[Xuyên Nhanh] Tiểu Công Nhà Tôi Muốn Sinh Con

Chương 7: Thuốc mọc lông chân




?

Edit: Chym

° ° °

[Nhật ký] Nhân Nhân được chú Trần đón đi được năm tiếng tám phút rồi, cũng may là em ấy trở về ngay. Mình nói với Nhân Nhân là mình rất nhớ em ấy, rất rất rất nhớ, Nhân Nhân ngoan ngoãn để mình ôm, hơn nữa còn nói vào tai mình: "Em cũng rất nhớ anh, anh Nam Trúc." —— Nhật ký Sở Nam Trúc.

Bởi vì tiến độ bị trì hoãn, cảnh quay tiếp theo diễn ra vô cùng khốc liệt, Sở Nam Trúc hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, đạo diễn cũng không thông báo kết thúc công việc cho đến khi tia sáng cuối cùng phía chân trời biến mất.

Các nhân viên lần lượt ra về, Kỷ Vãn cũng đi theo Sở Nam Trúc cùng những người khác lên xe bảo mẫu, Quý Mộc Ly ngồi ở hàng sau với Sở Nam Trúc vì muốn thảo luận về hành trình ngày mai với hắn.

Kỷ Vãn đi lên hàng ghế đầu rất có ý thức, sau đó cậu ngồi phịch xuống ghế rồi lén lấy điện thoại ra, lấy tấm hình tội lỗi, quay người lại, liếc nhìn người tài xế đang nghiêm túc lái xe, sau đó nhìn trộm Sở Nam Trúc và Quý Mộc Ly từ gương chiếu hậu, rất tốt không có ai chú ý đến.

Cậu đã nghiên cứu rất kỹ bức ảnh phóng to, nhưng dù nhìn thế nào, cậu vẫn không thể thấy được.

Cho nên chắc là nhận sai người rồi... còn nữa, thân thể bí ẩn này sao có thể dễ dàng giải đáp được? Trên đời làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?

"Một số dự án phim đã đề cập lần trước muốn trực tiếp ký hợp đồng với chúng ta. Chị đã nói với họ rằng sẽ xem xét lại, lịch trình của em quá kín, nhưng thế mà một trong số họ đã từ chối em." Quý Mộc Ly rút tài liệu về phim này: "Thần kỳ thật đó,với địa vị hiện tại của em, lý do từ chối em của họ cũng khá buồn cười. Họ nói rằng họ không thể trả tiền cho bộ phim, không dám mời em. Hahaha, Nam Trúc, buồn cười ghê."

Quý Mộc Ly bật cười hahaha một mình nửa ngày, nhưng không ai đáp lại.

Sở Nam Trúc nhìn phía trước không chớp mắt, chính xác mà nói, hắn đang nhìn Kỷ Vãn.

Hắn nhìn thấy Kỷ Vãn đang lén lút nhìn bức ảnh, biểu cảm nho nhỏ rất đáng yêu, nhưng biểu cảm của Kỷ Vãn lại có chút cô đơn, sau đó cậu thuận tay xóa bức ảnh đi.

Tâm trạng và vẻ mặt của Sở Nam Trúc cũng suy sụp.

Quý Mộc Ly nghĩ rằng tâm trạng hắn không được tốt sau khi bị từ chối đóng phim nên an ủi: "Không có gì đâu, Nam Trúc, phim này không hay lắm, không quay thì thôi."

Sở Nam Trúc: “Ừ.”

Hắn vẫn nhìn Kỷ Vãn chằm chằm. Lúc này xe đang chờ đèn giao thông, dừng lại ở ngã tư, Quý Mộc Ly tự hỏi hắn đang nhìn cái gì mà mê mẩn, theo tầm mắt của Sở Nam Trúc, Quý Mộc Ly nhìn đến quảng cáo khổng lồ bên ngoài ô tô...

[Đàn ông không thể nói không được, Thận Bảo sẽ để bạn làm điều đó!]

