Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 12-14




Sở Ngạn hơi nhíu mày, dao phẫu thuật nhỏ nhanh chóng đâm xuyên lòng bàn tay của Liễu Dục. Hắn híp mắt cười, một tay khống chế lão ta, một tay đè nghiến mặt Liễu Dục vào cái đầu đang có ký sinh trùng ngoe nguẩy.

- "Tư vị không tồi chứ"- Sở Ngạn nhìn ông ta cưỡng chế đem tống cái thứ gọi là ký sinh trùng kia ra khỏi mũi, hốc mắt và miệng.

Liễu Dục vùng vẫy mạnh tay đẩy hắn ra, không ngừng loay hoay dùng tay lấy xuống những con ký sinh trùng ghê tởm đang lọ mọ đục khoét nơi khóe mắt, lão ta gào lên đầy đau đớn khi có một con đanh gặm nhắm làn da trên mặt muốn thông qua đó xâm nhập vào mạch máu -"Mày, mày dám làm vậy với tao, mày được lắm"-

- "Đương nhiên là phải được hơn ông rồi"- Sở Ngạn lấy khăn tay từ trong túi áo ra lau phần sau cổ rồi lại chà sát đôi tay, khi vệ sinh xong hắn không ngần ngại vứt đi chiếc khăn đó, đủ hiểu hắn chán ghét lão ta đến mức nào rồi.

Sở Ngạn nhìn camera được lắp đặt ở góc phòng, hơi đảo mắt mà tránh thoát khỏi nắm đấm của Liễu Dục, khống chế lão ta nằm dưới mặt đất, thả vài con ký sinh trùng nương theo dòng máu ở bàn tay bị xuyên qua mà chui vào bên trong -"Muốn chơi trò gì?"-

Ngay lúc ba con ký sinh trùng đã chui vào hết thì cánh cửa cũng mở ra. Đoàn vệ binh đều chỉa súng vào hắn, Liễu Vân cau mày thật chặt -"Được rồi, giao lưu đến đây đủ rồi"- Cô ta và cha mình cũng không ngờ Sở Ngạn lại mạnh như vậy, rõ ràng trước đây cũng chỉ là một thư sinh yếu đuối, sao lần này lại...

Sở Ngạn đưa tay lên môi, lại nhìn Lập Cơ Uy đang cố gắng nhẫn nhịn mà không khỏi hài lòng -"Chỉ là tai nạn trong lúc thí nghiệm thôi, không cần để ý"- Hắn chậm rãi đi về phía Lập Cơ Uy, cảm nhận được từng thớ thịt cơ bắp của anh đang căng chặt qua từng hơi thở.

- "Liễu tiểu thư, nếu cô không phiền thì có thể cho chúng tôi nghỉ ngơi ở đây chứ?"- Lập Cơ Uy kéo hắn sát lại phía mình, tay không ngừng chà chà vào gáy cổ, sát khí theo lời nói tỏa ra khiến tự thấy không giận mà uy.

Liễu Vân nhìn cha bị ký sinh trùng hành hạ đến chết đi sống lại. Và còn có sát khí của Lập Cơ Uy, cô không thể không mỉm cười cứng nhắc gật đầu -"Đương nhiên rồi, dù gì trời cũng tối rồi, không thể không nghỉ ngơi"-

Đến khi mỗi người được phân một phòng riêng, Sở Ngạn vừa bước vào phòng đã bị Lập Cơ Uy đè lên vách tường bằng sát, chạm vào gáy cổ tỏ vẻ đầy ghét bỏ -"Nếu như không phải là em thì tôi đã nghiền nát thứ này ra rồi"-

Sở Ngạn nhắm mắt, ngoài đầu yêu mị nhìn anh -"Nếu không phải là tôi thì anh đâu có phí sức như vậy"-

- "Rốt cuộc em muốn làm gì?"- Lập Cơ Uy không nhịn được nữa cuối cùng cũng hỏi, nhưng từ trong ngữ khí trộn lẫn sự tức giận cùng u ám, có lẽ nếu như hắn không có một câu trả lời chính đáng thì anh sẽ lập tức đem hắn ăn tươi nuốt sống đúng nghĩa mất.

Sở Ngạn bỉu môi, lấy từ trong túi ra một loại thuốc giảm đau -"Bên ngoài không có cây cỏ, tôi không thể làm thuốc chữa đau cho anh được, chỉ đành tiến vào phòng thí nghiệm lấy thôi"- Hắn biết ký sinh trùng không chịu sự điều khiển của hắn vẫn luôn quấy nhiễu Lập Cơ Uy muốn dành quyền điều khiển tâm trí khiến anh cảm thấy đau đầu không thôi. Dù Lập Cơ Uy không nói nhưng hắn đều biết rõ, chỉ là cây cỏ đều đã chết hết, một viên thuốc cũng quý hơn mạng người.

Thấy anh sững sờ, Sở Ngạn lại tiếp tục nói -"Tuy rằng thuốc không triệt để giúp anh hết đau nhưng ít nhất nó có thể giảm đi phần nào"- Hắn đặt một lọ thuốc nhỏ vào tay anh, ánh mắt yên tĩnh như mặt hồ nhưng lại khiến con tim của Lập Cơ Uy giao động đến mức cùng cực.

Lập Cơ Uy vùi đầu vào hõm cổ của hắn. Cảm giác ấm áp hắn mang đến khiến anh đau đớn khôn nguôi. Suốt cả thời gian thơ ấu, Lập Cơ Uy vì là anh nên bắt buộc phải giỏi hơn về mọi mặt nhưng tình cảm thì lại không được như vậy. Cha mẹ yêu chiều em trai nhưng lại hà khắc với anh, xét nét từng chút một khiến Lập Cơ Uy cảm thấy không thở nổi. Mọi áp lực dồn nén biến Lập Cơ Uy thành một kẻ máu lạnh, thậm chí dù là đồng đội nhưng anh vẫn chưa từng tin tưởng một ai. Cái cảm giác thiếu an toàn này một lúc càng đáng sợ hơn khi mạt thế đến.

Vì thế Lập Cơ Uy sợ đánh mất Sở Ngạn, sợ đánh mất ánh sáng duy nhất. Đặc biệt là khi Sở Ngạn một lời khẳng định cũng chưa từng nói ra.

- "Tôi đã từng rất sợ... Sợ rằng em chấp nhận tôi cũng chỉ vì muốn được sống, muốn được nghiên cứu"- Anh đã suýt phát điên khi nghe những lời Liễu Dục nói với hắn nhưng cũng may Sở Ngạn đã liệu trước tình hình mà dặn dò anh trước.

Hắn đưa tay vỗ về tấm lưng vững chãi -"Đồ ngốc, anh quên tôi đã nói gì sao? Tôi đến là vì anh, sống hay chết cũng vì anh"-

Nếu như nói Sở Ngạn ban đầu nhiệt huyết với những ham muốn chinh phục thì hiện tại hắn đã bình yên không ít. Mục tiêu của hắn không còn là tội đồ hay đứa con số mệnh, hắn chỉ muốn bước đi ra khỏi vòng an toàn của mình để rút ngắn thời gian chờ đợi. Hắn là một người thích hành động hơn lời nói, thay vì bày tỏ hắn sẽ dùng hành động của mình để anh cảm nhận được tình cảm đó.

Khuyết thiếu cảm giác an toàn, không chỉ ở quá khứ của Lập Cơ Uy mà còn là tận sâu trong linh hồn của anh.