Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 15-4: Đại kết cục (4)




Không gian xuất hiện những vết nứt khổng lồ, Vân Huyền tựa như một bậc vương giả thức tỉnh sau giấc ngủ dài, trong ánh mắt là những thù hận dai dẳng không dứt được. Hồng Hoang nhíu mày, chân theo bản năng lui dần về phía sau. Rốt cuộc y là đang bị làm sao thế này...

"Dù thật sự Sở Ngạn hắn có như thế nào, ta cũng chấp nhận. Dù hắn nhắm đến nửa trái tim còn lại, hay bản thân Cửu Trùng Hỏa Thiên thì tất cả đều không quan trọng." - Vân Huyền nhàn nhạt nhìn về phía gã, Huyết Xích lượn lờ như sẵn sàng nuốt chửng Hồng Hoang.

"Sao lại không quan trọng, đáng lẽ ngươi nên rời đi hoặc chán ghét một kẻ mưu mô như hắn chứ." - Hồng Hoang nghiến răng, kế hoạch của gã xem ra đã thất bại rồi.

Vân Huyền nhún vai, trong ánh mắt chứa đầy tư vị yêu chiều: "Chỉ cần là hắn, ta như thế nào sẽ quan trọng sao?"

"... Ngươi yêu hắn hơn cả sinh mạng của mình?" - Sao có thể? Làm sao có thể một kẻ đã từng đồ thán sinh linh, giết chết hết những kỳ công mà gã cố gắng tạo nên, kẻ chưa từng rung động nay lại vì tình loạn trí, quả thật khiến người khác phải kinh ngạc.

Không để gã kịp suy nghĩ thêm, thứ sức mạnh nóng rực như rồng lửa khổng lồ đã nhanh vồ lấy mình, xiềng xích đương nung nóng tựa như mãnh thú loài bọ sát hung hăng vây bắt gã. Sự kết hợp giữa hai thứ sức mạnh nanh ác nhất tam giới.

Hồng Hoang hạ tầm mắt, nụ cười khóe môi nhếch lên một cái đậm sâu. Đầu hơi nghiêng qua một chút đầy rẫy sự khinh thường mà né tránh đi Cửu Trùng Hỏa Thiên: "Vậy ngươi sẽ nhìn hắn chết trong tuyệt vọng sao? Ngươi muốn nhìn thấy hắn sẽ bị giao ước hành hạ đến tan hồn nát phách?"

Quả nhiên, câu này có hiệu quả, Vân Vân Huyền khựng lại một chút nhưng chỉ giây lát liền mỉm cười: "Ngươi còn có cơ hội sử dụng giao ước lần nữa?" - Y nhếch môi, đôi đồng tử cũng ánh lên tia tinh quang nhàn nhạt tựa như đang chế giễu một kẻ ngu muội vẫn tưởng mình nắm giữ thế chủ quyền.

"Ý ngươi..." - Gã bắt đầu hoài nghi, nhanh chóng muốn lùi bước nhưng vẫn không ngờ từ đằng sau lại có Huyết Xích đã thủ sẵn không cho gã chạy thoát.

"Hắn cùng ta là liên kết sinh mạng với sinh mạng, ngươi giết ta thì..." - Hồng Hoang vẫn cố gắng cứng đầu, không muốn bản thân phải lộ diện điểm yếu.

"Thì sao? Ngươi nói ta nghe xem." - Thanh âm lần này không phải của Vân Huyền, nó phát ra từ phía sau của gã.

Trong bóng đêm hiu hắt, bóng dáng kiều diễm lại ma mị từ từ bước ra, hắn nhìn gã bằng đôi mắt phượng đầy yêu hoặc, khẽ bật cười trước sự lộng ngôn của Hồng Hoang. Sở Ngạn hắn không ngờ được đến giờ phút này, gã vẫn còn nghỉ mình nắm quyền sinh sát của tam thần sao? Ngu ngốc.

"Ngươi... Đáng lẽ nên..." - Hồng Hoang có phần ngỡ ngàng trước sự xuất hiện của hắn.

"Đáng lẽ nên ôm tim đầy đau đớn hay quỳ xuống cầu xin ngươi đừng nói ra sự thật?" - Sở Ngạn nhướn mày đầy thích thú - "Hử, nói ta nghe xem."

Trước cái nhìn khiêu khích của Sở Ngạn, tâm trạng của Hồng Hoang ngày một trầm xuống hơn, trong lòng nhớ lại chuyện cũ không tránh được tâm tình kích động. Hai mắt gã đỏ lên đầy thù hận, không nhịn được cuối cùng đã phản công, nhưng kỳ lạ đòn tấn công của gã rất yếu, yếu đến mức mà ngay cả Sở Ngạn hiện tại vừa bị dày vò bởi giao ước xong cũng dễ dàng né tránh được, hắn lại tiếp khinh miệt: "Ta tự hỏi, một kẻ phong quang vô hạn, cai trị tam thần, là địch tử với Cửu Trùng Hỏa Thiên từ khi nào giở trò hèn hạ như vậy."

Huyết Xích nhẹ nhàng xuyên qua ngực gã, sự nóng rực dường như muốn thiêu cháy cả lục phủ ngũ tạng: "Sở Ngạn... Tất cả đều do ngươi." - Hồng Hoang nghiến răng đầy căm giận.

"Đều là do ngươi quá tự cao mà khinh miệt mọi thứ thôi."

Năm đó khi thần lực vừa trở về, Sở Ngạn lập tức giáng xuống một đòn tấn công, đem Hồng Hoang giam cầm trong hỗn độn Minh giới. Gã dù điên tiết đến mấy thì giao ước cũng chỉ thực hiện khi Sở Ngạn động tâm. Hồng Hoang đã tự cao đến mức đinh ninh rằng trừ tình yêu đầy rẫy sự ngu xuẩn của nhân loại thì không ai có thể phản bội gã nhưng chẳng ngờ... Có một kẻ hạ thế đã là thiên địch của gã rồi.

"Sở Ngạn... Ta chỉ đang giúp người, nếu như chỉ có một nửa trái tim, ngươi sẽ chết." - Hồng Hoang biết bản thân vạn năm bị chôn vùi dưới hỗn độn Minh giới, sức lực vốn đã không còn nhiều. Không thể tránh khỏi sức công phá của Cửu Trùng Hỏa Thiên, gã chỉ có thể chọn cách hèn hạ này để thâu tóm sức mạnh của Vân Huyền.

"Nếu ta sợ chết như vậy thì năm đó đã không đẩy ngươi vào hỗn độn Minh giới rồi. Phải công nhận, trong thời gian ngắn có thể thoát ra quả thật bản lĩnh không tồi một chút nào cả." - Sở Ngạn nhếch môi đầy toan tính.

Hồng Hoang hừ lạnh một cái: "Ngươi nghĩ ta giống kẻ yếu đuối, bị tình cảm chi phối như người."

"Thế... Những công đức mà Hoàng Hạc Hiên giao cho kẻ mạnh mẽ vô tình như ngươi, không khiến ngươi nghi ngờ?" - Hắn đưa mắt về phía Vân Huyền cũng đang cứng nhắc không hiểu việc gì đang xảy ra.

Sở Ngạn nhướn mày, đến bên cạnh y, không ngần ngại hôn lên môi y một cái thật sâu: "Làm tốt lắm và cũng xin lỗi vì đã lừa gạt ngươi." - Không chỉ có y, hắn nợ cả Nguyệt Lão, Hoàng Hạc Hiên và... Lucifer một lời xin lỗi.

[... Ta chưa từng trách ngươi.]