Lập Niên Thành nhắm mắt cũng biết được lão quái gở này đang nghĩ gì, một đường chắn trước tầm mắt của Liễu Dục, đem Sở Ngạn giấu ở sau lưng.
- "Tiểu Thành, con không cho chú xem thành viêm mới sao?"- Liễu Dục nhíu mày, muốn vòng ra đằng sau nhưng chưa kịp nâng bước chân lên Sở Ngạn đã đi ra trước. Hắn ôm trong tay ký sinh trùng nhưng gương mặt thanh tú thoát tục khiến trong lòng của Liễu Dục nổi lên một thứ cảm xúc không nói thành lời -"Con gái chú hơi thô lỗ, mong con bỏ qua. Mà con tên gì thế?"-
Lập Niên Thành níu tay áo của hắn lại, hơi kéo hắn về phía mình, thay Sở Ngạn trả lời -"Cậu ấy tên Lý Ngạn"-
- "Tiểu Thành, con không để Tiểu Ngạn nói chuyện với chú sao? Dù gì chú với Tiểu Ngạn cũng sắp trở thành đồng nghiệp rồi"- Liễu Dục muốn đưa tay chạm vào hắn nhưng từ thanh âm thâm trầm khiến có ông ta phải dừng tay.
- "Chú yên tâm, cậu ấy là tôi đưa về không liên quan gì đến chú"- Lập Niên Thành híp mắt rồi một đường dẫn Sở Ngạn đi mất.
Liễu Dục cắn chặt môi, ông không tin mình không thể đánh bại tên nhóc đó. Dù gì căn cứ Phong Thần này cũng không thể sống thiếu ông ta được.
Tuy nói căn cứ Phong Thần là một thể nhưng dường như chia làm hai thái cực. Một là binh sĩ vũ trang của Lập gia, hai là thành phần nghiên cứu của Liễu gia, tuy không ưa nhau nhưng hai người thừa hiểu được nếu như không cân bằng nhường nhịn một chút thì cả hai đều không sống được.
Sở Ngạn được kéo vào một nơi khá khang trang, hắn nhíu mày khó chịu khi cái tay kia không ngừng nắm chặt lấy tay mình. Giữa chừng, Sở Ngạn liền hất tay y ra, dùng khăn lau đi vệt máu còn vương trên lòng bàn tay, lúc nãy tên này siết mạnh quá khiến vết thương lại vỡ ra rồi.
Lập Niên Thành mím môi, hơi cúi đầu -"Xin lỗi, tôi cũng vì gấp gáp quá..."-
- "Không sao... việc gì gấp như vậy?"- Trong đồng tử của Sở Ngạn lóe lên một chút lãnh ý.
[Sở Ngạn, ngươi sao vậy?] - Rõ ràng nó cảm nhận được khí tức giống với y thế mà, sao hắn lại kháng cự đầy chán ghét như thế?
- "Không phải y"- Ba từ chắc nịch khiến Lucifer bỗng chốc trở nên đầy ngờ vực. Ban đầu hắn cũng lầm tưởng như Lucifer nhưng cảm giác mách bảo cho hắn rằng có gì đó không đúng, từ lúc bắt tay Sở Ngạn đã xác định tên này không phải ái nhân của mình.
Yêu nhau mấy kiếp vốn linh hồn của hai người đã quen thuộc với nhau rất nhiều, chỉ cần một cái chạm tay cũng đủ khiến bọn họ rung động nhưng tên này chỉ khiến hắn chán ghét.
Lập Niên Thành hơi ngây người một lúc mới gượng cười -"Đi gặp anh trai của tôi"- Lập Niên Thành còn có một người anh tên Lập Cơ Uy nhưng anh ấy từ lúc mạt thế diễn ra đều lên cơn sốt nặng, lúc tỉnh lúc mê không ai hiểu được nguyên nhân. Trước khi mạt thế, Lập Cơ Uy lại là đại tướng của quân đội bảo vệ biên cương thế nên quân binh hiện tại đa số đều là cấp dưới của Lập Cơ Uy, bọn họ theo chỉ thị của anh mà chấp nhận nghe theo y nhưng nếu như Lập Niên Thành dám phản bội Lập Cơ Uy thì chắc chắn sẽ có người thà chết cũng sẽ kéo y xuống địa ngục.
