn còn muốn trách ai?
20 năm qua, nàng lo liệu việc nhà, chủ trì nội trạch, mọi việc đều được giữ gìn ngăn nắp, hắn không thể giúp được gì coi như xong, chỉ biết cho gia tộc gây phiền toái, kết quả là làm người giúp hắn xử lý.
Chuyện của Tạ Thù thì cũng thôi đi, trong sân còn có bọn vô lại...
Trong sân mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, không bàn luận được cái chủ ý nào, chỉ có thể giải tán, chuẩn bị ứng phó thọ yến ngày hôm sau.
Trên thọ yến, khách đến khách đi rất đông đúc, các chủ nhân Tạ Thị đều lên tinh thần chuẩn bị đối phó, nhưng điều bọn hắn lo lắng nhất lại không có xuất hiện. Tạ Trường Ly cũng không có mặt tại trên thọ yến.
Mãi cho đến khi trăng sáng lặn về hướng tây, thời điểm tộc nhân Tạ Thị đang tu chỉnh ở trong đại sảnh, mới nhìn thấy một đạo bào màu xanh lá cây lặng lẽ xuất hiện bên ngoài đại điện.
Trăng sáng treo cao, gió chung quanh thổi nhẹ qua những cây hoa, người đứng dưới ánh trăng lộ ra tư thế càng trong sáng, mờ mịt như tiên, nhìn thấy thật gần nhưng lại thật xa.
Cũng không thấy hắn di chuyển nhiều, tùy ý bước hai bước, liền bước vào trong đại sảnh, người Tạ gia lúc này mới nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của Tạ Trường Ly.
Gương mặt giống như mỹ ngọc có bảy phần giống như Tạ Nguyên, chỉ có một đôi mắt có đường viền hơi hướng lên trên là rất giống mẹ hắn, mặc dù khí chất cách xa vạn dặm, nhưng chẳng trách họa sĩ có thể nhận ra hắn. So sánh với hắn, Tạ Chương có dung mạo càng giống mẹ hắn, ngược lại trông không giống một thành viên Tạ Thị.
Nhưng với ngoại hình giống nhau như vậy, khí chất lãnh đạm hoàn toàn khác với Tạ gia. Khuôn mặt như ngọc tỏa sáng dưới ánh trăng, không giống người thật, vượt xa các thành viên khác trong Tạ Thị.
Hai nữ nhân Tạ Thị trong đám người ánh mắt lóe lên, mặc dù nghe nói qua danh tiếng của Tạ Trường Ly, tự xưng là xinh đẹp các nàng cho tới bây giờ cũng là khịt mũi coi thường, nhưng bây giờ cũng nhịn không được hiện lên lòng ghen tị.
Nhưng trọng yếu hơn là, các nàng chưa bao giờ thấy qua vị đại ca dung mạo xuất chúng này, đây là một cái biến số, bình thường tượng trưng cho biến số cũng là tin tức xấu. Như vậy, hắn phải chăng có thể cho mình sử dụng?
Tạ Trường Ly tùy ý tìm một cái chỗ ngồi xuống, vung nhẹ tay, một bình ngọc liền xuất hiện bên cạnh Tạ Nguyên.
“Thanh Hoa Đan, có công hiệu tăng 10 năm tuổi thọ.” Hắn tùy ý nói.
“Ngươi đây là ý gì.” Tạ Nguyên hơi cau mày ngạc nhiên, mơ hồ liếc nhìn bình ngọc. Trong lòng có chút suy đoán.
“10 năm tuổi thọ, kết thúc duyên phận cha con, từ đó sau, Tạ Thị cùng ta lại không quan hệ.” Quả nhiên, lời nói của Tạ Trường Ly xác nhận suy đoán của hắn.
Tộc nhân Tạ Thị không khống chế được nhìn về phía đan dược trên bàn, tăng 10 năm tuổi thọ......
Tạ Trường Ly dùng hai tay gõ nhẹ lên bàn, âm thanh trong trẻo như tiếng trống buổi tối, tiếng chuông buổi sáng vang lên trong lòng Tạ gia nhưng vẫn không thể đánh thức được sự mơ màng của bọn hắn. Tùy tiện liền có thể lấy ra đồ tốt như vậy......
Nhìn thấy bọn hắn đột nhiên tham lam bộ dáng, Tạ Trường Ly khinh thường cười khẩy: “Chớ có lòng tham, nếu không các ngươi cũng chờ không đến thời điểm dùng Thanh Hoa Đan.” Dám can đảm mạo phạm, hắn liền trực tiếp chấm dứt tuổi thọ dưa thừa của bọn hắn.
Nói xong, không đợi Tạ Nguyên trả lời, hắn liền rời đi.
Tạ Thị Tầm Dương, từ sau khi Tạ Nguyên trở thành tộc trưởng, vẫn đang đi xuống dốc. Cũng không có gì lạ, năng lực của Tạ Nguyên làm sao phát triển được gia tộc như Tạ Thị.
Người thiếu quyết đoán như vậy, biết rõ Tạ Trường Ly sẽ không trở lại Tạ gia, vẫn mơ hồ đáp lại, nhận ân huệ của bệ hạ mà không hề suy nghĩ xem mình có thể chịu đựng được hay không.
Nếu ngay từ đầu, lúc thân phận của Tạ Trường Ly được công bố, liền thông báo hắn đã đoạn tuyệt quan hệ cùng Tạ Thị, bây giờ sẽ không rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy, đáng tiếc bọn hắn đã bị lòng tham che mắt, liền sống c·hết của mình đều nhìn không rõ.