Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 2-12




Sở Ngạn vẫn còn ngơ ngác trước cảnh quan ngoài cung, không ngờ nơi đây lại đẹp như vậy. Từ sau ra khỏi kinh thành, hai bên đều là những tán cảnh phủ rợp tuyết trắng chưa tan hết tuyệt đẹp. Không khí vừa mới bắt đầu vào trời Xuân khiến nó rất ấm áp.

- "Tuy đã hết cái lạnh nhưng vẫn không thể xem thường sức khỏe của bản thân"- Hàn Phúc Lăng kéo hắn trở lên xe ngựa, đem hắn chở che trong lòng.

Sở Ngạn đành im lặng. Nhưng khi không khí càng lúc càng chìm vào yên ắng thì Hàn Phúc Lăng lại khẽ nắm tay hắn, thâm tình hỏi -"Từ sau khi ngươi tỉnh lại, có rất nhiều thứ ngươi đã khép lòng với trẫm, bên cạnh trẫm thật mệt mỏi vậy sao?"-. Truyện Nữ Cường

Hắn hạ mắt -"Ân, rất mệt mỏi"- Mệt mỏi với tình cảm quá lớn khiến cho Sở Ngạn không nỡ phá vỡ nó. Nhưng một khi yếu lòng thì có khi kẻ thua lại là hắn.

[... Ngươi thật sự tàn nhẫn quá rồi] - Lucifer cũng không dám nhìn thẳng biểu cảm của y lúc này, nhưng nó chắc chắn rằng trong lòng y đã vỡ vụn rồi.

Hàn Phúc Lăng nhìn tiểu tâm can vẫn luôn ngồi trong vòng tay của mình mà tâm tư trở nên chua xót hơn bao giờ hết. Tưởng chừng đã ôm trong tay nhưng thật ra vẫn như mây khói không thể chạm tới.

- "Là trẫm ép ngươi, xin lỗi"- Hàn Phúc Lăng dần buông lỏng tay ra, nhưng vẫn không nỡ mà vẫn lóng ngóng không dám buông hết.

Sở Ngạn mặc kệ xe ngựa sóc như thế nào mà quỳ xuống -"Người là vua, thần là bề tôi, lệnh của hoàng thượng dù chết thần cũng không dám bất mãn nửa lời. Hai từ xin lỗi, thần thật nhận không nổi"-

- "Sở Ngạn, cho trẫm một ít thời gian được không? Ba ngày thôi, hãy ở cạnh trẫm ba ngày thôi"- Khiến một bậc đế vương phải si tình như vậy, nguyện bất chấp mà làm tất cả, chắc chỉ có một mình hắn.



Trương Minh không bồi hoàng thượng cùng đi được, chứng đau lưng lại tái phát khiến ông phải ở lại hoàng cung. Trương Minh nhìn những cánh hoa đã úa tàn trên bàn, trái tim cằn cỗi già nua của ông lại cảm thấy xót thương vạn lần.

- "Gần vua như gần cọp..."- Không khó để đoán được kết cục này sẽ diễn ra như thế nào.

- "Sở Ngạn, là ta đẩy con vào con đường này"- Nếu như ông kiên quyết hơn, phát hiện sớm hơn những bất thường giữa hai người thì có thể cuộc đời này của Sở Ngạn sẽ được yên bình, ngây ngô mà sống rồi.



An Kỳ không cam tâm để một tên thái giám phả hủy tất cả đại sự, phụ thân đã mất chỉ có thể dựa vào vị ca ca của An gia. Nàng đã cho A Thanh gửi thư về An gia nhưng ngay khi ấy lại bị thái hậu chặn lại, đôi mắt bà sắc bén -"Ngươi đã làm hại An gia đến mức nào, còn muốn làm trò ngu xuẩn gì nữa đây?"-

- "Cô mẫu... ta..."-

- "Công tử An thị đã cùng hoàng thượng đi tuần Hà Bằng, điều duy nhất và cuối cùng ngươi có thể làm cho An thị chỉ có một, chính là đừng gây rối nữa. Nếu như để hoàng đế biết được nữ nhân An thị ngu xuẩn như thế nào thì sau này những tiểu thư còn lại ai dám ngẩng mặt với đời?"- Thái hậu càng nói càng cay nghiệt -"Quả nhiên là độc phụ, không thể sinh con cũng là điều hiển nhiên"-

An Kỳ không thể phản kháng, không thể chống lại thái hậu khi thị vệ bảo vệ bà ta rất nhiều. Hiện tại nàng đã hiểu, không phải như những bộ phim, những câu chuyện trở về đây có thể sử dụng kiến thức của mình mà đi lên đỉnh cao của nhân sinh.

Các thế lực chèn ép lẫn nhau, bọn họ không từ thủ đoạn để giết chóc, hãm hại. Quan niệm trung quân ái quốc, lệnh vua là tuyệt đối không phải là thứ mà một người nhỏ bé như nàng có thể thay đổi.

Người cổ đại cũng không hề ngu xuẩn, nông cạn như nàng nghĩ, bọn họ đều thâm sâu khó lường. Mỗi người đều là một diễn viên trong vở kịch hoàng triều, mỗi người đều mang một lớp mặt nạ mà cười nhạo nàng.

Nữ nhân chốn hậu cung không phải mù quáng chỉ biết tranh giành nam nhân như nàng nghĩ, mà hoàn toàn ngược lại. Bọn họ đều rất thông minh, đều là những tài nữ được rèn dũa kỹ càng để đứng vững trong hậu cung. Tại sao phải lấy lòng hoàng đế? Vì chỉ có hoàng đế mới ban cho họ những thứ họ mong muốn. Bọn họ chỉ là thực hiện vở diễn một đời để đạt được thứ mình muốn mà thôi.

Người nào đem lòng yêu hoàng đế kẻ đó định sẵn đã thất bại.

An Kỳ nàng không yêu hoàng đế, nhưng lại tha thiết khi bên vị ca ca trên danh nghĩa của mình. Nàng yêu người đó vượt cả ranh giới mà bản thân cho phép, đối với tư tưởng thoải mái nàng đã không nghi ngại mà muốn cùng người yêu bỏ trốn. Nhưng... người mà nàng yêu vẫn luôn muốn đầy nàng vào chốn thâm cung. Muốn nàng hạ sát hoàng đế...

Từ khi yêu vị ca ca đấy, nàng đã thua rồi.

- "Cô mẫu, hãy cho con cơ hội được gặp chàng"- Biết rằng thứ nàng có thể nhìn thấy sẽ là người thương cùng bái đường với người khác. Nhưng nàng vẫn không nhịn được... thật thảm hại.

Thái hậu thấy được thái độ kiên quyết của nàng thì biết rằng đã thành công -"Người của ai gia báo rằng, để triệt để khiến toàn bộ An thị sụp đổ, hoàng đế sẽ lấy danh 'ám sát' để khai tử An công tử"-

- "Trong hai người, chỉ có kẻ chết thì ta mới sống. Xe ngựa ai gia đã chuẩn bị cho ngươi, còn lại hãy tự quyết đi"-