Quý Mộc Ly trợn tròn mắt, thật không thể tin được, Sở Nam Trúc bị lời nói của Kỷ Vãn kích thích nên muốn uống thuốc sao?

Chuyện này không ổn, loại thuốc này làm tổn thương 100% cơ thể, hơn nữa... thật xấu hổ, trời ơi, em ấy còn là diễn viên.

Trước giờ Quý Mộc Ly không tin Sở Nam Trúc sẽ muốn uống loại thuốc này, nhưng hiện tại cô cũng không rõ, Sở Nam Trúc giờ đây tình yêu lấp đầy não, nói không chừng hắn nhất thời xúc động làm ra mấy chuyện như vậy, không được, phải khuyên nhủ.

“Nam Trúc, em đừng như vậy.” Quý Mộc Ly sốt sắng nói: “Có một số việc miễn cưỡng sẽ không tốt.”

Sở Nam Trúc dường như bị lời nói của cô làm cho cảm động: “Ừm, em biết, nhưng em vẫn muốn thử.”

Quý Mộc Ly hít một hơi: “Chuyện này không tốt lắm đi?”

“Không có gì là không tốt cả.” Sở Nam Trúc hạ quyết tâm phải nhìn thấy mông của Kỷ Vãn.

“Em tỉnh táo một chút đi!” Quý Mộc Ly tăng âm lượng, nhân tiện chọc vào vai Kỷ Vãn ở hàng ghế đầu: “Em cũng vậy, tỉnh táo hơn đi!”

“À?” Kỷ Vãn không hiểu sao lại bị cue vào.

Chị Mộc nghĩ bụng: Em đang làm gì vậy? Ngắn tí thì có sao đâu? Nhìn bộ dạng em đang yểu xìu kìa, vừa rồi hẳn là rất mệt, Sở Nam Trúc làm cho em thoải mái thế rồi, tại sao em còn ghét bỏ người ta?

Nam Trúc là một người kiêu ngạo như vậy, chắc chắn em ấy đã bị đả kích sắp chết, em mau nhìn đi, vẻ mặt của em ấy xanh mét rồi.

"Nam Trúc, mặc kệ có vấn đề gì, đều phải đi con đường chính thống, chị Mộc sẽ giúp em tìm ra cách tốt hơn." Ví dụ như ghép dài hơn? Không biết bệnh viện nào có công nghệ này.

Sở Nam Trúc có chút không hiểu được: "Không cần đâu chị, em sẽ tự mình làm."

Sau đó liếc mắt nhìn Kỷ Vãn, Kỷ Vãn đang ngẩn người, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng rời đi, từ lúc Sở Nam Trúc nói sẽ tự mình xử lý, tim Kỷ Vãn đập như sấm.

Định làm gì? Không lẽ muốn dùng phương thức cường bạo? Giết...

Buổi tối Sở Nam Trúc còn quay quảng cáo, bài thông báo của hắn hôm nay hẹn đến 2 giờ sáng, sau đó hắn chỉ có thể nghỉ ngơi bốn, năm tiếng đồng hồ rồi lên đường ghi hình một chương trình tạp kỹ tại địa điểm bên ngoài vào sáng sớm.

Kỷ Vãn xem lịch trình của công việc này, bởi vì là một trợ lý nhỏ, cậu phải theo dõi toàn bộ quá trình. Thật sự không biết Sở Nam Trúc kiên trì như thế nào, cơ thể có phải làm bằng sắt không?

Dưới ánh đèn flash, khuôn mặt của hắn được che phủ dưới lớp kem nền dày cộp, không hề có một chút mệt mỏi nào, lại cười tươi rói, giống như một người máy.

Kỷ Vãn che miệng ngáp nhẹ, cậu thật sự rất buồn ngủ, nhưng để tránh bị chị Mộc mắng là thụ động, nên cậu không được ngáp quá rõ ràng, nhưng cậu không ngờ rằng một hành động nhỏ như vậy, lại bị Sở Nam Trúc nhạy cảm bắt gặp, hắn bảo nhân viên dừng lại hai phút, sau đó chạy đến chỗ Kỷ Vãn nói: “Nếu em buồn ngủ thì đến một bên nghỉ ngơi đi.”