Sở Ngạn bước vào một căn phòng ấm áp, nhìn thấy trên chiếc giường là nam nhân nhắm nghiền đôi mắt, cả gương mặt xanh xao không động tĩnh. Bên phải là một nơi nối liền với một phòng thí nghiệm nhỏ.
- "Cậu tạm thời ở bên đó, anh ấy cũng bất tỉnh khá lâu rồi trừ người đưa thuốc một ngày một lần thì sẽ không ai làm phiền cậu đâu"- Trước khi rời đi Lập Niên Thành còn không dặn dò -"Đừng qua lại với Liễu Dục, cậu cần gì thì báo với tôi hoặc Vương Vũ là được"-
Sau đó, căn phòng chỉ còn lại một mình hắn cùng nam nhân yên tĩnh nằm trên giường. Sở Ngạn từ từ đi bên chiếc giường nơi nam nhân đang nằm, cau mày chạm vào gương mặt lẫn cảm nhận hơi thở của người kia trong lòng lập tức dấy lên một tia đau lòng. Hắn mặc kệ Lập Niên Thành có thể quay lại hay không, chỉ nhẹ nhàng vòng tay qua gáy cổ của anh vuốt ve... Không có ký sinh trùng? Hơi thở của anh rất trầm ổn thế này, nhưng lại không có ký sinh trùng?
Sở Ngạn buông anh ra, hơi nhắm mắt suy nghĩ một lát nhưng đúng lúc này Vương Vũ lại tiến vào, tay mang bát thuốc -"Cậu chưa đi nghỉ sao?"-
Sở Ngạn, đôi mắt vẫn như có như không phân tích bát thuốc, nhàn nhạt đáp -"Suy nghĩ một chút thôi mà thứ này là thuốc của Lập Cơ Uy?"-
- "Phải..."- Vương Vũ thở dài -"Nếu như mạt thế không đến thì cậu ấy nhất định sẽ có tiền đồ vô lượng hoặc dù có mạt thế thì chắc chắn Lập đại tướng vẫn có thể một mình thống nhất tất cả không phải chia bè phái, quân binh chúng tôi cũng không cần nhìn sắc mặt của lão Liễu Dục để sống"- Có vẻ như Vương Vũ trước đây rất thân với Lập Cơ Uy, ông ấy vừa uy thuốc vừa ánh lên sự đau xót đối với vị tướng trẻ. truyện ngôn tình
- "Thuốc này là lấy từ đâu?"- Sở Ngạn đứng bên cạnh không đầu không đuôi hỏi.
Vương Vũ hơi khó hiểu nhưng cũng không giấu diếm -"Lập Niên Thành đưa cho tôi mang vào thôi, chứ tôi cũng không biết"-
- "Cho tôi mượn bát được không? Tôi đang cần nó"- Mắt thấy Vương Vũ đã hoàn thành nhiệm vụ muốn rời đi, hắn liền mở lời.
- "Được chứ"- Vương Vũ rất thoải mái đưa bát cho hắn rồi rời đi.
Sở Ngạn đợi đến đến khi không ai làm phiền hắn nữa, từ trong bình thủy tinh lấy ra ký sinh trùng đặt vào bát thuốc, cho nó uống những giọt còn dư lại. Qua một lúc, ký sinh trùng non dần to lên sau đó phồng lên nổ ra, dịch xanh của ký sinh trùng hòa loãng với máu người có thể nói chính là chất gây mê kinh khủng nhất... Huống chi, nó còn ẩn mình dưới mạch máu của Lập Cơ Uy.