Sở Ngạn liếm môi, thì thầm sát bên tai y -"Xem nào, có kẻ đã đột nhập thành công vào lâu đài của anh rồi. Nơi này không an toàn tí nào cả..."-
Vĩnh Hy chỉ yên lặng, đem cái cổ trắng nõn hành hạ đến tím hồng vô cùng chói mắt. Y di chuyển đến khuôn mặt nhuận hồng, lại đến đôi môi thường thích châm chọc người của hắn, không nhịn được mà cắn một cái.
Chiếc áo sơmi đã lệch hẳn xuống hơn nửa vai, Vĩnh Hy mới đem hắn kéo lại, hôn nhẹ lên chóp mũi đang hừ hừ của hắn mà liếc nhìn kẻ xâm nhập.
Cẩm Đan cảm thấy áp lực khổng lồ bao trùm lấy mình, ngọn đèn đã vụt tắt, những âm thanh ma mị lần nữa vang lên. Những thứ vốn vô tri nay như có linh tính mà từng bước bò về phía cậu. Pháp lực lúc này cũng đã không thể ngưng tụ được nữa, mặc cho những bóng đêm đàn áp, cậu dần rơi vào quỷ cốc vô tận mà ngất xỉu.
Vĩnh Hy sau khi đã xử lý đã xâm nhập bất hợp pháp thì tay lại không thành thật mà luồng vào áo của hắn, đem hai nhũ hoa trước mắt chà đạp đến sưng đỏ.
Sở Ngạn trừng mắt -"Ban nãy... ban nãy... đã làm rồi, anh không sợ ảnh hưởng đến sức khỏe sao?"- Chết tiết, ngày nào cũng một ngày mấy lần như thế, đến cả hắn cũng đến chịu thua cùng y. Nhưng trách thì trách, mắng thì mắng, hắn vẫn không từ chối sự xâm nhập ấy.
- "Cơ thể em thành thật hơn nhiều tiểu hồ ly à"- Vĩnh Hy ấn mạnh hắn xuống khiến cho Sở Ngạn không nhịn được phát ra những âm thanh kiều diễm.
- "Anh... quả nhiên... là đồ... đáng..."- Lời chưa kịp nói hết, một lần nữa trúng hồng tâm khiến Sở Ngạn hoàn toàn câm nín.
- "Tiểu hồ ly à, ngoan ngoan giữ sức, đêm còn dài lắm"- Y gặm vành tai của hắn, không khỏi nhắc nhở.
•
Nghiêm tổng - Nghiêm Lý tổ chức một bữa tiệc khai trương chi nhánh mới của tập đoàn Nghiêm thị, những tấm thiệp được gửi đi khắp nơi. Hầu như tất cả mọi người trong thương trường đều có mặt. Ngay cả An lão gia cùng phu nhân của mình cũng ôm đứa con đầu lòng tới.
Nghiêm Lý liếc sơ qua cả nhà An gia, trong lòng không khỏi khinh bỉ. An đại phu nhân trước đây cùng An lão gia vượt muôn trùng sóng gió mà gây dựng cơ đồ, nhưng đến khi đi đến đỉnh cao lại bỏ mặc người vợ tội nghiệp theo người mới. An đại phu nhân khi phát hiện ra chồng hai lòng, liền thẫn thờ không chú ý mà bị xe tông dẫn đến mất đứa con khó khăn lắm mới có được.
An đại phu nhân vì thế mà tuyệt vọng tìm đến cái chết. Người ân nghĩa thủy chung chưa đi được lâu, An lão gia lại đón người mới về, thậm chí bầu đã vượt qua tám tháng sắp sinh. Cả giới kinh doanh tuy không ai nói gì những vẫn phần nhiều khinh rẻ ông.
Kể cả Nghiêm Lý cũng không ngoại lệ.
- "Nghiêm tổng chúc mừng chúc mừng, vạn sự đại cát, quả nhiên là người tài"- An lão gia đi đến chúc phúc, Nghiêm Lý cũng cũng chỉ đáp cho có lệ.
- "An tổng khen quá lời, không phải chính ngài cũng đại hỷ được vị phu nhân khiến mọi người ghen tị sao?"-
An tổng bỗng im bặt, việc cưới vợ trẻ đã khiến ông nhận rất nhiều lời chê cười, nói móc cũng có, nhưng vì đứa con ông nhịn. Chỉ có rặn ra một nụ cười với Nghiêm Lý.
Các thế gia đều sẽ có cho mình riêng một vị đại sư để tránh những việc dơ bẩn mà đối thủ làm ra muốn gây hại cho họ. Thế nên trong buổi tiệc dẫn theo một số người có khả năng đặc biệt là điều hiển nhiên. Nhưng mấy ai có thể thực sự tìm được người tài giỏi chứ.
Sở Ngạn nhận được thư mời cũng đến tham gia nhưng hắn chỉ đến trên danh nghĩa của vị sư phụ ẩn danh kia thôi. Chính Vĩnh Hy cũng nhận được một phong thư mời dự từ An tổng, có thể xem như y là đại sư đại diện cho An gia.
Y ban đầu không muốn tới, cũng chẳng muốn can dự đến giới thượng lưu nhưng tiểu hồ ly thì lại đi thì làm sao y yên tâm đây.
Đối với những người tóc đã bạc, mặc đạo bạo hoặc áo cao tăng tỏ vẻ uy nghiêm thì hai người họ quả thật có chút giống những vị hành nghề mê tín dị đoan hơn bất kỳ ai, hoàn toàn chẳng giống như những người trong giới huyền thuật.
Sở Ngạn không bận tâm đến cái nhìn của mọi người, dù gì trên danh nghĩa hắn cũng chỉ là người đi thế mà thôi. Vĩnh Hy cũng như vậy, y lấy danh là trợ lý mà đến đấy, khi Sở Ngạn thấy y giới ở buổi tiệc cũng không khỏi buồn cười, chỉ thầm lắc đầu là y quá dính người mà thôi.
"Tiền bối" của cả Sở Ngạn lẫn Vĩnh Hy đều có tiếng trong giới huyền thuật, không ai biết được dung nhan thật sự của hai vị "tiền bối" ấy nên sự xuất hiện của hai người đệ tử ở đây cũng giống như một chiếc cầu nối để mọi người có thể đến gần với hai vị kia hơn.
- "Anh xem, bọn họ đều rất tò mò về chúng ta"- Hắn đưa tay vuốt cổ áo của y không khỏi cười tinh ranh.
Vĩnh Hy cũng không quá lỗ mãng chỉ xoa đầu hắn, thì thầm đủ cho cả hai cùng nghe -"Nếu như đây không phải chốn đông người thì cái miệng nhỏ của em đã phải bị phạt rồi"- Một câu nói nhẹ nhàng như khiến cho Sở Ngạn ý thức được đêm nay lại là một đêm không ngủ rồi.
[...] - Vạ miệng thì chết chứ bệnh tật gì.