Kỷ Vãn xua tay.: "Không được không được, tôi không sao đâu, anh nhanh đi làm việc đi, tôi đi dạo một chút."

"Đừng đi xa," Sở Nam Trúc không yên tâm: "Một lát phải trở về, đi dạo một vòng quanh đây thôi."

"Tôi biết, dài dòng..." Kỷ Vãn đẩy Sở Nam Trúc: "Nhanh lên."

Sở Nam Trúc nắm lấy bàn tay của Kỷ Vãn, hai tay dùng sức nắm một chút, sau mới buông ra một cách miễn cưỡng, Kỷ Vãn ngay lập tức rút tay ra, nhìn xung quanh một lượt, may mà hành vi của hắn không thu hút sự chú ý của người khác, có lẽ chỉ nghĩ cậu là trợ lý bình thường đang giao tiếp hàng ngày với hắn.

Nhưng mà Sở Nam Trúc người này.

Khoan đã, tim Kỷ Vãn run lên, vừa rồi bản thân mình đang nghĩ gì vậy? Có thể mọi người chỉ nghĩ rằng cậu là trợ lý bình thường của hắn. Nhưng mình vẫn luôn là trợ lý bình thường của anh ta mà.

Nhiều nhất, thì chỉ là mối quan hệ trúc mã chưa xác nhận.

Còn gì nữa? À... nửa còn lại có quan hệ huyết thống của con mình trong tương lai?

Nói như vậy còn lạ hơn nữa...

Để thoát khỏi vòng suy nghĩ kiểu này, Kỷ Vãn ra ngoài đi dạo, nhân tiện liên lạc với chú lông thối đã lâu không nói chuyện.

“Chú lông thối.” Ý thức trong não của Kỷ Vãn gõ gõ hắn.

Lông thối dường như đang ngủ, giọng hắn ta phồng lên, còn ngáp một cái: "A... cái quái gì vậy? Sao cậu lại tìm ta?"

"Sao khoảng thời gian này chú không có tin tức gì, cũng không liên lạc cháu?"

"Cậu đang bận nói chuyện yêu đương, sao ta phải liên lạc với cậu? Làm bóng đèn hả? Mau làm nhiệm vụ cho xong đi, ông đây còn phải ngủ."

Kỷ Vãn: "..."

"Chú lông thối, chú dường như đột nhiên rất thích ngủ."

"Chuyện này tất cả là tại cậu."

"Cháu? Cháu làm gì sao?"

"Cậu đã sử dụng ta một lần, nguyên khí bị tổn thương nghiêm trọng, có thấy lông đã mất của ta không? Đây là bằng chứng cậu không có tư tưởng tiến bộ! Mau đền cho ta!"

"Ta! Lông của ta! A!!! Ta có bộ lông vừa dày vừa cứng vừa đen!!!"

Âm thanh ma thuật trong não Kỷ Vãn vang lên, cậu thảm thiết bịt tai xin tha: "Được được được, cháu tìm cách giúp lông tóc của chú mọc trở lại, đảm bảo vừa dày vừa cứng vừa đen!"

Lông thối hiển nhiên không tin nổi: "Haha, cậu mà có cách gì? Cậu có biết đây là gì không?"

"Đây không phải chỉ là lông chân sao?" Kỷ Vãn nhìn vào phần cổ tay bị hói của mình, cẩn thận chạm vào nó.

"Ai u! Đừng chạm vào nó!" Lông thối kích động: “Cậu không được phép chạm vào vết thương của ta."

"Được được được." Kỷ Vãn thu tay lại, đồng thời cũng cảm nhận được, nơi này rất giống với da người. Nói như vậy... nếu dùng thuốc bổ tóc của người chắc sẽ hữu dụng nhỉ?

Bây giờ cậu muốn đi mua luôn, muốn thử xem cuối cùng chuyện kỳ diệu và quỷ dị như vậy có xảy ra không.

