Sở Ngạn được ôm trong lòng, được vị hoàng đế cao cao thượng thượng dỗ dành. Đây chính là mong ước của bao nhiêu nữ nhân trong hậu cung...
- "Sở Ngạn, hình phạt của trẫm ngươi nguyện ý chứ?"- Hàn Phúc Lăng vuốt mái tóc của hắn, hôn lên đó một cái thật sâu.
Hắn vốn tính im lặng một chút nhưng dưới cái nhìn nóng rực của y, hắn đành thở dài một cái rồi gật đầu. Sở Ngạn có thể thấy rõ nụ cười của y khi hắn vừa gật đầu đồng ý.
- "Nói trẫm nghe xem, ai đã hạ dược ngươi?"- Tuy thương thương yêu yêu nhưng y không quên bộ dáng chật vật tối qua của hắn đâu. Không biết kẻ nào to gan, dám dùng cả thứ này với người của y.
- "... Hàn Huyên cung"- Sở Ngạn vùi đầu vào cổ y, khẽ thốt ra ba từ.
Hàn Phúc Lăng vừa được ba từ ánh mắt không khỏi trầm xuống, dùng tay vuốt nhẹ đôi má của hắn, bao nhiêu thương xót càng vỡ vụn hơn. Đem hắn khóa trong lòng mình, y thầm nghiến răng... Hoàng hậu a hoàng hậu, xem như là nàng ta đã chạm đến giới hạn cuối cùng của y.
•
Sở Ngạn sợ rằng Trương Minh sẽ lo lắng đi tìm mình mà quyết không ở lại nghỉ ngơi thêm nữa. Nhưng việc trái ý hoàng đế đương nhiên là hắn phải trả giá bằng cách vận lên trang phục của thái giám từ ngoài vào trong đều phải đứng trước mắt y mà làm.
- "Sở Ngạn, đêm nay lại hầu trẫm duyệt tấu chương"- Y nhẹ nhàng hôn lên trán hắn rồi để hắn rời đi.
Trong lòng Sở Ngạn có thể mường tượng được phế duyệt tấu chương là gì luôn đấy. Nhưng cũng chỉ có thể gật đầu, rồi mới nhân lúc không có mà rời khỏi Thừa Càn cung.
Trương Minh đợi ở phòng hắn rất lâu, đang định lo lắng mà đi tìm thật không ngờ lại thấy bóng dáng của hắn chập chùng từng bước hướng về phía mình. Gánh nặng trong lòng được buông xuống khi thấy hắn bình yên trở về nhưng sự âu yếm chưa bao lâu, ông đã dùng phất trần đánh vào đầu hắn -"Ngươi đi đâu mà để lão già này đi tìm vậy hả?"-
Sở Ngạn cười ngây ngô -"Hôm qua quét tuyết, không khí mát quá khiến con ngủ quên ở đó mất"-
- "... Ngươi thật là, nếu như bị cảm mạo thì sao"- Trương Minh đưa cho hắn một túi nước ấm, cũng không quên gõ phất trần vào đầu hắn một cái.
- "Đến giờ đưa canh cho hoàng hậu nương nương rồi, nhanh chóng lên không lại chọc giận người"-
Sở Ngạn nhận bát canh gừng, nụ cười trên môi một lúc đậm hơn, nó hoàn toàn có thể lấn át đi cái lạnh của mùa đông.
Người của Hàn Huyên cung lại một lần nữa phải đứng dưới trời tuyết chịu phạt, có người lườm hắn, trong miệng lẩm bẩm gì đó. Có vẻ việc hắn chạy khỏi truy bắt của bọn họ đã chọc giận đến An Kỳ rồi.
- "Sở Ngạn, nếu như ngươi đã đến thì cứ ngồi xuống, việc gì phải vội vã"- An Kỳ đã khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo lúc ban đầu, không xấu hổ cũng chẳng biểu tình về việc hôm qua.
Sở Ngạn cũng rất thuận theo mà ngồi xuống, nhưng giây tiếp theo An Kỳ lại tăm tối nhìn hắn -"Bổn cung có thể giúp người vạn lần thăng hoa dù chỉ là thái giám, có thể chu cấp cho người kim bảo, các kỳ trân dị bảo trên đời. Chỉ cần ngươi làm việc cho bổn cung thì bổn cung còn đối xử với người tốt gấp vạn lần tên cẩu hoàng đế ấy"- Nàng ta vuốt ve khuôn mặt của hắn, quả thật là một thịnh thế mỹ nhân, nếu hắn là nữ nhân không biết sẽ được sủng ái đến mức nào đây. Đáng tiếc chỉ là một nam nhân... thậm chí còn chẳng ra nam nhân nữa.
- "Sở Ngạn, bổn cung nhìn trúng ngươi, ngươi nên hiểu đây kim phúc vạn lần, khó ai có thể có được. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phục vụ cho bổn cung, ngươi liền có tất cả, đương nhiên bổn cung cũng chẳng bạc đãi ngươi"- An Kỳ càng ra sức dụ dỗ, thái giám thì là thái giám nhưng tâm hồn vẫn là một đấng nam nhi đấy thôi.
- "Hoàng hậu nương nương, xin người thứ lỗi, chủ tử của thần chỉ có hoàng thượng, chỉ có duy nhất một người từ đây và mãi mãi"- Sở Ngạn dứt khỏi cái ôm kinh tởm của nàng ta, quỳ xuống tạ lỗi.
An Kỳ triệt để đen mặt, một cái tát giáng xuống đôi má hồng hào của hắn -"Ngươi nghĩ ngươi có quyền từ chối bổn cung? Nên nhớ chỉ cần một lời của bổn cung ngươi liền trở thành xác khô ngoài đồng"-
- "Thần chỉ có một chủ"- Sở Ngạn nhìn sâu vào đôi mắt của nàng ta kiên quyết nói.
- "Là do ngươi ép bổn cung"- Đã đến mức đường này phải khiến cho Sở Ngạn câm miệng vĩnh viễn, thuận nàng thì sống, nghịch nàng thì chết.
Một tiếng vỡ toan của tách trà gừng khiến cho A Thanh cùng mọi người tiến vào. An Kỳ lúc này tay vừa bị bỏng nặng vừa chảy máu khiến cho A Thanh thất hãi kêu lên -"Nương nương, nương nương, người có sao không?"-
- "Sở Ngạn ngươi muốn mưu hại hoàng hậu, người đâu dụng hình tới chết cho ta"- A Thanh không để hắn nói thêm câu nào mà dứt khoát kéo hắn ra ngoài mà đánh gậy tàn nhẫn.
An Kỳ khắc nghiệt hướng về phía Sở Ngạn bị lôi đi, tưởng có thể kéo một tên về làm con cờ trong tay, ai ngờ người cổ đại lại cứng đầu đầu như vậy. Hừ, bao nhiêu lợi lộc đều không cần. Ngu ngốc.