Cậu mới đi được hai bước, chợt nhận ra đã muộn như vậy rồi đi mua thuốc mọc lông chân ở đâu?

Cậu lại đi thêm một quãng xa hơn, thành phố màn đêm quá tối, chỉ thỉnh thoảng có tiếng còi xe cùng hàng loạt dư ảnh đèn xe màu đỏ lướt qua.

Quên đi, ngày mai quay lại tìm. Ngay khi cậu đang định quay lại đường cũ, cậu nhìn thấy một bóng người đang ngồi dưới gốc cây si vững chãi trước mặt, đèn đường không thể soi rõ gương mặt anh ta, chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh anh ta đang ngồi, ngoài ra ở phía trước anh ta còn có một cái bàn gấp màu trắng.

Một chút quen thuộc... và một chút đáng sợ, Kỷ Vãn rùng mình.

A! Nghĩ lại, cái bàn này không phải là cái bàn của Bạch Liên Hoa bán giấy ở bãi biển ngày đó sao? Anh ta đang làm gì ở đây?

Bạch Liên Hoa nhận thấy ánh mắt của Kỷ Vãn, anh ta lôi ra một chiếc ghế đẩu bằng nhựa màu đỏ từ dưới bàn.

Đặt đối diện với anh ta, làm một tư thế mời: "Mời ngồi."

Kỷ Vãn: "Cái này... Tôi"

Không thể nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Liên Hoa, nhưng có thể nghe thấy anh ta cười nhẹ: "Yên tâm, có thể gặp được khẳng định là có duyên, nói đi cậu muốn mua gì? Tôi bán tất cả mọi thứ. "

"Anh bán tất cả mọi thứ?"

"À, không bán thân, tôi quên nói với cậu."

Kỷ Vãn: "..."

Nhưng mà cậu nghĩ nghĩ, dù sao hỏi một chút cũng không có hại, vì thế mở miệng nói: "Tôi muốn thứ gì đó có thể làm cho lông chân dài hơn, dày hơn, cứng hơn và đen hơn."

.......

Sau khi Kỷ Vãn rời đi được năm phút, cả người Sở Nam Trúc bắt đầu cảm thấy không thích hợp. Quý Mộc Ly vẫn luôn quan sát tình trạng của hắn, trong lòng cô biết có điều gì đó không tốt, vì vậy cô chủ động đi tìm Kỷ Vãn trở lại trước khi hắn lên cơn.

Gọi điện thoại cho Kỷ Vãn không được, vì vậy cô phải đi một vòng quanh đường để xem có thể tìm thấy cậu không.

Khi đi ngang qua một dãy vỉa hè nơi đèn đường không mấy sáng sủa, cô tìm thấy Kỷ Vãn cùng với... chiếc bàn quen thuộc đối diện Kỷ Vãn, cùng đồng chí quen thuộc Bạch Liên Hoa.

Bạch Liên Hoa này, anh ta ký hợp đồng để trở thành minh tinh, kết quả là mỗi ngày ở trên phim trường đóng diễn viên quần chúng, lại còn cùng với thư ký trường quay mở gian hàng, thế mà lại làm ăn càng ngày càng phát đạt.

Quý Mộc Ly đang muốn tiến lên kéo Kỷ Vãn để nhắc nhở cậu đừng bị kẻ gian lừa đảo trục lợi thì nghe thấy câu nói của Bạch Liên Hoa: “Có thuốc của tôi, đảm bảo sẽ mọc vừa dài vừa dày vừa cứng vừa đen.”

"Ồ~ thần kỳ như vậy thật sao? "

"Ở đây tôi không bán hàng giả."

Kỷ Vãn: "Được rồi, bán cho tôi một hủ đi."

Quý Mộc Ly hít một hơi, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, dưới chân lảo đảo, suýt chút nữa muốn tự cắm mình xuống cống để bình tĩnh lại.

—————————————————

Bạch Liên Hoa đi muôn nơi:))